XUÂN NHẬT DU - XUÂN KHÊ ĐỊCH HIỂU

Ứng Tu Tề đã đi xa rồi, Kỷ Vân Đồng cũng không cho Cố Nguyên Phụng sắc mặt tốt đẹp gì.

Nàng khoanh tay lùi lại vài bước, cảnh giác nhìn về phía vị hôn phu cũ gần đây rất thích lại gần nàng, lại còn thích động tay động chân.

Chuyện từ hôn nàng vẫn chưa viết thư nói với cha mẹ. Chắc chắn cha mẹ sẽ cho rằng đó là lỗi của nàng, sao một hôn sự tốt đẹp lại thành ra thế này.

Nàng đã chuẩn bị tinh thần tự mình xem xét hôn sự rồi mới nói với gia đình. Dù sao chỉ cần đối phương có phẩm hạnh tốt, chắc cha sẽ không phản đối, mẹ vốn cũng không muốn can thiệp, chỉ cần nàng xuất giá là được, gả cho ai cũng không quan trọng.

Quyết định buông bỏ thì quyết định buông bỏ, nhưng muốn nàng và Cố Nguyên Phụng nói chuyện tử tế thì Kỷ Vân Đồng vẫn không làm được. Nàng vốn dĩ không phải là người có tính tình tốt!

Cố Nguyên Phụng thấy nàng lùi lại, trong lòng càng không vui. Nàng nói chuyện với Ứng Tu Tề thì vui vẻ như vậy, gặp hắn thì lại lạnh lùng, phân biệt đối xử quá rõ ràng.

Cố Nguyên Phụng cảnh cáo: “Ứng đại ca vừa mới từ hôn, ngươi vẫn nên tránh không nên ở một mình với huynh ấy, để người khác nhìn thấy không hay.”

Kỷ Vân Đồng nghe xong không nhịn được cười, không chút khách khí mà châm biếm: “Ngươi còn biết bị người khác nói xấu là không tốt à? Ta còn tưởng ngươi thích bị người ta đàm tiếu chứ.”

Cố Nguyên Phụng nói: “Ta thích chuyện này bao giờ?!”

Kỷ Vân Đồng cười lạnh: “Bên ngoài nói ngươi vung tiền mua vui cho người khác, chẳng phải ngươi thấy rất tự hào sao?”

Cố Nguyên Phụng nói: “Ta đã nói rồi, ta và Doanh Doanh chỉ là bằng hữu, chưa bao giờ ta ở một mình với nàng ấy!”

Kỷ Vân Đồng vốn không muốn tranh cãi với hắn về những chuyện này, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tự đắc của hắn lại không nhịn được mà mở miệng: “Đã bao giờ ngươi giải thích chưa? Tất cả bằng hữu của ngươi, người hầu bên cạnh ngươi đều nghĩ rằng hai người không chỉ là bằng hữu. Có bao giờ ngươi giải thích nửa lời chưa?”

“Ngươi nghĩ tại sao những tiểu nha hoàn trong phủ ngươi dám đến nói này nói nọ trước mặt ta? Không phải là ngươi cũng thấy vui sao?”

“Còn nói là để người khác nhìn thấy không hay, khi ngươi gọi tên riêng của người ta sao ngươi không nghĩ người khác nghe thấy sẽ không hay?”

“Nếu ngươi thấy không vấn đề gì, vậy từ nay về sau ta sẽ gọi Ứng đại ca là ‘Tu Tề ca’ luôn.”

Cố Nguyên Phụng vốn đã bực bội với sự thân mật của Kỷ Vân Đồng và Ứng Tu Tề lúc nãy, nghe thấy tiếng “Tu Tề ca” kia thì dây thần kinh trong đầu cuối cùng cũng đứt, giận dữ nói: “Ngươi dám!”

Kỷ Vân Đồng thấy vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của, hắn, không nhịn được mà lùi lại vài bước. Nàng không muốn lép vế, cao giọng đáp trả: “Cùng một chuyện, ngươi làm được mà ta không làm được sao? Thật buồn cười.” Không đợi Cố Nguyên Phụng phản ứng lại, nàng đã đóng sầm cửa, hoàn toàn chặn hắn ở bên ngoài.

Cố Nguyên Phụng nhìn tấm cửa chắn trước mắt tức đến không chịu nổi, nhưng lại không thể xông vào.

Bị Kỷ Vân Đồng nói như vậy, hắn cũng nhận ra gọi tên Diêu Ngọc Doanh như thế thực sự không thỏa đáng, Kỷ Vân Đồng tức giận cũng là bình thường.

Nếu nàng nói với hắn lúc đó, chắc chắn hắn sẽ sửa, là nàng không nể mặt hắn đi tìm huynh muội Chu Tụng gây phiền phức, hắn mới cãi nhau với nàng... nên chuyện này không hoàn toàn là lỗi của hắn!

Thấy Kỷ Vân Đồng về, Cố Nguyên Phụng cũng chỉ có thể trở về thôn trang của mình.

Đêm đó hắn trằn trọc không ngủ được, vừa nhắm mắt lại liền nghe thấy tiếng Kỷ Vân Đồng gọi “Tu Tề ca”, lại càng không ngủ nổi.

Kỷ Vân Đồng còn chưa gọi hắn như vậy bao giờ!

Sau đó hắn lại nhớ tới cây sáo mà Kỷ Vân Đồng cầm hôm qua, và những đồ bằng tre trong thư phòng của nàng mà hắn chưa từng thấy kia.

Đều là đồ làm từ tre, chẳng lẽ có liên quan gì đó?

Nghĩ kỹ lại, hình như cả bên nhị phòng Kỷ gia cũng có thêm rất nhiều đồ bằng tre tinh xảo. Nếu thực sự có người như vậy tồn tại, thì Kỷ Vân Đồng đã quen biết người đó từ trước Tết… Đúng rồi, nhớ lại lần đầu tiên hắn thấy Kỷ Vân Đồng ở thôn trang suối nước nóng, nàng đang cầm một chiếc đèn lồng bằng tre, chiếc đèn lồng đó cũng rất mới lạ.

Cũng là làm từ tre.

Một khi bình tĩnh lại, đầu óc của Cố Nguyên Phụng vẫn rất nhạy bén.

Hắn cứ trằn trọc phân tích đến tận nửa đêm, rút ra kết luận: sau khi Kỷ Vân Đồng cãi nhau với hắn đã quen biết một người nào đó, trong hơn một tháng qua vẫn duy trì liên lạc!

Như thế Cố Nguyên Phụng lại càng không ngủ nổi.

Hắn phải tìm cách làm cho rõ chuyện này, không thể để Kỷ Vân Đồng qua mặt!

Nhưng việc cấp bách bây giờ là ngăn cản Kỷ Vân Đồng đổi cách gọi thành “Tu Tề ca”.

Hắn quá hiểu Kỷ Vân Đồng, chuyện gì nàng ấy cũng có thể làm ra được, chẳng bao giờ biết xấu hổ là gì.

Hôm sau trời còn chưa sáng, Cố Nguyên Phụng đã thập thò dòm xem khi nào Ứng Tu Tề ra ngoài.

Ứng Tu Tề vừa mới từ hôn, nếu bị người khác nhìn thấy hắn và Kỷ Vân Đồng ra ngoài riêng thì không tốt. Đã gọi người ta là đại ca bao nhiêu năm, hắn nên nghĩ cho danh tiếng của Ứng Tu Tề!

Họ cãi nhau thì cứ cãi nhau, sao phải kéo người khác vào chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi