XUÂN NƯƠNG TAM THIÊN - PHÙ THỦY NHAI CƠM

Tề Mạt sợ hãi hoàng thất, nhưng lại thật lòng biết ơn nhà họ Thẩm, nên hắn do dự.

Nhưng Hoàng đế sao có thể cho hắn cơ hội do dự.

Nửa tháng sau, nhà họ Thẩm bị diệt môn, chỉ sau một đêm, ở Vô Hồ không còn chút tiếng tăm nào nữa.

Tề Mạt chạy đến, cũng chỉ cứu được Thẩm Ly thoi thóp trong đống đổ nát, nhưng Thẩm Ly, đã bị dày vò đến mức chỉ còn lại một hơi thở…

Phải nói, thủ đoạn của Hoàng đế không ai sánh bằng, sau chuyện này, tất cả mọi người đều cho rằng Tề Mạt đứng sau làm con d.a.o cho Hoàng đế, nhưng lại không biết hắn chỉ là thay Hoàng đế gánh lấy cái danh tàn nhẫn này.

Khi Tề Mạt nói những điều này, khóe miệng hắn luôn nở một nụ cười tự giễu, ta không hiểu hắn kể những điều này với ta là có ý gì.

Chẳng lẽ muốn dùng khuôn mặt của ta, để bù đắp cho sự áy náy trong lòng hắn sao? Thật nực cười.

Tề Mạt nói: “Trường Ca Nhi, nhiều năm trước, ta cũng từng vui vẻ.”

Cuộc đời của hắn, từ ngày tân đế đăng cơ, đã không còn do mình làm chủ nữa rồi.

Ta nép vào lòng hắn, thân thể run lên không tự chủ được, lòng lạnh buốt, nói: “Vương gia, thiếp không hiểu, thiếp sinh ra đã không có quyền được vui vẻ.”

Tề Mạt siết chặt vai ta, như muốn dung hòa ta vào cơ thể hắn vậy, ôm ta thật chặt, gọi ta hết lần này đến lần khác: “Trường Ca Nhi, Trường Ca Nhi…”

Ta mở đôi mắt trống rỗng hỏi hắn: “Vương gia, tình yêu là gì, chàng có yêu Thẩm phu nhân không?”

Ta thật sự không hiểu nữa rồi, ta không hiểu tại sao mình còn sống, không hiểu cái gọi là tình yêu mà ai ai cũng nói đến rốt cuộc là gì.

Tề Mạt nhẹ nhàng hôn lên mi tâm ta, hắn nói: “Trường Ca Nhi, ở nhà họ Tương lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta không hề nghĩ đến việc dùng khuôn mặt của nàng để thay cho A Ly…”

“Lúc đó ta nghĩ là, nữ tử này, sao lại tiều tụy và chật vật như vậy, tại sao ánh mắt của nàng lại sắc bén như thế, nàng đang nghĩ gì vậy?”



“Nhưng ta lại nghĩ, nếu đôi mắt đó nhìn ta, mà chỉ nhìn một mình ta thôi, thì tốt biết mấy…”

Giọng nói của Tề Mạt ôn nhu và dịu dàng, rơi vào trái tim mềm yếu của ta, khiến trái tim ta nở hoa, nhưng lại lập tức héo tàn.

Ta hỏi hắn: “Tề Mạt, chàng có yêu ta không?”

Tề Mạt không trả lời ta, chỉ ôm ta chặt hơn.

Trong đêm đông lạnh giá, hai chúng ta giống như những chú mèo con rét buốt ôm nhau sưởi ấm vậy.

Hắn không trả lời, nhưng ta biết câu trả lời rồi.

Ngày ta và Thẩm Ly hoán đổi khuôn mặt, là ngày mùng một tháng giêng sau năm mới.

Tết Nguyên Đán năm nay, Tề Mạt đến bầu bạn với ta, hai chúng ta ngồi bên lò sưởi, nhìn than hồng trong lò cháy bập bùng, ta bỗng nhiên cười.

Nói: “Tề Mạt, chàng có biết không? Lúc nhỏ ta rất ghen tị với những nhà khác có lò sưởi, lúc đó ta và mẫu thân rất nghèo, những ngày như thế này, chỉ có thể ôm nhau sưởi ấm.”

“Lúc đó ta đã nghĩ, sau này những ngày tuyết rơi, nếu đều có lò sưởi thì tốt biết mấy…”

Ta nói rất nghiêm túc, ánh mắt Tề Mạt khẽ động, ôm ta vào lòng, nhẹ giọng nói: “Trường Ca Nhi, ngày tháng của chúng ta còn dài, sẽ còn rất nhiều ngày ngồi bên lò sưởi đón năm mới.”

“Thật sự… còn nhiều sao?”

Ta lại hỏi hắn: “Vương gia, chàng và Thẩm phu nhân quen nhau như thế nào?”


Tề Mạt hơi sững người một lát, thấy ta thật sự muốn nghe, liền nói vài câu, nói: “Lúc ta đến Vô Hồ, A Ly mới mười tuổi, tính cách giống con trai, suốt ngày bắt gà đuổi chó…”

Ta vừa nghe vừa cười khúc khích, trong lòng dường như có chút thương cảm cho Thẩm Ly.

Luôn ở trong vũng bùn, thì sẽ không cảm thấy vũng bùn bẩn, nhưng nếu một sớm từ trên mây rơi xuống…



Ta lại hỏi Tề Mạt câu hỏi quen thuộc kia: “Vương gia, chàng có yêu Thẩm phu nhân không?”

Môi Tề Mạt mấp máy một lúc, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống, trả lời: “Yêu, ta yêu A Ly.”

Vậy ta hiểu rồi, nếu đây chính là tình yêu, vậy ta cũng yêu chàng, Tề Mạt.

Nếu ta không nhận được tình yêu, vậy người ta yêu có thể nhận được tình yêu, như vậy cũng tốt.

Đêm đó, ta vô cùng nồng nhiệt, như muốn thiêu đốt hết sự nhiệt tình trong người, thiêu đốt bản thân thành tro bụi hòa vào cơ thể Tề Mạt.

Hai chúng ta cùng nhau leo lên đỉnh cao của dục vọng, khi ở trên đỉnh, ta ghé vào tai hắn, khẽ nói với hắn một câu: “Tề Mạt, ta hận chàng.”

Giọng nói nhỏ đến mức, khiến ngay cả bản thân ta cũng cho rằng đó là ảo giác.

Ta hận hắn điều gì?

Hận hắn kéo ta ra khỏi bóng tối, hận sự dịu dàng không kiêng nể của hắn?

Hay là hận hắn khiến ta yêu hắn, nhưng hắn lại không yêu ta.

Ta, Xuân Nương, chỉ là một sinh mệnh hèn mọn, nói gì đến tình yêu? Nhưng chàng, Tề Mạt, tại sao lại cho ta ảo tưởng về tình yêu…

Mùng một tháng giêng, ta và Thẩm Ly hoán đổi khuôn mặt.

Tề Mạt canh giữ ở ngoài cửa ba ngày ba đêm, ta cũng đau đớn ba ngày ba đêm.

Cơn đau cắt thịt lột da kéo dài ba đêm, đến cuối cùng, ta thậm chí còn tê liệt, cứ như thể những cơn đau đó đều là giả, ngay cả việc ta còn sống, cũng là giả.

Làm gì có ai còn sống, mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi