XUÂN NHẬT DU - XUÂN KHÊ ĐỊCH HIỂU

Kỷ Vân Đồng trở mình nhảy lên ngựa, liếc mắt qua lại thấy Cố Nguyên Phụng đang có vẻ mặt không biết đang suy nghĩ gì, nàng cũng không thèm để ý đến hắn, cưỡi ngựa về thẳng nhà.

Cố Nguyên Phụng thấy Kỷ Vân Đồng đi rồi, vội vàng thúc vào bụng ngựa đuổi theo, miệng không ngừng oán giận: “Ta đến đón ngươi về nhà, sao ngươi lại không đợi ta một chút chứ?”

Ánh mắt của hắn rơi vào tóc dài cột đuôi ngựa bị gió thổi bay của Kỷ Vân Đồng. Khi ra ngoài nàng thường thích cưỡi ngựa cho nên cũng không đeo những món đồ trang sức cầu kỳ, chỉ dùng một dây buộc tóc màu đỏ để cột tóc lại.

Hắn nhớ khi nàng vừa mới đến kỳ nguyệt sự, Kỷ Vân Đồng đã có một khoảng thời gian không thích cưỡi ngựa, còn bắt đầu trở nên thích chưng diện, mỗi ngày phải trang điểm cả canh giờ rồi mới đi ra ngoài.

Hắn nhìn trái nhìn phải cũng không không nhìn ra được nàng trang điểm vào có gì khác lúc bình thường, lại cảm thấy phải chờ đợi nàng trang điểm thật phiền phức nên đã kéo cây trâm vàng không phù hợp của nàng rồi cười chê nàng nhìn như nhà giàu mới nổi.

Kỷ Vân Đồng tức giận đuổi theo hắn chạy khắp sân.

Cố Nguyên Phụng thầm tính toán thời gian trong lòng, đuổi kịp Kỷ Vân Đồng rồi hỏi nàng: “Có phải mấy ngày nữa là đến kỳ nguyệt sự của ngươi không?”

Kỷ Vân Đồng không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, cảm thấy hắn thật sự quá vô lý. Ai lại thảo luận chuyện này ở ngoài đường? Nàng vung roi ngựa về phía hắn: “Ngươi thử nói thêm một câu nữa xem.”

Cố Nguyên Phụng biết điều lập tức ngậm miệng.

Hắn chỉ nghĩ nếu như nàng vừa đúng lúc đến kỳ nguyệt sự thì mấy ngày tới đi chơi ở Tô Châu có lẽ sẽ không thuận tiện, có nên lùi lại vài ngày nữa không.

Cũng không phải hắn cố tình nhớ đến những điều này mà là trước đây Kỷ Vân Đồng đã bắt hắn phải nhớ. Nếu lỡ như hắn quên mất, đồng ý một hoạt động không phù hợp, giống như chơi mã cầu chẳng hạn, Kỷ Vân Đồng sẽ rất không vui, nói rằng hắn chẳng quan tâm đến nàng chút nào.

Cố Nguyên Phụng luôn cảm thấy rất bất mãn. Tại sao một nam nhân như hắn lại phải quan tâm đến loại chuyện này. Nàng là một nữ tử còn bắt người ta nhất định phải nhớ kỹ ngày nguyệt sự của mình, không thấy ngượng sao?

Hai người cưỡi ngựa qua một góc phố, Cố Nguyên Phụng đột nhiên nghe thấy có người đứng trên lầu gọi tên mình. Hắn ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Chu Tam gia dựa vào bên cửa sổ mỉm cười với bọn họ. Đừng nghe người khác gọi gã một tiếng “Tam gia”, thật ra năm nay gã cũng chỉ khoảng hai mươi bảy, hai tám tuổi. Gã đứng ở nơi đó, nở ra một nụ cười nhẹ nhàng, thần sắc toát lên vẻ lịch thiệp, dịu dàng không thể tả.

Kỷ Vân Đồng cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy gã giống như một con công đang xòe đuôi rực rỡ.

Nàng thu ánh nhìn lại, quay sang chỗ khác, chỉ thấy một hình bóng quen thuộc trước cửa tiệm sách cách đó không xa.

Kỷ Vân Đồng hơi ngẩn người, tay nắm dây cương vô thức siết chặt. Sau đó nàng quay đầu lại hỏi Cố Nguyên Phụng: “Ngươi có đi tiếp không?”

Chu Tam gia nghe vậy thì cười nói: “Các người về đi, ta thấy sắc trời không tốt, có lẽ sắp mưa rồi.”

Kỷ Vân Đồng nghe xong thì hơi do dự, lại không thể không nhìn về phía bóng dáng thoáng qua vừa rồi. Cuối cùng nàng vẫn không làm bất cứ việc gì, trở về nhà cùng Cố Nguyên Phụng.

Không biết có phải do Cố Nguyên Phụng miệng quạ đen hay không, vừa về đến nhà thì kỳ nguyệt sự của nàng cũng tới. Kỷ Vân Đồng cảm thấy làm nữ nhi thật là phiền phức, mỗi tháng đều phải khổ sở vì chuyện này. Nàng thay một cái đai nguyệt sự mới, nhìn ra sắc trời âm u bên ngoài.

Có lẽ để đồng cảm với sự lo lắng của nàng, những hạt mưa đột nhiên rơi xuống lộp bộp.

Kỷ Vân Đồng đứng dậy, dặn dò Lục Khởi: “Em đi tìm một người của chúng ta, bảo người đó mang dù đi một chuyến đến cửa hàng sách gần đây...” Nàng nhắc đến người mà mình vừa nhìn thấy với Lục Khởi, thấp giọng căn dặn: “Nếu như hắn vẫn còn ở đó thì đưa dù cho hắn, nếu không còn thì thôi.”

Lục Khởi cảm thấy có chút lo lắng nhưng lại sợ nếu như mình không đi sắp xếp, Kỷ Vân Đồng sẽ tự mình ra ngoài cho nên đành phải nhấc chân chạy ra khỏi cửa.

Kỷ Vân Đồng dựa vào cửa sổ, yên lặng nhìn màn mưa bên ngoài, cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì.

Nàng chủ động làm quen với Liễu Văn An không có gì trong tay, nắm lấy cái phao tình cờ xuất hiện trước mắt ngay lúc đó, hay là thật sự cảm thấy hắn ta khá tốt lại rất đáng yêu? Vậy hiện tại nàng nghĩ gì về Cố Nguyên Phụng? Bọn họ có thực sự phải thành hôn không? Trong tình hình vẫn chưa rõ ràng của bọn họ hiện tại, nàng thực sự không nên đi trêu đùa người khác.

Với tính khí của Cố Nguyên Phụng, chắc chắn hắn sẽ nói được làm được. Hắn vốn đã là người không biết xấu hổ, nếu như bị hắn nắm được bằng chứng trong tay, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ đến long trời lở đất.

Chuyện này nếu đổi lại là nàng cũng sẽ có lý lẽ như vậy, nếu như Cố Nguyên Phụng thật sự dám trêu chọc người khác ở bên ngoài, nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Nhìn từ điểm này, Kỷ Vân Đồng và Cố Nguyên Phụng quả là một cặp trời sinh, không ai nên đi gây hoạ cho người khác.

Làm hỏng tương lai của người khác có gì hay ho?

Kỷ Vân Đồng đang ôm túi nước nóng để giữ bụng ấm lại thấy Cố Nguyên Phụng chạy từ bên ngoài vào.

Cố Nguyên Phụng nhìn thấy nàng nằm ở đó với vẻ mặt có chút mệt mỏi, hắn biết rằng mình không nhớ nhầm. Hắn kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Kỷ Vân Đồng, vẻ mặt đắc ý nói: “Ta đã nói rồi mà, nguyệt sự của ngươi đến rồi đúng không? Lúc nãy ta đã đi nói với phụ thân rồi, thời tiết mấy ngày này không tốt, chúng ta đợi thời tiết đẹp rồi mới đi Tô Châu.”

Kỷ Vân Đồng hơi ngẩn người, lúc này mới biết ở trên đường hắn là muốn nói chuyện này. Nàng đánh vào bàn tay lén lút đưa qua muốn xoa bụng nàng của hắn: “Nói thì cứ nói, đừng động tay động chân.”

Cố Nguyên Phụng lý sự: “Không phải mẹ nói khi đến nguyệt sự sẽ không thoải mái sao? Ta chỉ muốn xoa cho ngươi, để ngươi thấy dễ chịu hơn một chút thôi.” Không thể sờ vào bụng nàng, hắn lại đưa tay kéo mặt nàng quay về phía mình. Khi hai người bốn mắt nhìn nhau, không hiểu sao trong lòng Cố Nguyên Phụng lại dâng lên cảm giác kích động: “Môi ngươi nhìn có vẻ hơi nhợt nhạt.”

Hắn muốn hôn cho nó đỏ thắm trở lại.

Kỷ Vân Đồng nhận ra ý đồ của hắn, lập tức lùi lại phía sau, tạo khoảng cách với hắn.

Cho dù là những lần đụng chạm nhẹ trước kia khi còn chưa hiểu chuyện hay là những lần cắn nhau trong lúc tức giận đều không mang ý nghĩa tiếp xúc da thịt thật sự. Chỉ khi phá vỡ lớp rào cản không biết từ khi nào đã ngăn cách giữa hai người họ, Cố Nguyên Phụng mới càng ngày càng thích làm những chuyện vượt ranh giới.

Dường như đột nhiên chuyển từ phiền chán nàng cứ bám lấy mình trở thành thích gần gũi với nàng.

Có thể là vì đã đến tuổi này rồi, sau lần trước biết được chút mùi vị, hắn đã cảm thấy hứng thú.

Kỷ Vân Đồng không nằm nữa, nàng ngồi thẳng người lên, uốn nắn lại hành vi càng ngày càng không theo quy củ của hắn: “Ngươi đừng hơi một tí đã muốn hôn muốn ôm ấp, không có người trong gia đình đàng hoàng nào lại làm ra những chuyện như vậy trước khi thành hôn.”

Cố Nguyên Phụng vẫn cứng miệng đáp trả: “Ta không nghĩ như vậy.”

Hơn nữa bọn họ cũng không giống với những người khác, từ nhỏ phần lớn thời gian Kỷ Vân Đồng đều sống trong nhà bọn họ, mẹ hắn đối xử với Kỷ Vân Đồng còn tốt hơn cả với hắn.

Giống như chính họ cũng nói, Kỷ Vân Đồng mới là nữ nhi còn hắn lại giống con rể.

Suy nghĩ như vậy Cố Nguyên Phụng lại vui vẻ hài lòng nói: “Ngươi cũng gọi ta là con rể trong nhà rồi, chúng ta còn có thể gọi là người đàng HSo? Có người đứng đắn nào chịu làm con rể trong nhà người khác không?”

Kỷ Vân Đồng nhất thời không biết phản bác thế nào.

Chỉ có thể nói hắn đúng là kẻ không biết xấu hổ nhất thiên hạ.

Cho dù không biết nói gì để phản bác lại, Kỷ Vân Đồng vẫn không thể để Cố Nguyên Phụng đạt được mục đích.

Nàng đưa tay đẩy đầu hắn ra xa, nói: “Ngươi phải suy nghĩ kỹ, nếu như để mẹ biết được sau lưng bà ấy, ngươi là loại đức hạnh này thì cho dù ngươi có muốn hủy hôn cũng sẽ không có cơ hội.”

Đến lúc đó, dù hắn không muốn cưới nàng, Kiến Dương Trưởng Công Chúa cũng sẽ ép hắn phải cưới.

Hiện tại hắn cứ luôn bám lấy nàng có lẽ chỉ vì nhất thời không thể chấp nhận được việc thứ thuộc về mình lại bị người khác cướp mất.

Chờ khi cơn hứng thú này của hắn qua đi, không biết hắn sẽ hối hận thế nào về quyết định bây giờ của mình, có khi còn đổ hết mọi tội lỗi lên đầu nàng, nói là do nàng cố ý tính toán hắn, quyến rũ hắn, đổ thừa nàng cứ bám lấy hắn không chịu buông.

Nàng hiểu hắn quá rõ!

Bọn họ có thể hủy hôn, căn bản không cần phải ràng buộc với nhau, hành hạ lẫn nhau.

Từ Cố Nguyên Phụng không muốn nghe nhất lúc này chính là hai từ “hủy hôn” này. Hắn không nhịn được mà giơ tay ra dùng sức ôm chặt Kỷ Vân Đồng vào lòng: “Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ đến việc hủy hôn!”

Hắn đã từng nói nhiều lần như vậy rồi, tại sao Kỷ Vân Đồng vẫn còn nhắc đến?

Kỷ Vân Đồng vốn định vùng ra nhưng khi cảm nhận được cánh tay của Cố Nguyên Phụng siết chặt lấy mình, nàng chỉ đành từ bỏ. Nàng sợ nếu mình vùng ra, tên này sẽ nhân cơ hội làm ra những việc càng quá đáng hơn.

Khi nghĩ đến trong thoại bản có nói những nữ tử kia dựa vào trong lòng nam nhân thì mặt đỏ tới mang tai, trái tim đập thình thịch như trống, Kỷ Vân Đồng chỉ cảm thấy... thoại bản đúng là lừa người.

Nàng muốn đấm vào đầu chó của Cố Nguyên Phụng một cái thật mạnh.

Cố Nguyên Phụng cảm thấy trong lòng trống rỗng, mặc dù hắn đã đạt được mong muốn ôm người vào lòng nhưng vẫn không cảm thấy vui vẻ.

Thậm chí hắn còn nhận ra chỉ cần hắn hơi nới lỏng tay ra một chút, Kỷ Vân Đồng sẽ rời khỏi hắn, từ đó về sau sẽ cách xa hắn.

Từ trước đến nay Kỷ Vân Đồng luôn kiên quyết và dứt khoát, lúc trước khi phát hiện cha mẹ của nàng thiên vị đệ đệ và muội muội hơn, nàng đã không còn gần gũi với họ nữa.

Hắn luôn biết nàng là người như thế nào, chỉ là cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ rằng nàng sẽ áp dụng sự quyết liệt đó lên người hắn. Bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chỉ cãi nhau một trận là tất cả đều không tính nữa sao? Sao nàng có thể… nói không cần hắn nữa?

Cố Nguyên Phụng càng siết chặt cánh tay hơn, không để cho nàng có cơ hội thoát ra.

“Ngươi đừng nghĩ đến chuyện hủy hôn, tuyệt đối ta sẽ không đồng ý.” Cố Nguyên Phụng nói với vẻ hung dữ: “Lần sau nếu ngươi còn nhắc đến việc hủy hôn, ta sẽ hôn ngươi ngay trước mặt mẹ! Không phải ngươi đã nói rồi sao? Nếu như mẹ biết được thì hôn sự này chắc chắn không thể hủy được, mẹ còn bắt chúng ta phải thành hôn ngay!”

Cho dù Kỷ Vân Đồng cố gắng thuyết phục mình không được so đo với hắn, nàng vẫn bị hắn làm cho tức không chịu nổi.

Trong những chuyện khác thì vô cùng ngốc nghếch, sao khi đe doạ nàng thì đầu óc lại nhanh nhẹn như vậy?

Quả thật nàng rất muốn đấm vào đầu hắn một cái.

Kỷ Vân Đồng căn chuẩn thời cơ, đưa chân đá mạnh vào chỗ hiểm của hắn.

Cố Nguyên Phụng vốn không muốn buông tay ra nhưng đột nhiên lại bị nàng đá một cái, đau đớn đến mức khuôn mặt tím tái, liên tục lùi về phía sau hai bước, không thể tin nổi nhìn về phía Kỷ Vân Đồn đang ngồi đó lấy khăn tay ra lau chân của mình.

Nàng đá hắn mạnh như vậy, còn sợ chân mình bị bẩn?

Kỷ Vân Đồng đối diện với ánh mắt của hắn, cười lạnh nói: “Ngươi nên suy nghĩ thông suốt đi, nếu sau này chúng ta thật sự thành hôn, ngươi lại làm gì có lỗi với ta ở bên ngoài thì chắc chắn ta có thể nhân lúc nửa đêm phế bỏ “thứ đồ chơi” kia của ngươi. Cũng không phải là lần đầu tiên ngươi gặp ta, chắc chắn biết ta có thể nói được là làm được!”

Lúc này Cố Nguyên Phụng đang ở trong trạng thái mâu thuẫn. Hắn rất muốn quay về ngay để nhìn xem chỗ bị đá có làm sao không nhưng lại không muốn cứ rời đi xám xịt như vậy.

Hắn quyết định học theo nàng, hùng hổ tuyên bố: “Nếu ngươi dám làm gì có lỗi với ta ở bên ngoài, chắc chắn ta cũng...”

Kỷ Vân Đồng liếc hắn: “Ngươi chắc chắn sẽ làm gì?”

Cố Nguyên Phụng nghiến răng nói: “Chắc chắn ta cũng sẽ cho người đi thiến tình nhân mà ngươi tìm được ở bên ngoài! Vừa hay Hoàng đế là cữu cữu của ta, ta còn có thể cho hắn một con đường vào cung làm thái giám, ngươi xem ta rất tốt bụng đúng không?”

Kỷ Vân Đồng: “...”

Tốt bụng cái rắm!

Cố Nguyên Phụng tự nhận mình đã áp đảo Kỷ Vân Đồng, khiến cho nàng không còn gì để nói, lập tức vội vàng chạy về viện tử của mình để kiểm tra vết thương.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi