XUÂN HẠ THU ĐÔNG RỒI LẠI XUÂN

Mùng bốn.

Nếu muốn kiểm tra các vấn đề liên quan đến dạ dày thì phải đến khoa nội tiêu hoá.

Khoa nội tiêu hoá có tổng cộng ba phòng và được phân bố ở dọc hai bên hành lang, phòng nào ở đây cũng đều quá tải.

Khuông Ngữ Điềm chọn phòng ở giữa, cô ngồi đợi trên ghế gỗ trước cửa suốt bảy tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được người mình muốn đợi.

Tuy nhiên cô không thấy người kia, người đến là Diêu Khởi Đông và Giang Dụ.

Bọn họ tới bệnh viện thì cũng sắp đến giờ tan làm, lúc này sắc mặt cả hai đều không được tốt cho lắm. Do đứng ở khoảng cách quá xa nên Khuông Ngữ Điềm không nghe được bọn họ nói gì.

Nhưng Khuông Ngữ Điềm chẳng hề sợ hãi, cô đi thẳng về phía hai người đàn ông. Khi đi ngang qua Diêu Khởi Đông, có vẻ anh ta đã phát hiện ra điều gì đó nên khi cô vừa đi lướt qua, anh ta lập tức liếc mắt dõi theo bóng cô.

Khuông Ngữ Điềm không dám nán lại lâu chỗ này, cô vội vàng đi qua Diêu Khởi Đông.

“A Lẫm quá lắm rồi, bệnh như vậy mà vẫn làm theo ý mình. Anh còn nói cậu ta biết chừng mực…”

“Cậu ta không muốn làm phiền tới chúng ta mà thôi.”

“Đã là anh em thì đừng nhắc tới mấy cái vấn đề phiền hay không phiền! Cậu ta như vậy chứng tỏ không coi chúng ta là người một nhà!”

“Thôi nào Khởi Đông, chú mày đừng tức giận nữa.”

Khuông Ngữ Điềm đứng ở cửa, dưới chân cô là ánh hoàng hôn cuối ngày, nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi của hai người, trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khác thường, cảm giác này khiến cô muốn ngừng thở.

Khoa nội tiêu khoá có ba phòng thì một phòng có cô trồng cây si trước cửa, còn hai phòng kia thì vẫn chật kín người.

Khuông Ngữ Điềm đã ngồi đây cả một ngày, tâm trạng lo lắng càng lúc càng dâng cao, thú thực cô vừa mong chờ lại vừa sợ hãi, bây giờ cô không có cách nào xác định mình có bỏ lỡ điều gì hay không.

Khuông Ngữ Điềm ló đầu ra nhìn, thấy Diêu Khởi Đông và Giang Dụ đã rời đi, cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc rồi chậm rãi tiến vào phòng.

Lúc gần tới bên trong, Khuông Ngữ Điềm cố gắng tỏ vẻ như bình thường.

Trong phòng, bác sĩ đang kê đơn cho bệnh nhân, anh ta thấy có người vào bèn ngẩng đầu lên nhìn và nói, “Cô đi ra ngoài xếp hàng lấy số thứ tự, đừng đứng ở đây.”

Khuông Ngữ Điềm cúi đầu nhìn hồ sơ bệnh án và thẻ bảo hiểm y tế trên bàn, còn cả phiếu kê đơn thuốc mà bác sĩ đang cầm trên tay.

Cảm xúc mong đợi và sợ hãi gần như khiến cả người cô tê dại, cô run run giọng hỏi bác sĩ, “Bạn của tôi vừa mới khám ở đây, thẻ bảo hiểm y tế quên ở chỗ này, anh ấy nhờ tôi đến đây lấy.”

Bác sĩ không nhận ra điều gì khác thường, anh ta nhìn lướt qua bàn rồi hỏi Khuông Ngữ Điềm, “Bạn của cô tên là gì?”

Lòng bàn tay Khuông Ngữ Điềm nóng ran, có thứ gì đó đang chèn ép trái tim cô, thậm chí nó còn khiến cô có cảm giác nôn nao trong người.

Vì kiềm chế cảm xúc mà khuôn mặt Khuông Ngữ Điềm hơi vặn vẹo, cô phải cố gắng lắm mới có thể phát ra âm thanh từ trong cổ họng.

Lúc nói ra cái tên này, Khuông Ngữ Điềm có một loại hoảng hốt như cách cả thế hệ.

“Ninh Lẫm, anh ấy tên là Ninh Lẫm.”

Bác sĩ cúi đầu nhìn đống thẻ bảo hiểm y tế rồi cẩn thận xem từng tấm thẻ trên bàn.

Mỗi khi một tấm thẻ được lật qua, trái tim Khuông Ngữ Điềm cũng bị nhấn chìm theo từng centimet.

Giờ phút này cô chỉ thấy bản thân mình cực kỳ giống phạm nhân đợi toà tuyên án, còn bác sĩ trước mặt chính là quan toà cầm chiếc búa thẩm phán – biểu tượng của quyền lực tối cao.

Bác sĩ bất ngờ khép lại hồ sơ bệnh án, âm thanh này khiến trái tim Khuông Ngữ Điềm run rẩy.

“Cô nhầm rồi, anh ta tự mình lấy thẻ đi rồi.”

Tâm trạng cô trùng xuống, trái tim như bị nhấn chìm xuống hồ nước lạnh băng. Cô mờ mịt hỏi lại, “Anh vừa nói gì?”

Bác sĩ nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Tôi nói bạn cô đã đến đây lấy rồi, cô không tin thì hỏi lại bạn mình đi.”

“Anh chắc chứ?” Khuông Ngữ Điềm nhấn mạnh, “Anh có chắc đó là thẻ y tế của Ninh Lẫm không?”

“Tôi chắc chắn! Anh ta đã lấy từ lâu rồi, cô đến chỗ nội soi dạ dày mà hỏi anh ta. Đồ của mình còn không giữ cẩn thận, chả lẽ để bác sĩ cất giúp hay sao?”

Thân thể Khuông Ngữ Điềm khẽ lảo đảo, sắc mặt cũng tái nhợt.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, anh ta bỗng bối rối khi thấy đôi mắt cô đỏ hoe và rưng rưng sắp khóc.

“Cô không sao chứ…”

Khuông Ngữ Điềm máy móc lắc đầu, sau đó cứng ngắc nói cám ơn và vô hồn bước ra khỏi cửa.

Cô dựa lưng vào tường, nước mắt rơi lã chã, giờ phút này toàn bộ sức lực trong cơ thể cô đã bị rút cạn, làm cô chẳng thể nào đứng vững.

Mồ hôi toát ra từ lòng bàn tay nhắc nhở cô rằng chỉ với năm phút ngắn ngủi, nhưng cô đã trải qua tất cả khổ ải cả một đời.

Cách đó không xa có một học sinh tiểu học đang ngồi trên ghế, cậu bé lẩm bẩm đọc bài, trên tay là cuốn sách giáo khoa.

Khi nghe thấy tiếng khóc ở gần mình, cậu lập tức ngẩng đầu, tò mò nhìn người phụ nữ ở đối diện vài giây. Sau đó cậu bé im lặng cúi đầu, âm thanh đọc bài cũng nhỏ hơn một chút.

Gió nghẹn ngào ru ký ức đầy vơi, khiến mọi thứ trong nháy mắt trở nên vừa xa lại vừa gần. Cô nhớ anh, cô xót xa những điều chưa dám ngỏ, để rồi gói trong tim bao cảm xúc không thành.

Em có người để nhớ, ở rất xa nơi đây

Em có một nỗi niềm, giấu sâu ở trong lòng.(*)

….

Ngay từ đầu Diêu Khởi Đông đã cảm thấy cô gái kia không được bình thường. Nhất là lúc anh nói chuyện với Giang Dụ, dường như cô luôn cố tình xuất hiện bên cạnh bọn họ, sau đó tranh thủ cơ hội nghe lén bọn anh nói chuyện.

Anh còn phát hiện ra thì chắc chắn Giang Dụ cũng nhận thấy điều này, nhưng Giang Dụ không nói gì, sắc mặt vẫn trầm ngâm như cũ.

Diêu Khởi Đông không dám hành động bất cẩn, tranh thủ lúc Ninh Lẫm đang kiểm tra, anh vội kéo Giang Dụ qua một bên rồi nháy mắt ra hiệu, “Anh phát hiện ra không?”

Giang Dụ không nói gì, anh hơi nhíu mày rồi liếc mắt nhìn về phía sau.

“Có lẽ không phải đâu.”

Diêu Khởi Đông siết chặt tay, sau đó lấy kính râm ra đeo, “Để em đi xem thử.”

Giang Dụ vội vàng giữ Diêu Khởi Đông lại, anh nhỏ giọng nói, “Chú đừng có gây chuyện, chưa chắc đã phải dư đảng của bọn Đường Khiên.”

“Nhưng…”

“Khởi Đông!” Giang Dụ tiến lại gần, giọng nói mang theo áp bức. Anh lớn tuổi hơn bọn họ, trước đây còn từng là thầy giáo của cả hai, vì vậy khi nói chuyện mang theo vẻ uy nghiêm rất tự nhiên, “Chú đừng quên Đường Khiên và đồng bọn của hắn đã bị tiêu diệt sạch sẽ.”

Diêu Khởi Đông nheo mắt, “Chẳng may bọn chúng chưa chết hết thì sao?”

Giang Dụ lại nhìn về phía sau, nội tâm hơi dao động nhưng vẫn cố chấp nói, “A Lẫm đã ra tay thì chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc, tôi nghĩ không có chuyện gì đâu.”

Anh dùng sức giữ tay Diêu Khởi Đông, sau khi dừng lại một lát rồi mới tiếp tục nói, “Hơn nữa chú mày đừng quên nơi này là bệnh viện.”

Diêu Khởi Đông mím môi, anh cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên.

Cuối cùng anh ta vỗ vỗ tay Giang Dụ, giọng nói hơi ngập ngừng, “Lão Giang, em thật sự… Em không muốn A Lẫm phải rơi vào tình thế nguy hiểm thêm lần nào nữa. Em chỉ đi kiểm tra thôi, em hứa sẽ không làm gì.”

Giang Dụ chần chờ.

Sau đó anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của người thanh niên đứng đối diện, từ trong lời nói của cậu ta, anh có thể cảm nhận được sự kiên định và không chịu lùi bước.

Nhớ lại nhiều năm trước đây, cái hồi mà đội trưởng Diệp vẫn còn sống và anh cũng hẵng còn trẻ, khi đối mặt với hai chàng trai tràn đầy năng lượng này, đội trưởng Diệp đã nói những vấn đề và hậu quả có thể xảy ra với bọn họ, cuối cùng nghiêm túc hỏi rằng:

“Các cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Khi ấy bọn họ dõng dạc hô “Rồi!”

Chất giọng khí phách, máu lửa ấy đã vang lên trong căn phòng trống trải.

……

Giang Dụ bỏ tay xuống, một lúc lâu sau anh vươn tay chỉnh lại kính râm trên mặt Diêu Khởi Đông.

“Chú cẩn thận, đừng rút dây động rừng.”

Diêu Khởi Đông bỗng thấy bất an, Giang Dụ là người rất trọng tình trọng nghĩa, lúc trước đội trưởng Diệp chọn người tham gia nhiệm vụ, chính Ninh Lẫm đã thuyết phục anh ấy, khiến anh ấy phải nhượng bộ. Cho nên Giang Dụ luôn tự đổ lỗi cho bản thân khi Ninh Lẫm bị như ngày hôm nay, dù là vô tình hay cố ý thì anh ấy vẫn cực kỳ để bụng.

Còn anh? Anh nghi ngờ người phụ nữ đứng ngoài cửa kia có thể là người thuộc tổ chức của Đường Khiên.

Tuyết rơi dày đặc đến giờ vẫn giữa tan, trên mặt tuyết phản chiếu ánh nắng màu vàng nhạt, Diêu Khởi Đông chỉnh lại khăn quàng cổ, anh vòng qua thang máy đầu bên kia, sau đó đi lên bằng lối cửa thoát hiểm.

Lúc đến gần phòng nội soi dạ dày, Diêu Khởi Đông chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy người phụ nữ đứng cách đó hai mét với dáng vẻ thất thần, ngay đến bóng lưng cũng trở nên lạc lõng cô đơn.

Bóng đèn bên ngoài hành lang có vẻ sắp hỏng, không gian xung quanh trở nên mờ mịt, Khuông Ngữ Điềm đứng dưới ánh đèn ảm đạm, ánh sáng nhàn nhạt bao trùm thân hình nhỏ xinh, khiến cô trông càng xanh xao và cô đơn.

Không hiểu vì sao chỉ cần nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, Diêu Khởi Đông có thể cảm nhận được sự tiều tuỵ bên trong cô. Có vẻ cô gái ấy vừa phải trải qua một cú sốc rất lớn, nên cô mới hệt như một cái xác không hồn không còn sức sống.

Diêu Khởi Đông thoáng yên tâm, đồng thời cũng đề cao cảnh giác.

Một người phụ nữ vất vưởng như hồn ma, lại còn dễ dàng để lộ thân phận dưới mắt cảnh sát, tố chất tội phạm kém cỏi như này, có khả năng không phải là người của Đường Khiên.

Nếu Đường Khiên dùng người như vậy, chắc chắn hắn ta chẳng thể trở thành ông trùm khét tiếng trong nhiều năm.

Anh lặng lẽ tiến lại gần, nhưng không hiểu sao người phụ nữ kia lại phát giác ra hành động của anh. Rõ ràng xung quanh có người đến người đi, vậy mà cô có thể nắm bắt chính xác chuyển động của anh, hoặc cũng có thể nói giác quan thứ sáu nhạy bén của phụ nữ đã khiến cô đề cao cảnh giác.

Ngay tại giây phút Diêu Khởi Đông tiến lại gần, Khuông Ngữ Điềm cũng đồng thời quay người lại, ánh mắt hai người lập tức va vào nhau.

Nhưng cũng trong lúc đó, Khuông Ngữ Điềm bỗng lao nhanh về phía Diêu Khởi Đông hệt như chiếc lò xo.

Gương mặt mềm mại vô hại lộ ra vẻ đau đớn không thể kiểm soát.

Diêu Khởi Đông giật mình, anh sờ bên hông theo bản năng, đến khi sờ phải thắt lưng da lạnh ngắt, anh mới chợt nhớ ra hôm nay mình đến bệnh viện cùng Ninh Lẫm nên không mang theo súng.

Thói quen trong nghề nhiều năm khiến anh không kịp suy nghĩ gì nhiều, khi người phụ nữ vừa chạm tay vào tay anh, Diêu Khởi Đông nhanh như chớp vặn ngược tay cô ra phía sau, tay còn lại quàng qua cổ, anh nhanh chóng khống chế người rồi lặng lẽ di chuyển về chỗ hành lang không người.

Thân thể người phụ nữ hơi lảo đảo, sự đau đớn hiện rõ ràng trong đôi mắt.

“Cô muốn làm gì?”

Người phụ nữ lắc đầu.

Cô hơi hé miệng, vẻ mặt như van xin. Diêu Khởi Đông phải cố gắng phân tích mới hiểu được cô luôn miệng nói hai chữ “Ninh Lẫm”.

Trong đầu Diêu Khởi Đông lập tức dâng lên hồi chuông cảnh báo, lực trên tay anh cũng mạnh hơn, khiến Khuông Ngữ Điểm phải há to miệng mới có thể hô hấp.

“Nói mau! Cô là ai?”

Mặt người phụ nữ đỏ bừng nhưng cô vẫn không lên tiếng.

Diêu Khởi Đông cau mày, tay lại dùng thêm sức, anh đang suy nghĩ nên làm gì với người phụ nữ này.

Trong lúc hai người đang giằng co thì phía sau vang lên một giọng nói, “Khởi Đông, mau buông tay.”

Diêu Khởi Đông thả lỏng tay nhưng vẫn không chịu buông tay khỏi Khuông Ngữ Điềm, anh quay đầu nhìn về sau, không biết Ninh Lẫm đã đi tới sau lưng anh từ lúc nào, còn Giang Dụ thì vẻ mặt tối tăm đứng cách đó không xa.

Diêu Khởi Đông nhìn thẳng người trước mặt rồi khẽ lắc đầu, anh nhỏ giọng nói:

“A Lẫm, người phụ nữ này có vấn đề.”

Nhưng Ninh Lẫm không trả lời anh ta.

Tiếng người bên ngoài hoà lẫn với tiếng xe cộ, âm thanh ồn ào, cao trào như một bản điệp khúc mang theo vần điệu.

Ninh Lẫm nhìn chằm chằm người con gái trong tay Diêu Khởi Đông, anh không nói gì, cũng không cử động. Anh cẩn thận ngắm nhìn cô, như thể chỉ cần mình thở thôi cũng có thể doạ cô sợ hãi.

Trong một phút giây nào đó, Diêu Khởi Đông đã nhìn thấy trong mắt Ninh Lẫm có rất nhiều cảm xúc, chúng vụt qua nhanh chóng và khó có thể nắm bắt… sợ hãi, vui sướng, mừng rỡ, bi ai… vô vàn cảm xúc lộn xộn hiện rõ trên gương mặt Ninh Lẫm, cuối cùng biến thành một loại hèn mọn khó có thể gọi tên.

Có vẻ anh đã bỏ lỡ điều gì đó rất quan trọng, nhưng anh cũng hiểu rõ mình không xứng đáng khi đã bỏ lỡ điều quan trọng kia.

Ninh Lẫm nặng nề thở hắt ra, anh cất hồ sơ bệnh án vào trong túi áo khoác, “Không sao, cậu buông cô ấy ra đi.”

Diêu Khởi Đông đứng yên, sau đó buông lỏng tay.

Khuông Ngữ Điềm dựa vào tường, cô điên cuồng ho khan, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh bám chặt vào tường, đau đớn khiến cô không thể đứng thẳng người, lồng ngực giống như bị ghim cả nghìn mũi kim dày đặc, chỉ cần cô hơi động đậy là cơn đau xuyên thấu tim gan.

Người đàn ông đứng bên cạnh vươn tay đỡ lấy cô, để cô có thể đứng dễ dàng.

Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, cả hai gần như chết lặng.

Shangri-La với những đám mây đầy màu sắc, phố cổ thân thương với những buổi trưa hè oi ả, đêm xuân mát rượi, pháo hoa ngập trời… và cả hũ tro cốt lạnh như băng.

Khuông Ngữ Điềm lùi về phía sau, bước chân phù phiếm như dẫm phải khoảng không, nhưng cũng giống như xuyên qua không gian và thời gian để trở về giữa mùa hè đã có phần nhạt phai trong hồi ức.

Từ mùa hạ đến mùa thu, đó là nút thắt quan trọng trong cuộc đời cô, cũng kể từ lúc đó cuộc đời cô như rơi xuống đáy vực, không thể vùng vẫy, cũng chẳng thể thoát ra.

“Anh…”

Giọng nói rõ ràng của Ninh Lẫm vang lên giữa hành lang lộng gió.

Diêu Khởi Đông không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh chỉ cảm thấy bầu không khí giữa hai người rất khác thường, nhất là khi nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của người phụ nữ, cảm giác khác thường này càng dâng cao.

Anh ta tự hỏi rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì?!

Có lẽ do quá mải mê suy nghĩ nên Ninh Lẫm không để ý người con gái trước mặt đột nhiên hít thật sâu và đồng thời giơ tay lên cao, ngay sau đó là âm thanh giòn tan vang lên, mặt Ninh Lẫm nghiêng sang một bên trước ánh mắt sững sờ của mọi người.

Vẻ mặt Khuông Ngữ Điềm không mảy may cảm xúc, nhưng đáy mắt như thể chảy ra máu lại đỏ rực doạ người.

“Chẳng phải anh…”

Ánh chiều tà dần tan, Khuông Ngữ Điềm phải cố gắng lắm mới nói được hết câu.

“Chẳng phải anh đã chết rồi sao?!”

- HẾT CHƯƠNG 06-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi