XUÂN NHẬT DU - XUÂN KHÊ ĐỊCH HIỂU

Sau trận mã cầu đó, Cố Nguyên Phụng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, ban đêm lại không thể ngủ được.

Ngày hôm sau hắn đã tìm người điều tra về y quán của Tiết gia, bất ngờ phát hiện ra rằng họ Tiết kia vậy mà mỗi tháng đều đến xem mạch bình an cho Kỷ Vân Đồng, còn chia tiền lãi của y quán cho nàng. Chẳng trách đến trà hắn pha Kỷ Vân Đồng cũng có thể nhận ra được!

Chỉ có mấy đồng tiền như vậy mà cũng đáng để nàng qua lại với họ Tiết kia! Cố Nguyên Phụng cảm thấy trong lòng có chút bực bội, đang định lén lút đi qua cửa nhỏ để tìm Kỷ Vân Đồng, lại thấy cửa nhỏ đã bị bịt kín.

Hừ, nghĩ rằng như vậy là có thể làm khó hắn được sao? Cố Nguyên Phụng vốn luôn là người đánh không đi đuổi không lui, người khác càng bảo hắn làm gì thì hắn lại càng không muốn làm, ngược lại, người khác càng không cho hắn làm gì, hắn lại càng quyết tâm phải làm bằng được.

Cố Nguyên Phụng nhanh nhẹn leo lên một cái cây trên tường viện, trèo qua một cách dễ dàng, hướng thẳng đến thư phòng của Kỷ Vân Đồng.

Ánh sáng mùa xuân rực rỡ, Kỷ Vân Đồng cầm sách dựa vào bên cửa sổ tùy ý liếc nhìn, khi Cố Nguyên Phụng đến gần, đúng lúc một cơn gió thổi qua, nàng đưa tay giữ lấy trang sách bị gió thổi bay, quay đầu nhìn về phía sân vườn xanh tươi bên ngoài cửa sổ.

Sau đó nàng lại nhìn thấy Cố Nguyên Phụng đang trèo tường chạy về phía mình.

Kỷ Vân Đồng đưa mắt nhìn hắn chăm chú.

Cố Nguyên Phụng vừa trèo cây vừa nhảy tường vừa chạy, đến trước mặt Kỷ Vân Đồng thì đã thở không ra hơi, phải chống tay lên bệ cửa sổ, thở dốc một hồi lâu.

Kỷ Vân Đồng vốn còn có chút buồn bực vì hắn lại làm loại chuyện vượt quá giới hạn này nhưng nhìn thấy bộ dạng này của hắn lại bị chọc cho bật cười.

Cửa thì ở ngay đó, hắn chỉ cần đi vòng mấy bước là có thể vào được ngay, lại cứ nhất quyết phải trèo cây vượt tường làm gì?

Lại còn thở hồng hộc giống như chó.

Cố Nguyên Phụng ngẩng đầu nhìn lên, thấy mặt mày Kỷ Vân Đồng tươi cười, không biết trái tim hắn bị thứ gì đó đụng phải mà đập nhanh dữ dội, giống như muốn bật ra khỏi cổ họng.

Nàng ở bên cửa sổ, còn hắn thì ở bên ngoài, hai người cách nhau một cánh cửa, khoảng cách không xa lắm cũng không đủ gần để chạm vào nhau nhưng chỉ cần hắn vươn người qua là có thể hôn nàng một cái.

Từ trước tới nay Cố Nguyên Phụng chưa từng có ý nghĩ như vậy, hai người chơi đùa thì chơi đùa, hắn chưa bao giờ nảy sinh tâm tư khác. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, dần dần mọi thứ đã thay đổi, hắn càng ngày càng... muốn gần gũi với nàng hơn.

"Ngươi cười gì vậy?" Trái tim Cố Nguyên Phụng đập như trống, lại giả vờ hung dữ đe dọa: “Nếu ngươi còn cười nữa, ta sẽ hôn ngươi đấy!"

Kỷ Vân Đồng:?

Từ lần trước gọi hắn là đồ khoe khoang, tên này ngày càng không biết nặng nhẹ!

Vừa nhớ đến lần trước bị hắn ép đến mức không thể tránh né được, Kỷ Vân Đồng tức giận, cuộn tròn cuốn nhàn thư trong tay không hợp ý nàng lại, đứng dậy đập mạnh vào trán hắn, đập đến mức hắn phải lùi lại phía sau mấy bước mà nàng vẫn còn chưa hết giận, mắng: "Bây giờ trong đầu ngươi toàn nghĩ những thứ gì vậy?"

Cố Nguyên Phụng ôm lấy trán bị sách đập đau, chỉ cảm thấy Kỷ Vân Đồng càng ngày càng hung dữ với mình, hắn vươn cổ lên trả lời: "Đương nhiên là nghĩ về ngươi rồi!"

Kể từ khi biết Kỷ Vân Đồng thật sự muốn hủy hôn với mình, hắn lại cảm thấy tất cả những người xung quanh đều có ý đồ khó dò với Kỷ Vân Đồng, ai nấy đều muốn cướp Kỷ Vân Đồng đi. Còn Kỷ Vân Đồng đối với hắn hung dữ như vậy, đối với người khác thì lại cười nói vui vẻ, ngay đến một tiểu nhị trong tiệm sách hắn cũng không bằng!

Cố Nguyên Phụng càng nghĩ càng tức giận, hung hăng chạy lại bên cửa sổ tranh luận với nàng: “Bây giờ ta mở mắt ra là nghĩ đến ngươi, nhắm mắt lại cũng nghĩ đến ngươi, ngươi tưởng ta muốn nghĩ như vậy sao?”

Ý tứ này giống như hắn cả ngày suy nghĩ lung tung là do nàng hại.

Kỷ Vân Đồng không hiểu sao hắn có thể nói chuyện lời lẽ hùng hồn như vậy, chẳng trách hắn luôn sống tự tại như thế, hóa ra là có chuyện gì cũng sẽ đổ lỗi cho người khác! Nàng liếc nhìn Cố Nguyên Phụng: “Ngươi tự mình nghĩ đông nghĩ tây, còn có thể đổ lỗi cho ta sao?”

Cố Nguyên Phụng nghẹn họng.

Kỷ Vân Đồng nói như vậy, hắn cũng biết mình không có lý.

“Tại sao ngươi lại bịt cửa lại?” Cố Nguyên Phụng chuyển chủ đề.

Kỷ Vân Đồng cười lạnh: "Để phòng trộm."

Cố Nguyên Phụng lại nghẹn lời.

Đây chẳng phải nói hắn là kẻ trộm sao?

Kỷ Vân Đồng chính là ám chỉ hắn, không hề có ý giấu diếm: "Không ngờ là không đề phòng được, kẻ trộm lại biết trèo tường, thật sự là khiến người ta không biết đường nào mà đề phòng." Nàng đưa mắt nhìn Cố Nguyên Phụng: "Mới sáng sớm ngươi trèo qua đây làm gì?"

Cố Nguyên Phụng nghe nàng hỏi như vậy, lại ưỡn ngực nói: "Ta chỉ muốn nói với ngươi về tên họ Tiết kia. Ngươi đã sắp đến tuổi cập kê, không còn là trẻ con nữa, đừng để một nam nhân bên ngoài cả ngày chạy đến nhà, để người khác biết được thì sẽ không hay."

Vừa nhắc đến Tiết Kế kia, Cố Nguyên Phụng đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Một nam nhân trưởng thành có dáng vẻ thu hút người khác thì cũng thôi đi, nói chuyện còn khiến cho người ta bực bội, ý tứ đều là nói hắn đã quen biết Kỷ Vân Đồng lâu hơn bất cứ người nào khác.

Gặp nhau từ khi còn trong tã lót thì tính là quen biết gì chứ? Kỷ Vân Đồng chắc chắn không nhớ gì về lần gặp đó!

Kỷ Vân Đồng đáp: "Bây giờ nhà nào mà không định kỳ mời đại phu đến xem mạch bình an? Nhà chúng ta mặc dù đã xuống dốc nhiều nhưng cũng không đến mức không thể mời nổi đại phu đến xem mạch bình an. Người khác biết thì có thể nói gì?"

Việc mời đại phu xem mạch bình an là chuyện thường làm của các gia đình quyền quý ở kinh đô, trước đây chưa phổ biến ở Kim Lăng, cũng bởi vì từ nhỏ Kỷ Vân Đồng đã thường xuyên sống ở Cố gia nên mới biết được còn có loại chuyện này.

Trước đó mấy năm, khi y quán Tiết gia xảy ra chuyện, Kỷ Vân Đồng đã bàn bạc với cha đang trong thời gian ở nhà chịu tang chuyện giúp đỡ Tiết Kế vượt qua khó khăn.

Cũng không cần phải làm gì đặc biệt, chỉ cần giới thiệu Tiết Kế cho mấy người bằng hữu cũ của cha Kỷ trong giới quan trường, để mỗi khi chuyển mùa Tiết Kế sẽ đi qua nhà bọn họ xem mạch bình an, như vậy đám người tiểu nhân gây chuyện kia sẽ tự khắc phải yên tĩnh.

Cha Kỷ cũng nhớ ơn năm đó tổ phụ Tiết gia đã cứu mạng vợ của mình, đương nhiên phải trả phần nợ ân tình này.

Ông ấy đã kiểm tra Tiết Kế, thấy hắn thật sự có bản lĩnh nên cũng đồng ý với yêu cầu của Kỷ Vân Đồng. Chỉ là khi đó cha Kỷ còn đang trong thời gian chịu tang, không tiện ra mặt đi lại cho nên đã giao cho Kỷ Vân Đồng tự mình đi sắp xếp.

Kỷ Vân Đồng cũng đã sắp xếp rất tốt, qua một thời gian không chỉ Tiết Kế có thêm mấy nhà “khách quen” đủ để xua đuổi hết kẻ xấu mà rất nhiều đại phu nổi tiếng ở thành Kim Lăng cũng mở rộng công việc xem mạch bình an. Tiết Kế tuổi còn trẻ, ngoài trừ mấy nhà nể mặt mũi của cha Kỷ kia, còn lại đa số những người khác đều chọn các đại phu có thâm niên hơn.

Nhưng như vậy cũng đã đủ rồi.

Mấy kẻ tiểu nhân khi sư diệt tổ kia đến cái rắm cũng không dám thả, chỉ có thể chán nản rời đi.

Tiết Kế mới hai mươi tuổi dần dần đã trở thành y gia có chút danh tiếng trong thành Kim Lăng.

Đó là lần đầu tiên Kỷ Vân Đồng có nhận thức về giá trị của quan hệ và quyền thế.

Nàng nghĩ đến phụ mẫu thường xuyên không có ở nhà, mà các đại bá mẫu lại không thể đứng ra lo liệu được cho nên đã nhận trách nhiệm chuẩn bị lễ vật vào các dịp lễ tết. Mặc dù nàng vẫn còn nhỏ tuổi không thể đại diện gia đình đi thăm hỏi nhưng sau này khi gả đi cũng rất có ích. Cho nên từ khi nàng đảm nhiệm việc chuẩn bị lễ vật, mỗi năm đều làm vô cùng tận tâm.

Dù vào tháng Chạp năm ngoái xảy ra chút chuyện không vui với Lưu ma ma do mẹ phái tới, nàng cũng không hoàn toàn từ bỏ trách nhiệm, buông tay không quan tâm.

Trong chuyện này có rất suy nghĩ và cân nhắc, Kỷ Vân Đồng lại chưa từng nói với Cố Nguyên Phụng.

Hắn luôn chê bai nàng tâm cơ lại dung tục.

Bây giờ nghĩ lại, đối với hắn mà nói, đây đều là những thứ dễ dàng có được cho nên tự nhiên cũng chẳng đáng phải phí chút tâm tư suy nghĩ.

Kỷ Vân Đồng nói: "Ta thấy không phải người khác biết thì sẽ không tốt, mà là ngươi tự mình nghĩ ngợi lung tung. Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta thật sự là người gặp ai cũng yêu, chỉ cần là nam nhân đến là ta sẽ có quan hệ tình cảm với bọn họ sao?"

Cố Nguyên Phụng lại bị Kỷ Vân Đồng khiến cho cứng họng không nói được lời nào, trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ mình lại có lúc nhạy cảm như vậy. Ngay cả khi Kỷ Vân Đồng chỉ cười với con chó bên đường, trong lòng hắn cũng cảm thấy không thoải mái, luôn có cảm giác Kỷ Vân Đồng thích con chó đó hơn mình.

Hắn nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy không thể chỉ trách mình suy nghĩ linh tinh, mà là Kỷ Vân Đồng thay đổi quá nhanh. Nàng giống như đột nhiên không còn thích hắn nữa, không quan tâm hắn đi đâu, không ngăn cản hắn kết giao bằng hữu, không còn thích quấn quýt nói đông nói tây với hắn nữa, thậm chí ở cùng hắn cũng cảm thấy không vui. Có người nào lại có thể thay đổi nhanh như vậy? Đều là lỗi của nàng, mới khiến hắn nghi ngờ nàng có người khác.

Hơn nữa, cũng không hoàn toàn là hắn nghi thần nghi quỷ, Kỷ Vân Đồng thật sự có qua lại với người khác, nàng bị hắn bắt gặp còn khóc lóc thảm thiết vì tên nam nhân kia.

Cố Nguyên Phụng nghĩ đến đây lại cảm thấy bên phía mình có lý hơn, giọng nói cũng lớn hơn: “Chẳng phải là vì ngươi lén lút ta gặp nam nhân ở bên ngoài sao?”

Chủ đề lại quay về điểm này!

Kỷ Vân Đồng vừa nghe đến từ "nam nhân ở bên ngoài" đã nổi giận, ném quyển sách trong tay xuống, nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ta đi tìm nam nhân ở bên ngoài! Ta cho ngươi đội nón xanh đấy, vậy mà ngươi còn không chịu huỷ hôn với ta, ngươi nói có phải ngươi nhu nhược không?”

Trong đầu Cố Nguyên Phụng toàn là suy nghĩ "Nàng đã thừa nhận" "Nàng đã thừa nhận" "Nàng đã thừa nhận", hốc mắt hắn lập tức đỏ lên: “Ta không huỷ hôn! Ta không đồng ý! Tại sao tất cả mọi chuyện đều phải làm theo lời ngươi? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn quản ta thì quản ta, muốn từ hôn thì từ hôn, ta không phải con chó để ngươi gọi thì đến đuổi thì đi!”

Kỷ Vân Đồng rất muốn nói ai dám nuôi loại chó như hắn nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Cố Nguyên Phụng lại cảm thấy không có ý nghĩa.

Nói không cẩn thận lại làm hắn nổi giận, tên này sẽ đi gây phiền phức cho Liễu Văn An, thà cứ lừa dối cho qua chuyện này cho xong còn hơn.

Kỷ Vân Đồng đưa tay chỉ vào khóe mắt đỏ rực của hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi đã luôn nói ta là người tâm cơ, nói ta quá dung tục không hiểu sự tao nhã của mấy người các ngươi, tại sao lại cảm thấy ta từ hôn với ngươi rồi lại đi tìm một nam nhân không có gia thế không có bối cảnh?”

Cố Nguyên Phụng sững sờ.

Đúng vậy, Kỷ Vân Đồng rất thích tiền, cũng rất chú trọng đến thân phận địa vị, luôn bắt hắn phải tránh xa đám người Chu Tụng, chỉ sợ rằng hắn sẽ bị đường huynh đệ có tiền đồ của Cố gia vượt mặt.

Kỷ Vân Đồng có lý do gì để không gả cho hắn mà lại đi tìm một thư sinh nghèo khổ?

Có phải Liễu Văn An chỉ là người mà nàng cố tình tìm đến để chọc tức hắn không?

Hắn đúng là cũng có lòng nghi ngờ Kỷ Vân Đồng căn bản không có ý định hủy hôn. Xem ra là hắn đã bị nàng lừa rồi!

Cho dù Cố Nguyên Phụng tức giận nhưng không hiểu sao lại cảm thấy toàn bộ thế gian dường như tươi đẹp hơn.

Nàng hoàn toàn không hề có ý định hủy hôn, cũng không có suy nghĩ tìm người khác, nàng chỉ muốn chọc tức hắn thôi. Hắn nên sớm nhận ra, sao nàng có thể một lời không hợp đã... đã không thích hắn nữa, nàng nhất định sẽ quấn lấy hắn không buông.

Nàng chắc chắn là nghe theo lời đồn thổi bên ngoài, mới cố tình để hắn cảm thấy nàng có người khác ở bên ngoài.

Cố Nguyên Phụng hừ một tiếng: “Nhìn thấy ta bị ngươi đùa giỡn xoay vòng vòng, thấy ta lo lắng cho ngươi như vậy, có phải ngươi rất đắc ý đúng không?”

Kỷ Vân Đồng nghĩ thầm, đùa giỡn với kẻ ngốc thì có gì hay ho mà phải đắc ý. Nàng quay đầu nhìn hắn: "Trước kia cả ngày ta cứ đi theo ngươi, trông chừng ngươi, lo lắng cho ngươi, vậy trong lòng ngươi có cảm thấy rất đắc ý không?"

Cố Nguyên Phụng không trả lời.

Hắn chẳng những cảm thấy rất đắc ý mà còn cảm thấy rất phiền phức.

Nhưng nói thế nào đi nữa Kỷ Vân Đồng không thích người khác là tốt rồi.

Khi giải quyết được tất cả những khúc mắc đã đeo bám trong lòng mấy ngày, Cố Nguyên Phụng lại bắt đầu động tâm tư, thăm dò tiến lại gần Kỷ Vân Đồng, thương lượng: “Nếu ngươi để cho ta hôn một cái, ta sẽ không trách ngươi nữa.”

Kỷ Vân Đồng cảnh giác nhìn hắn.

Cố Nguyên Phụng nói: "Dù sao chúng ta cũng sẽ thành hôn, ngươi cho ta hôn một cái có sao đâu?"

Mơ cũng đẹp thật!

Kỷ Vân Đồng lại quơ lấy cuốn sách đánh vào trán hắn, đánh cho hắn lùi lại liên tiếp mấy bước rồi mắng: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói “dù sao cũng sẽ thành hôn” à? Ai biết được liệu ngươi có vì oanh oanh yến yến nào đó mà lại muốn hủy hôn với ta không? Ngươi tránh xa ta ra!”

Cố Nguyên Phụng lẩm bẩm: "Không cho hôn thì không cho hôn, sao lại đánh người?" Nói xong, thấy bộ dạng hung dữ của Kỷ Vân Đồng giống như muốn nhảy ra ngoài để dạy dỗ hắn một trận, hắn không dám ở lại lâu hơn nữa, vội vàng quay người rời đi.

Nam nhân tốt không nên tranh cãi với nữ nhân!

Khi nghênh ngang chạy ra khỏi viện tử của Kỷ Vân Đồng, Cố Nguyên Phụng sờ lên cái trán vẫn còn đau âm ỉ của mình, vốn định mắng Kỷ Vân Đồng một câu "cọp cái" nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại không nhịn được mà sung sướng cười lớn.

Cọp cái không thích người khác, vẫn là cọp cái của hắn.

Là của hắn, là của hắn! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi