XUÂN HẠ THU ĐÔNG RỒI LẠI XUÂN

Cửa phòng ngủ khép lại.

Khuông Ngữ Điềm nhẹ nhàng đi đến cạnh giường, nhìn Ninh Lẫm ở khoảng cách gần.

Anh mặc bộ đồ ngủ kiểu dáng sơ mi, phía trước có mấy cúc áo bị bung ra, lộ một mảng da thịt, chăn chỉ đắp đến ngang bụng, tay trái đặt trước ngực, lông mày nhíu chặt, ngay cả khi ngủ cũng lộ ra dáng vẻ căng thẳng bất an.

Tóc anh hơi rối, che khuất một bên mặt, mồ hôi lấm tấm rơi, làm tóc ướt dính lên gò má. Anh ngủ không được thoải mái, nhưng không chịu tỉnh dậy, cứ chìm đắm trong cơn mộng mị.

Giấc mộng của Ninh Lẫm luôn đứt đoạn, như đèn kéo quân quay theo chiều kim đồng hồ.

Anh thấy mình ôm Khuông Ngữ Điềm vào phòng tắm, sau đó dụ dỗ cô cởi đồ, làm chuyện đó cho anh. Cô vừa ngây ngô vừa không thành thạo, mỗi lần thổi kèn, răng lại cứa vào làm anh đau. Nhưng anh vẫn thấy sướng, anh mê mẩn khám phá cơ thể cô, dẫn cô tiếp xúc với lĩnh vực hoàn toàn mới.

Đau thì có làm sao, càng đau lại càng sướng, càng sướng càng cương cứng, cuối cùng anh xuất tinh trong miệng cô. Cô ngoan ngoãn nuốt xuống chất lỏng màu trắng đục, cánh môi đỏ mọng ướt át ngậm đầu khấc vẫn đang phình to của anh, còn bàn tay nhỏ nhắn kia thì không ngừng mân mê hai hòn trứng dái. Hình ảnh kích thích này khiến anh phát điên, anh giữ cằm cô, lại đâm dương v*t vào sâu trong cuống họng, rồi ghì đầu cô vào giữa háng mình, đến khi lên đỉnh mới chịu buông cô ra.

Khuông Ngữ Điềm khóc, anh liền trói cô lại, sau đó bắn tinh lên mặt, lên ngực rồi trong cô bé của cô. Tuy Khuông Ngữ Điềm khóc nghẹn ngào, nhưng làm tình với anh rất sướng, nên tiếng rên rỉ dâm đãng vô cùng.

Lúc này là ngày tháng hạnh phúc, còn sau đó là sự nuối tiếc bắt đầu.

Ninh Lẫm đã chặn một súng thay Đường Khiên, suýt chút nữa chết trên bàn mổ, đổi lại nhận được sự coi trọng của ông ta.

Hạ Vọng Kỳ nhớ rõ “hắn ta” chính là em trai của “Ninh Lẫm” xui xẻo kia, Đường Khiên sai hắn đi giết bố của Trình Ký Dư, còn dặn hắn để ông già kia được chết toàn thây một cách thống khoái. Hắn rất không đồng ý, vừa vặn gặp được “Ninh Lẫm”, nhìn đã biết người này là chơi thuốc, nên hắn nhất thời nổi lên hứng thú trêu đùa.

Không phải cảnh sát chúng mày rất có năng lực sao? Tao sẽ cho chúng mày thấy rõ dù biết tao là kẻ giết người, nhưng kẻ chết thay tang chứng vật chứng đầy đủ, lũ cảnh sát chúng mày làm thế nào để bắt được tao?!

Tuy nhiên Hạ Vọng Kỳ không ngờ tới người kia lại chết, em trai cậu ta thì trà trộn vào băng nhóm bọn hắn, lúc này còn liều mình cứu Đường Khiên.

Anh trai Đường Khiên của hắn cái gì cũng tốt, có điều rất thích làm một kẻ đạo đức giả, trùm buôn lậu ma túy lại thỉnh thoảng quyên góp tiền nhang cho chùa miếu với danh nghĩa là làm từ thiện, thật sự anh trai hắn chỉ thiếu mỗi nước treo biểu ngữ “kẻ xấu cũng có đạo đức của kẻ xấu”.

Hạ Vọng Kỳ luôn không ưa Ninh Lẫm, hắn không chắc người này có biết cái chết của “anh trai” cậu ta có một phần công lao của hắn hay không, nhưng bệnh đa nghi của hắn từ trước đến nay luôn rất nặng, nặng đến mức tàn ác, với hắn thì thà giết nhầm còn hơn bỏ xót.

Hắn chỉ vào Ninh Lẫm rồi nói với Đường Khiên: “Anh! Người này có vấn đề, anh đừng tin hắn ta.”

Ninh Lẫm nằm trên giường bệnh, nhếch miệng như cười với hắn ta, “Con mẹ nó, mày không thấy ngại khi nói lời này ư? Nằm ở đây cũng không phải mày, mày trâu bò vậy thì sao không đỡ thay đi?”

Hạ Vọng Kỳ rút súng, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào đầu Ninh Lẫm, “Bây giờ tao sẽ tiễn mày lên đường!”

“Vọng Kỳ!” Đường Khiên lên tiếng cảnh cáo.

Đường Khiên đứng dậy, đè họng súng của em trai xuống, sau đó ngồi bên cạnh, ánh mắt nhìn Ninh Lẫm tràn đầy nghiên cứu.

Ông ta mỉm cười, “Nhóc con, tại sao cậu lại cứu tôi?”

“Chịu không nổi nữa thôi.” Ninh Lẫm nói, “Đằng nào cũng đều là chết, tôi không muốn chết, biết đâu cứu được ông, ông cảm kích lại cho tôi con đường sống thì sao.”

“Cậu muốn tôi cho cậu con đường sống? Vậy cậu có biết tôi bán gì không?”

“Bán cái gì không phải đều là bán sao.”

“Ồ?” Đường Khiên nhướng mày, “Không sợ cảnh sát bắt à?”

Ninh Lẫm nhếch môi, đau đến nhe răng trợn mắt, anh hít sâu một hơi, oán hận nói: “Bọn họ giết anh trai tôi, dù không bắt tôi thì sớm hay muộn tôi cũng đi tìm bọn họ.”

Đường Khiên nghe xong liền im lặng trong chốc lát.

Trong khoảng thời gian Đường Khiên không nói gì, Hạ Vọng Kỳ không động thủ, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Lẫm.

Không có lệnh của Đường Khiên, Hạ Vọng Kỳ không dám ra tay, mặc dù trong lòng hắn đã sớm bắn người này thành cái tổ ong.

Nói thật hắn ghét những nhân tố bất ngờ, hận không thể khiến người này biến mất ngay bây giờ, nhưng anh trai hắn lại không đồng ý.

Một lúc sau, Đường Khiên đứng dậy.

Ông ta không tỏ rõ thái độ, chỉ khom lưng vỗ bả vai Ninh Lẫm, “Cậu nghỉ ngơi dưỡng bệnh đi.”

Hạ Vọng Kỳ vội la lên, “Anh!” 

“Được rồi!” Đường Khiên xua tay, “Chờ thân thể Tiểu Ninh khỏe hơn, chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa cơm, mọi người đều là anh em, phải hòa thuận.”

Đó là lần đầu tiên Đường Khiên gọi anh là “Tiểu Ninh”.

Một câu nói, mọi chuyện đã được định.

Cũng giống như có một số việc, một khi đã bắt đầu thì không thể quay đầu lại.



“Ninh Lẫm, Ninh Lẫm.”

Có người gọi tên anh, là ai đang gọi anh? 

“Ninh Lẫm, anh làm sao vậy? Anh mau tỉnh lại……”

“Ninh Lẫm……”

“Ninh Lẫm?”

“Ninh Lẫm!”

Ninh Lẫm – Ninh Lẫm -Ninh Lẫm!!

Giọng nói thổn thức vang bên tai, Ninh Lẫm đột nhiên mở mắt.

Khi ánh mắt đụng phải người con gái đứng bên mép giường, Ninh Lẫm lập tức sững sờ.

Thời gian giống như quay trở lại thật lâu trước kia, trong trung tâm cai nghiện ma túy, mỗi khi lên cơn nghiện, anh lại nhìn thấy Khuông Ngữ Điềm đứng trước mặt dùng ánh mắt thương hại nhìn mình, nhìn cả người anh đẫm mồ hôi cùng khuôn mặt méo mó dữ tợn, cùng cánh tay sứt sát ứa máu toàn vết cào, trông anh khi ấy giống như con chó điên đang vùng vẫy, kháng cự lại khát vọng gào thét trong cơ thể.

Mỗi khi vui vẻ, cô sẽ mỉm cười với anh, dặn anh mau trở về, cô đang ở nhà chờ anh. Cô còn nói mình đàn ghi-ta rất hay, cũng học thêm nhiều bài hát mới, cô muốn đợi anh về rồi hát cho anh nghe.

Mỗi khi không vui, cô sẽ lạnh nhạt nhìn anh, khinh thường buông lời: Ninh Lẫm, anh thật đáng thương, anh là đồ rác rưởi, chẳng ai lại đi muốn rác rưởi cả. Anh nghĩ em còn thích anh sao, không nhìn lại chính bản thân anh xem, bây giờ anh có cái gì đáng giá để em thích…

Sao lúc này cô lại xuất hiện ở đây?

Không phải anh cai nghiện được rồi à!

Tại sao cô lại xuất hiện!

Trái tim Ninh Lẫm đập dồn dập, lồng ngực nóng như lửa đốt, anh mê mang vươn ngón tay chạm vào má Khuông Ngữ Điềm rồi nhanh chóng rụt tay về như bị điện giật.

Ninh Lẫm ngơ ngác nhìn đầu ngón tay mình, anh lại ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, giữa hai hàng lông mày không che giấu nổi sự tàn bạo.

“Em đừng đến tìm tôi! Đừng làm phiền tôi! Em cút đi, em cút đi cho tôi!”

Ninh Lẫm bỗng bật người đứng dậy, anh kéo cánh tay Khuông Ngữ Điềm, xoay người đẩy ngã cô xuống giường, anh khóa ngồi trên người cô, không cho cô giãy giụa.

“Em đừng đến tìm tôi! Đừng đến tìm tôi!” Hai mắt anh tràn đầy tơ máu, bàn tay bóp cổ cô không ngừng dùng sức, “Anh khỏi bệnh rồi, cũng đã hồi phục, em đừng đến nữa, anh đã là người bình thường rồi!”

Khuông Ngữ Điềm bị Ninh Lẫm đè dưới thân, cả người cô đau đớn, đồng tử co rút lại, không thể thở cũng không phát ra được âm thanh nào. Cô liều mạng giãy giụa, không ngừng đánh vào tay anh, ngược lại càng khiến anh thêm kích động.

Mắt Ninh Lẫm đỏ hoe như thú dữ, anh hoàn toàn mất lý trí, điên cuồng cầu xin cô, “Làm ơn buông tha anh! Hãy buông tha cho anh!”

Khuông Ngữ Điềm vùng vẫy tay đánh chân đá,  mảy may không lay chuyển được anh.

Sức lực của Ninh Lẫm lớn kinh người, dường như anh muốn bóp chết cô trên giường.

Lúc này trông anh như kẻ điên, đồng thời nhìn anh cũng rất đau đớn.

Trán anh thấm đẫm mồ hôi, cả người run lẩy bẩy, rõ ràng da thịt đều lành lặn nhưng từng tấc trên người anh đều chằng chịt vết thương đẫm máu.

Khuông Ngữ Điềm hít sâu, từ bỏ phản kháng, chỉ yên lặng nhìn anh, ánh mắt mang theo mềm mại và đau lòng. 

Trước khi bước qua cánh cửa căn phòng này, trong lòng cô vẫn còn khó chịu, mạnh mẽ tỏ ra bình thản. Nhưng khi nhìn thấy Ninh Lẫm, sự khó chịu trong lòng bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là đau lòng, là sự đau lòng của một người phụ nữ dành cho một người đàn ông.

Giết người hút thuốc phiện, tự mình hại mình mất một cánh tay, ngụy trang nằm vùng…

Ở những nơi cô không nhìn thấy, Ninh Lẫm của cô đã phải chịu rất nhiều khổ sở.

Nếu không sao anh có thể nỡ lòng nào bóp cổ cô như này, anh thà chết, chứ không nỡ làm đau một cọng tóc của cô.

“Ninh…”

Hít thở không thông khiến gương mặt Khuông Ngữ Điềm bị nghẹn đến đỏ bừng, cô đưa tay ra, ngón tay dịu dàng vuốt ve gương mặt anh.

Ninh Lẫm không phản ứng, Khuông Ngữ Điềm nhẹ nhàng lau nước mắt vương khóe mi anh rồi an ủi, “Đừng khóc mà, Ninh Lẫm của em.”

Tàn bạo trong mắt Ninh Lẫm dần dần tiêu tan, ánh mắt anh không còn đáng sợ nữa, cả người từ từ thoát ra khỏi trạng thái điên cuồng.

Anh ngơ ngác nhìn Khuông Ngữ Điềm, trong suốt khoảng thời gian cai nghiện ở trung tâm, cô chưa bao giờ lau nước mắt cho anh trong mỗi lần anh chìm vào ảo giác.

Hơn nữa cảm giác này còn rất chân thật.

Là cô ấy thật sao? Hay chỉ là một ảo giác khác do anh tưởng tượng ra?

Ninh Lẫm buông tay, Khuông Ngữ Điềm bắt đầu kịch liệt ho khan, cả người cô run rẩy, ho như muốn nổ phổi.

Đối diện với cô là gương mặt mê mang của Ninh Lẫm, anh ngây ngốc nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt đầy yếu ớt.

Áo ngủ trên người anh lỏng lẻo, cánh tay cụt kia lộ ra ngoài, thấy rõ vết sẹo xấu xí, cơ bắp tong teo.

Ninh Lẫm cụp mắt nhìn tay trái của mình, rồi lại nhìn Khuông Ngữ Điềm trước mặt, lúc này anh giống như một con thú nhỏ bị thương được thả ra khỏi lồng sắt, cả người toàn thương tích, hoang mang không biết đi về đâu.

Khuông Ngữ Điềm nắm tay anh, “Ninh Lẫm, nhìn em nào.”

Ninh Lẫm cúi đầu nhìn Khuông Ngữ Điềm, nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt.

Khuông Ngữ Điềm nhấn mạnh, “Ninh Lẫm, nhìn em!”

Ninh Lẫm nhìn cô, ánh mắt không trốn tránh cũng không có nghi ngờ, chỉ đơn thuần là nhìn cô.

Ánh mắt anh trống rỗng, vô thức làm theo mệnh lệnh của cô, lặng yên bày tỏ nỗi đau của mình.

Khuông Ngữ Điềm thầm nghĩ đúng là giống con thú nhỏ, ánh mắt anh rõ ràng là đang nói  — Em nhìn này, anh đau lắm.

Anh rất đau.

Đau chết đi được.

Khuông Ngữ Điềm thở dài, cô chăm chú nhìn anh một lát, sau đó giơ tay kéo anh, lúc này đổi thành cô đẩy ngã anh xuống giường.

Ninh Lẫm máy móc làm theo động tác của cô, nhưng khi cô ngồi quỳ trên người mình, anh không khỏi giãy giụa, sự cảnh giác ăn sâu vào máu thịt khiến anh khó có thể tiếp nhận tư thế thân mật như này, anh vội giữ vai Khuông Ngữ Điềm, muốn xốc người cô lên.

Nhưng Khuông Ngữ Điềm nắm tay anh, ngón tay đan chặt, cô cúi người xuống, mái tóc dài mềm mại xõa trên vai anh, cô hôn anh không hề khách sáo, mãnh liệt như muốn nuốt anh vào bụng, sau đó cô cắn xuống môi dưới của anh, máu tươi lập tức tràn vào trong khoang miệng, mùi tanh nhàn nhạt hòa vào không khí.

Khuông Ngữ Điềm nhìn Ninh Lẫm, anh cau mày, hai mắt mở to nhìn thẳng, tay trái nắm chặt tay cô.

Mỗi một nụ hôn, lồng ngực anh lại phập phồng, nhưng cũng may anh không có đẩy cô ra.

Căn phòng im ắng mơ hồ nghe thấy tiếng thở dốc.

Khuông Ngữ Điềm tựa đầu lên lồng ngực trần trụi của Ninh Lẫm, đôi mắt cô vừa vặn đụng phải cánh tay phải bị cụt của anh, cô nhìn trong chốc lát, sau đó nhỏm dậy, xoay người xuống khỏi người anh.

Ninh Lẫm cũng yên lặng ngồi dậy, buồn cười nhất chính là chuyện đầu tiên anh làm lại là chỉnh trang quần áo trên người mình và cài cúc áo.

Tuy nhiên vành tai ửng đỏ và hô hấp dồn dập đã bán đứng anh, khiến anh trông không được bình tĩnh cho lắm.

Khuông Ngữ Điềm nghiêng đầu nhìn anh, thấy anh cài cúc áo cũng không qua giúp đỡ, đợi đến khi anh cài xong cái cuối cùng, cô lại tới gần cởi cúc và hôn lên yết hầu anh.

Sau đó cô thì thầm hỏi anh một câu, anh không trả lời, không biết có nghe thấy không.

Ninh Lẫm ôm cô, ngón tay dịu dàng luồn vào mái tóc dài, hành động của cô khiến anh nhớ lại năm ấy, khi cô mười bảy, còn anh hai mốt tuổi. Bây giờ anh có thể chắc chắn cô là thật, chứ không phải là ảo giác khi anh lên cơn nghiện.

Ninh Lẫm cảm nhận cơ thể ấm áp của Khuông Ngữ Điềm cùng độ ấm của đôi môi cô khi hôn lên yết hầu anh, nụ hôn của cô làm anh run rẩy.

Anh vỗ về mái tóc Khuông Ngữ Điềm, giọng nói trầm thấp mang theo nghẹn ngào, “Anh hối hận.”

Khuông Ngữ Điềm: “Gì hả anh?”

Nhớ lại những gì mình nghĩ trong gara ngầm ngày hôm đó, Ninh Lẫm lại cảm thấy mình là kẻ ngốc.

Anh cúi đầu, ngón tay vuốt ve vết máu trên môi cô rồi nhỏ giọng nói, “Em cảm thông hay thương hại anh cũng không sao cả.”

Khuông Ngữ Điềm sững người.

Ninh Lẫm cười khổ, “Tiểu Bồ Đào, anh mệt mỏi quá… thật sự rất mệt mỏi.”

“Em thương hại thì hãy thương hại anh đi, anh không kiên trì nổi nữa rồi.”

“Anh đau muốn chết đi được.”

Khuông Ngữ Điềm cắn môi, sau khi nghe xong anh nói ba câu này, cô bỗng nhiên cảm thấy mình không nên hỏi vấn đề kia nữa. Cô hy vọng Ninh Lẫm không nghe thấy, nhưng hiển nhiên không phải vậy, bởi vì anh nâng cằm cô lên, để cô nhìn thẳng vào mình.

Trán anh lấm tấm mồ hôi, ánh mắt ẩn chứa vô vàn điều muốn nói, cánh môi anh run run, một lúc sau rốt cuộc anh cũng chịu mở miệng.

“Bây giờ anh sẽ trả lời câu hỏi của em.”

Anh nghe thấy câu hỏi của cô.

Câu hỏi thì thầm vang lên bên tai anh như tra tấn linh hồn.

[ Ma túy hay là heroin? ]

Ninh Lẫm nhàn nhạt trả lời, “Là cái thứ nhất.”

“Ma túy.”

HẾT CHƯƠNG 29

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi