Diêu Khởi Đông gắp một con tôm bỏ vào nồi lẩu đang sôi, sau đó chậm rãi nói, “Lão Giang, có câu này hay phết, không biết anh đã từng nghe qua chưa? Nữ nhân càng xinh đẹp càng dễ lừa người, hình như mẹ của Trương Vô Kỵ đã dặn dò con trai mình đúng không nhỉ? Ái chà, câu này em càng ngẫm càng thấy nó hay.”
“Mới giây trước còn luôn mồm nói cái gì mà em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, làm người ta còn tưởng ai giết cả nhà cô ta. Thế mà ngay giây sau đã liếc mắt đong đưa với người đàn ông khác.”
Diêu Khởi Đông chọc chọc chiếc đũa vào ngọn lửa trên bếp, sau đó lại mỉa mai, “Đúng là gừng càng già càng cay, lời mẹ Trương Vô Kỵ quả nhiên thâm thuý!”
Khuông Ngữ Điềm đặt đũa xuống và nhìn về phía bàn bọn họ.
Khuôn mặt Ninh Lẫm không mảy may cảm xúc. Dưới ánh đèn vàng, đường nét trên mặt anh càng được tô điểm rõ ràng, nó không còn nét xuân phơi phới tuổi thiếu niên, thay vào đó là dáng vẻ già nua úa tàn.
Anh nhìn Khuông Ngữ Điềm rồi lặng lẽ chuyển tầm mắt.
Từ Cẩn Sơ nhíu mày: “Sao người kia lại ăn nói khác người như vậy?”
Khuông Ngữ Điềm xoay người, cô siết chặt ngón tay, giọng nói như bị chèn ép, “Kệ bọn họ, anh đừng để ý làm gì.”
Giang Dụ cau mày, anh gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, “Khởi Đông!”
Diêu Khởi Đông thoáng nhìn Ninh Lẫm, “Làm sao? Em ngứa mắt cô ta, chẳng lẽ nói cũng không cho em nói?”
Ninh Lẫm đột nhiên đứng bật dậy, “Tôi đi vệ sinh.”
Diêu Khởi Đông ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đã khuất xa của Ninh Lẫm, sau đó khó hiểu hỏi Giang Dụ, “A Lẫm làm sao vậy nhỉ?”
Giang Dụ thở dài, anh nhìn Diêu Khởi Đông như nhìn một kẻ đần độn.
“Lão Giang, ý anh là sao?”
“Bảo sao chú mày ế chổng mông.”
“……..” Diêu Khởi Đông không phục, anh lập tức cãi lại, “Già đầu như anh còn chưa lấy vợ, nói gì đến em!”
Giang Dụ: “………”
Diêu Khởi Đông: “Em thấy bất bình thay A Lẫm, anh không thấy người phụ nữ kia giả tạo à? Chuyện xảy ra ở bệnh viện mới có mấy ngày mà anh đã quên rồi ư?”
Giang Dụ lắc đầu, “Nếu đổi lại là chú mày bị bạn gái lừa suốt tám năm, liệu chú có thể tha thứ cho cô ấy không?”
Diêu Khởi Đông giơ chiếc đũa chỉ về phía Khuông Ngữ Điềm, phía trên đầu đũa còn cắm cục bò viên, anh chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội hỏi, “Cô ta? Bạn gái?”
Giang Dụ thật sự cạn lời, “Chẳng lẽ cậu nghĩ bọn họ là anh em?”
Anh dừng lại một chút rồi mới tiếp tục, “Hơn nữa A Lẫm không có em gái.”
Cậu ta chỉ có duy nhất một người em trai, vẻ ngoài hai người họ giống nhau như đúc, mà người đó đã chết dưới họng súng của tay súng bắn tỉa cách đây nhiều năm.
Cả Giang Dụ lẫn Diêu Khởi Đông đều không tham gia điều tra vụ cướp xảy ra ở phố Vân Đồng. Nhưng trước khi đưa Ninh Lẫm rời đi, bọn họ đã lật đi lật lại tất cả những hồ sơ liên quan đến cậu ta tới cả chục lần, có lẽ bọn họ còn nắm rõ thân thế và gia đình Ninh Lẫm hơn cả chính cậu ta.
Thông tin liên quan đến vụ án kia thì giấy trắng mực đen đã ghi quá rõ ràng —— hung thủ nghiện ma tuý, cướp tiền, bắt giữ con tim, bắn chết cảnh sát, sau đó bị một tay súng bắn tỉa hạ gục ngay tại chỗ.
Diêu Khởi Đông không quan tâm đến vụ cướp kia, bây giờ sự chú ý của anh ta đang được dồn hết vào người phụ nữ được cho là “bạn gái” của Ninh Lẫm. Sau khi quay cuồng trong mớ bòng bong, cuối cùng anh cũng hiểu Ninh Lẫm nợ con gái nhà người ta, hơn nữa còn nợ tình cảm – món nợ lớn nhất của đời người.
Làm quan khó đảm việc nhà, đã thế Diêu Khởi Đông còn là người không hiểu gì về tình yêu, anh suy nghĩ trong chốc lát rồi thuận miệng trả lời vấn đề của Giang Dụ.
“Cái đấy còn phải căn cứ vào tình huống cụ thể thế nào. Nếu tình huống giống như Ninh Lẫm, em nghĩ chỉ cần nói rõ ràng mọi chuyện là xong rồi.”
Giang Dụ nhàn nhạt nói: “Hoàn cảnh hiện tại của A Lẫm có thể dễ dàng nói chuyện được sao?”
Diêu Khởi Đông thở dài.
Giang Dụ giơ tay vỗ vỗ bả vai Diêu Khởi Đông, “Sau này chú mày ít xen vào chuyện của bọn họ dùm anh.”
“Tại sao?” Diêu Khởi Đông thắc mắc hỏi, “Bênh vực kẻ yếu cũng không được à?”
Xuyên qua làn hơi nước dày đặc, Giang Dụ lắc đầu và thở dài một hơi, “Chú quên là chúng ta đã nói để cho A Lẫm trở lại cuộc sống sinh hoạt bình thường hay sao?!”
“Em không quên, nhưng chẳng lẽ như này không phải là đang cùng cậu ta trải qua một cuộc sống bình thường à?”
“Chú mày không biết cuộc sống của người bình thường là như thế nào hả?” Giang Dụ cười, “Là ngày ba bữa cơm, là buồn vui hờn giận, là củi gạo mắm muối, là nam nữ hoan ái, là kết tóc se duyên và cùng nhau bạc đầu… đây mới là cuộc sống của người bình thường.”
Anh nhìn Ninh Lẫm đang từ xa đi tới, cộng thêm vẻ mặt bi thương vừa rồi của người phụ nữ kia, trái tim anh bỗng mềm mại lạ thường.
Giang Dụ vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp chàng thanh niên kiêu ngạo có tên Ninh Lẫm.
Thú thực có một khoảng thời gian dài anh cực kỳ không thích cậu ta.
Học viện Cảnh sát Hình sự Liêu Châu, hay còn gọi là “Cảnh Trung Thanh Bắc”, Giang Dụ là giảng viên Khoa Điều tra Hình sự, đồng thời cũng là phó khoa Nghiên cứu và Phòng chống tội phạm ma tuý.
Anh là người rất nghiêm khắc, ít khi nói cười, đã thế còn nóng tính, cũng không quá nổi tiếng, cho nên anh không được nhiều sinh viên trong trường yêu mến.
Mùa hè năm nay Học viện Cảnh sát Hình sự Liêu Châu nghênh đón một nhóm sinh viên mới. Trong đó có hai nam sinh ở ký túc xá số 311 đã thu hút sự chú ý của Giang Dụ.
Không phải vì thành tích của bọn họ quá xuất sắc, cũng không phải vì thể lực của bọn họ có gì đặc biệt, đơn giản chỉ vì hai kẻ điên rồ và liều lĩnh này để lại ấn tượng cực kỳ xấu với anh —— Kẻ điên rồ tên là Ninh Lẫm, còn kẻ liều lĩnh điếc không sợ súng tên là Diêu Khởi Đông.
Hai người họ không biết sẽ phải đối mặt với những điều gì trong tương lai, bọn họ càng không biết với cái tính cách này của mình thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết! Khi đó cả hai đều mới hai mươi, cái tuổi sung sức nhất cuộc đời.
Lúc bắt đầu tham gia khoá huấn luyện quân sự bí mật, mới đầu ai nấy đều phấn khởi hào hứng, nhưng sau khi trải qua khoá huấn luyện ma quỷ, tất cả đều khóc không ra nước mắt.
Ngày mùng 1 tháng 9, lần đầu tiên Giang Dụ nhớ kỹ tên của một sinh viên.
Và cậu chàng sinh viên đó tên là Ninh Lẫm.
Ban huấn luyện của Học viện Cảnh sát đều do giảng viên đảm nhiệm, Giang Dụ là giảng viên khoa Điều tra Hình sự, đương nhiên chương trình huấn luyện chính là huấn luyện kỹ năng phục vụ cho công tác điều tra tội phạm hình sự.
Hôm đó trời đã chạng vạng tối, vậy mà mặt đất vẫn nóng như cái lò nung, bầu không khí hầm hập oi bức mãi không tiêu tan.
Ánh chiều tà chiếu lên những gương mặt non nớt, bọn họ đều nhìn Giang Dụ và chờ mong anh nói câu “Chào mừng các bạn đến với Học viện Cảnh sát Hình sự Liêu Châu”.
Nhưng bọn họ đã phải thất vọng rồi, bởi vì Giang Dụ không hề nói chào mừng, ngược lại anh có cách riêng của chính mình.
Cách anh chào đón nhóm sinh viên mới chính là đi đến trước mặt bọn họ với khuôn mặt không cảm xúc, sau đó nhẹ nhàng ném xuống một câu:
“Tất cả đeo ba lô lên vai rồi chạy quanh thao trường cho tôi.”
Chương trình huấn luyện của sinh viên mới luôn có rèn luyện thể lực, thường thì sẽ bắt đầu từ 5km, tuy nhiên Giang Dụ lại không như vậy, anh trực tiếp đổi sang 20km, hơn nữa chính anh cũng đeo ba lô chạy dẫn đường ở phía trước.
Ánh hoàng hôn màu đỏ cam dần dần chuyển sang đỏ tía, bầu trời trong xanh nhanh chóng được nhuộm màu lộng lẫy, ánh nắng yếu ớt buổi chiều tà rơi xuống những gương mặt trẻ tuổi, nhưng đối nghịch với hình ảnh đó lại là những giọt mồ hôi trong suốt như pha lê.
Ánh mặt trời gần như thiêu đốt tất cả bọn họ, ai nấy đều thở hồng hộc như một đàn bò đang chạy trốn khỏi thú săn.
Lúc Diêu Khởi Đông chạy được 7km thì bắt đầu đuối sức, “Tôi không chạy nổi nữa rồi, tôi thật sự không chạy nổi…”
Ninh Lẫm không nói gì, đúng hơn là anh không còn sức để nói, chỉ việc chạy theo Giang Dụ đã khiến anh hao hết sức lực.
Trái tim Ninh Lẫm đập thình thịch trong lồng ngực, mồ hôi chảy ròng ròng nhoè cả hai mắt làm anh nhìn cái gì cũng bị biến dạng.
Ngoại trừ bóng lưng của Giang Dụ là vẫn rõ ràng.
Giang Dụ lặng lẽ chạy về phía trước, phía sau càng lúc càng ít sinh viên, sau đó thì chỉ còn sót lại có vài người. Thế nhưng anh ta vẫn không ngoái đầu lại, cũng chẳng hô dừng, chỉ lao đầu chạy về trước như một tín đồ Phật tử chạy theo tín ngưỡng của chính mình.
Ninh Lẫm đành nghiến răng đuổi theo cái tên đầu đinh tóc cắt cụt ngủn ở phía trước mình.
Khi chạy được 8km, Diêu Khởi Đông ngã lăn trên mặt đất, người phía sau mỗi lúc một ít, cuối cùng chỉ còn lại một mình Ninh Lẫm chạy theo Giang Dụ.
Lúc này Giang Dụ mới phát hiện ra cậu sinh viên này, anh quay đầu nhìn cậu ta, đáy mắt không có khen ngợi hay khinh thường, anh chăm chú nhìn Ninh Lẫm vài giây rồi mới nói, “Cậu đừng chạy nữa.”
Ninh Lẫm cố gắng chịu đựng cảm giác khô khốc trong cổ họng, hai chân anh nặng nề như đeo chì, anh liều mạng vung tay như muốn thoát khỏi lực hút của trái đất. Mái tóc ngắn củn của anh đã sớm ướt đẫm mồ hôi, bộ đồng phục huấn luyện màu xanh đen dính chặt vào người, vạt áo cũng nhỏ nước tí tách, giọt kia vừa rơi thì giọt khác đã nhanh chóng ngưng tụ như muốn hỏi han cơ bắp săn chắc và sự kiên trì đáng kinh ngạc của anh.
Cổ họng Ninh Lẫm khô khốc như bị thiêu đốt, anh không muốn nói chuyện, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Giang Dụ, anh vẫn không nhịn được mà nói, “Nếu vậy chỉ còn có một mình thầy.”
Giang Dụ hơi kinh ngạc, nhưng anh cũng không vòng vo, “Đừng chạy, cậu không chạy được nữa đâu.”
Ninh Lẫm bật cười, “Thầy khinh thường em đấy à?”
Cả nhóm sinh viên đều gục ngã khi phải chạy 20km, chỉ có một mình cậu ta là vẫn kiên trì, dù có vẻ quá sức nhưng cậu ta không hề từ bỏ.
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến anh thấy Ninh Lẫm thuộc dạng trâu bò, ít nhất là trâu bò hơn mấy người kia.
“Tôi không khinh thường cậu.”
“Vậy thầy cứ mặc kệ em! Thầy yên tâm, em chịu khổ còn giỏi hơn thầy tưởng tượng!”
Giang Dụ nhìn cậu sinh viên chật vật chạy dưới nắng chiều nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời, tự tin. Bản tính quật cường và kiêu ngạo ẩn giấu bên trong cậu ta nhanh chóng hoá thành ngọn lửa nhiệt huyết và bùng cháy dữ dội.
Trong một giây lỡ nhịp, anh đã bị thứ ánh sáng chói loá của cậu ta làm cho bỏng rát, chúng khiến anh hốt hoảng dời tầm mắt.
Giang Dụ bặm môi, một lúc sau mới quay đầu nói, “Tôi cũng chẳng muốn để ý đến cậu.”
Tuy đúng là cậu ta có thể chịu đựng khổ sở giỏi hơn so với tưởng tượng của anh, nhưng anh vẫn phải nói điều này, “Sức cậu không thể chạy được nữa.”
Ninh Lẫm bật cười, lúc này anh vẫn còn tâm trạng để đùa cợt, “Thầy à, đàn ông không được tuỳ tiện nói bản thân mình [không thể]”.
Sắc mặt Giang Dụ nghiêm túc, anh không phản ứng câu nói đùa của Ninh Lẫm, “Cậu đừng cứng đầu nữa. Lần sau tôi sẽ đổi tiêu chuẩn khác cho các cậu.”
“Tiêu chuẩn như nào vậy thầy?”
Giang Dụ thong thả nói, “Tiêu chuẩn kiểm tra thể lực của nữ sinh, chạy 800 mét trong ba phút rưỡi.”
Lúc Giang Dụ nói những lời này, không biết có phải ảo giác hay không nhưng âm cuối dường như mang theo ý cười.
Sau khi nói xong, Giang Dụ bắt đầu tăng tốc độ, bỏ Ninh Lẫm lại một khoảng hơn mười mét.
Gió thổi vù vù, chỉ trong chốc lát anh đã cách Ninh Lẫm rất xa.
Ninh Lẫm nắm chặt quai ba lô, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mặt. Đáng lẽ anh đã định dừng lại, nhưng mấy lời của Giang Dụ đã thôi thúc anh phải chạy tiếp.
Chính lời nói đùa đó đã hoá thành một sức mạnh vô hình, tiêm thẳng vào thân thể đang dần cạn kiệt sức lực của anh. Anh thừa nhận anh đã bị người kia kích thích.
Ninh Lẫm hít thật sâu, anh kéo mạnh dây ba lô để nó siết chặt vào vai mình.
“Fuck!” Ninh Lẫm hô to một tiếng rồi lao về phía trước.
Ngay sau đó toàn bộ thao trường vang dội giọng nói mạnh mẽ đầy khí phách của anh.
“Kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục!!!”
- HẾT CHƯƠNG 08-