XUÂN PHI

Edit: Gem | Beta: Thụy

Mặc dù đã ước hẹn cùng nhau xuống Giang Nam nhưng lại vướng phải chuyện của Tần gia cùng Tú trang nên phải tới mùa hạ năm thứ hai họ mới rời khỏi Thượng Kinh.

Tạ Xuân Phi ngồi trên xe ngựa, vén tấm màn bằng vải ren lên nhìn ra ngoài. Từ năm lên tám tuổi, y vẫn luôn sống ở cốc Lạc Hà, chưa bao giờ rời khỏi cốc một lần chứ đừng nói là xuống Giang Nam du ngoạn. Mọi thứ trên đường đều khiến y không khỏi tò mò.

Một trận gió lạnh thổi qua làm Tạ Xuân Phi ho khan vài tiếng, y vừa bám vào lan can trên cửa sổ ho hai tiếng thì đã bị Tần Túng ôm eo kéo đến bên cạnh mình.

“Sức khỏe của huynh không tốt đâu, đừng để bị cảm.”

“Đệ cũng lo nhiều chuyện thật đó.”

Mặc dù Tạ Xuân Phi nói nhỏ như vậy nhưng y vẫn không nhịn được mà cong môi lên nở nụ cười.

Tạ Xuân Phi trời sinh trắng trẻo, khuôn mặt thanh thoát dịu dàng, khi nở nụ cười thì lại đặc biệt rạng rỡ lay động lòng người. Nắng xuân từ phía sau tấm mành len lỏi đi vào, thỉnh thoảng lại khẽ phản chiếu lên sườn má khiến y tựa như ánh trăng sáng giữa bầu trời, làm nổi bật cả khuôn mặt ấy.

Tần Túng nhìn khung cảnh trước mặt rồi kìm lòng không đặng mà hôn lên khóe môi của y.

“Xuân Phi, huynh biết không… Trước đây ta luôn muốn được du sơn ngoạn thủy, trên tay cầm theo một thanh kiếm tốt, đi khắp chân trời góc biển, sống một cuộc đời tự do tự tại, không cần để ý trần thế giống như các hiệp sĩ hào kiệt trong thoại bản.” Tần Túng vừa dừng lại thì trong lời nói lại kèm thêm vài phần chua chát,”Nhưng từ khi tiếp quản việc kinh doanh của Tú trang, ta chỉ có thể sống một cuộc sống bình thường, hằng ngày kiểm tra sổ sách, hàng hóa, rồi lại cùng mấy thương nhân đó nói chuyện, ta cảm thấy bản thân bây giờ chỉ còn mang đầy mùi hôi của đồng tiền.”

“A Túng, đệ có hối hận không?”

“… Ta không hối hận,” Tần Túng mỉm cười rồi dựa vào đầu vai gầy của y, “Có một bạn đời như thế này, người làm tướng công như ta đây còn đòi hỏi gì hơn?”

Không tồn tại hối hận hay không, chỉ có nguyện ý hay không.

Vì để có thể cưới Tạ Xuân Phi, hắn đã chịu rất nhiều tổn thương, nhưng đó sẽ là những vết sẹo vĩnh viễn không được vạch trần. Hắn cũng không sợ cả đời ở Tú trang, chỉ cần là y thì hắn đều can tâm tình nguyện.

Hai người cứ vậy mà trải qua vài ngày đến Giang Nam, rồi cuối cùng cả hai chọn nghỉ chân tại một khách điếm dưới chân Kính Đình Sơn.

Tạ Xuân Phi luôn cảm thấy lạnh ở nơi bụng dưới, cứ mỗi lần lên cơn đau lại khiến y không thể ăn cơm được. Nhưng cơn đau kia cũng không quá nghiêm trọng, chỉ dâng trào một lúc rồi lại nhẹ đi.

Đêm hôm nay, vốn dĩ y chỉ muốn ở lại khách điếm nghỉ ngơi, nhưng nhìn Tần Túng hớn hở nói muốn đi xem phong cảnh trên Kính Đình Sơn, mà y thì lại không muốn làm mất hứng của Tần Túng nên chỉ cười nói được.

Chỉ là y không ngờ rằng sự bất đắc dĩ này lại khiến thân thể của y không thể chịu đựng được.

Cắn răng đi theo Tần Túng suốt đoạn đường lên đỉnh núi khiến y cả người ướt đẫm mồ hôi, khung cảnh trước mặt cứ quay cuồng. Tạ Xuân ​​Phi bám vào Tần Túng ho khan liên tục, hai chân không ngừng run rẩy, còn trán thì nóng bừng lên, cuối cùng cả người tái nhợt mà ngất đi.

Một lần ngất này khiến Tần Túng sợ tới mức vội cõng Tạ Xuân Phi chạy xuống núi, không màng bản thân mồ hôi đầy người, hắn nhanh chóng sai người hầu đi tìm đại phu giỏi nhất trong thị trấn. Còn bản thân thì lòng nóng như lửa đốt, cứ cầm chặt tay y mà chìm trong suy tư.

Đại phu mang theo hòm thuốc vội chạy đến, hết đưa tay sờ trán Tạ Xuân Phi rồi lại bắt mạch cho y, lúc này sắc mặt đại phu mới dần dịu lại, ông nhìn Tần Túng nở nụ cười: “Phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là bị say nắng thôi. Chẳng qua là do phu nhân từng đẻ non sau lại không được điều dưỡng tốt, hằng năm còn dùng thuốc tránh thai khiến tính hàn trong thuốc gây hại cho cơ thể. Thêm nữa là do cơ thể phu nhân từng bị hư tổn, cộng với mệt mỏi quá độ mới khiến cậu ấy bị ngất đi…”

Sắc mặt Tần Túng trở nên tái nhợt, hắn nhìn chằm chằm vào đại phu, đại não như vừa nổ vang một tiếng.

Hắn không nghe lọt một chữ nào trong những câu đại phu nói sau đó.

Chỉ hai chữ “đẻ non” kia, cứ liên tục lặp đi lặp lại bên tai hắn.

“Tên lang băm…” Giọng nói của Tần Túng lạc hẳn đi, hai mắt như biến thành màu đen, “Ngươi đang nói bậy bạ gì thế hả… cái gì mà đẻ non chứ…”

“Công tử, tại hạ làm nghề y để kiếm sống, đã dùng nửa đời để xem bệnh cho người ta, các loại bệnh nan y khó chữa cũng đã gặp qua rất nhiều, mấy loại bệnh cũ này, ta bắt mạch một cái là có thể nhận ra ngay. Ngài đừng có mà bịa đặt lung tung, cũng đừng nói ta là lang băm. Phu nhân của ngài rõ ràng đã từng mang thai nhưng lại không được chăm sóc tốt nên hiện giờ mới thường bị đau bụng dưới, nếu ngài không tin thì có thể chờ cậu ấy tỉnh lại, rồi hỏi sẽ biết ngay thôi.”

Vừa dứt lời, đại phu lấy giấy bút từ trong hòm thuốc mang theo ra, ông viết tên hai phương thuốc rồi đưa cho Tần Túng: “Đơn thuốc thứ nhất này dùng để giải nhiệt, ngài hãy sắc với nước trong, chỉ cần một bát có thể giải nhiệt là được… Còn đơn thuốc thứ hai này dùng để điều hòa cơ thể. Mỗi ngày dùng một chén có thể giúp cậu ấy bớt đau bụng.”

Tần Túng chống tay lên chiếc bàn bên cạnh, hắn sợ chỉ cần mình buông lỏng tay thôi thì sẽ không tài nào đứng thẳng nổi. Hắn run rẩy cầm hai đơn thuốc lên, xé đơn thuốc thứ hai ra từng mảnh rồi lạnh giọng quát lớn: “Cút!”

Hắn không tin… Hắn không tin!

Hắn không tin rằng Tạ Xuân Phi sẽ lừa gạt hắn như thế này!!!

Hắn không tin y có thể trước mặt hắn tình ý đậm sâu để rồi sau lưng lại mang lòng ác độc mà dối lừa hắn như vậy!!!

Tần Túng gọi người tới sắc một chén trong đơn thuốc thứ nhất rồi đem đến bón cho Tạ Xuân Phi uống.

Lúc Tạ Xuân Phi tỉnh lại thì ngoài trời đã ngả về chiều, tia hoàng hôn cuối cùng xuyên qua cửa sổ vừa phản chiếu lên sườn mặt bên phải của Tần Túng. Ánh chiều tà hệt máu, tựa như soi bóng hàng huyết lệ trượt dài trên gương mặt hắn.

“A Túng?”

“Ngươi tỉnh rồi à?” Tần Túng từ trên ghế tựa bên mép giường đứng lên, “Tạ Xuân Phi, ta muốn ngươi nói sự thật cho ta biết.”

Mặc dù nghe hắn nói vậy nhưng Tạ Xuân ​​Phi vẫn chưa tỏ ra hoảng sợ, y nắm lấy chăn trên người, trong đầu vẫn còn mơ màng, song bấy giờ trạng thái của Tần Túng thực sự không ổn nên y chỉ có thể theo lời hắn mà hỏi lại: “A Túng, ngươi làm sao vậy?”

“Tạ Xuân Phi, ngươi không được gạt ta nữa…” Giọng nói của Tần Túng càng trở nên lạnh lùng, từng chữ hắn thốt ra đều mang theo sự lạnh lẽo đến tận xương, “Ngươi nói cho ta biết, giữa chúng ta có phải đã từng có một đứa con không?”

Tạ Xuân Phi nghe lời hắn nói như sét đánh ngang tai, y thất thần ngồi trên giường, cõi lòng dâng trào từng cơn ớn lạnh.

Hắn đã biết… Cuối cùng, hắn… vẫn biết.

“Ngươi trả lời đi, Tạ Xuân Phi!!!”

Hai mắt Tần Túng đã đỏ lên, nhưng hắn vẫn cứng rắn nhìn chằm chằm Tạ Xuân Phi, lặng yên nhúc nhích mà chờ đợi y đưa cho hắn một câu trả lời.

“Tần Túng…”

Giọng của Tạ Xuân Phi run lên, y vươn tay toan muốn chạm vào tay Tần Túng nhưng rồi lại bị hắn gạt đi.

Cổ họng Tần Túng bắt đầu run lên, thậm chí trong miệng hắn còn nếm được mùi vị tanh tưởi của máu.

Hắn nói: “Tạ Xuân Phi, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng. Nếu ngươi còn gạt ta lần nữa thì ta sẽ giết ngươi tại đây ngay lập tức.”

Từng giọt nước mắt lạnh giá chảy dài trên gương mặt của Tạ Xuân Phi

“Cầu xin ngươi, Tạ Xuân Phi! Cầu xin ngươi! Đừng lừa gạt ta nữa!!!”

Tần Túng gầm lên, hắn không nhịn được mà đạp bay chiếc ghế ngay bên cạnh chân.

Chiếc ghế cũng theo đó rơi xuống đất, rồi lại bị hắn dùng hết nội lực liên tiếp đá thêm vào như để trút hết hận thù, sau đó nó cũng theo tự nhiên mà vỡ tan tành, những mảnh vỡ văng tứ tung chỉ còn lại một đống gỗ đổ nát.

Tạ Xuân Phi nâng tay áo lên lau mặt vài cái. Ngay lúc này, không biết tại sao y lại thấy bình tĩnh tới lạ thường, y nhìn chằm chằm vào hoa văn mây trôi mang điềm lành trên tay áo của Tần Túng, rồi lại nhớ ra bộ quần áo buổi sáng này cũng là y thay cho Tần Túng…

“Đúng vậy.” Tạ Xuân Phi ho khan một tiếng sau đó bước chân trần xuống giường đi đến trước mặt Tần Túng, “Ba năm trước… Khi mới gả vào Tần gia được vài tháng, ta đã mang thai…”

Tần Túng cười một tiếng đầy chế nhạo, đoạn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của y rồi đè y vào tường, gằn lên từng chữ: “Ngươi thực sự đã làm như vậy? Ngươi đã tự mình giết chết đứa nhỏ ư?”

“… Phải, khụ khụ khụ…”

Nghe vậy Tần Túng chỉ biết thở dốc, hắn cố hít lấy không khí từ trong phổi lên, nhưng vẫn cảm thấy bản thân không tài nào thở nổi, một tay hắn đang bóp cổ Tạ Xuân Phi, rồi lại không ngờ nước mắt lại từ bên trong hốc mắt trào ra: “Ngươi còn làm cái gì nữa, mau nói hết ra cho ta.”

“Mấy năm nay… Mỗi lần làm chuyện phòng the xong, ta đều uống thuốc tránh thai… Khụ khụ…” Tuy rằng Tạ Xuân ​​Phi bị hắn bóp chặt lấy cổ họng, nhưng điều làm y đau đớn lại là sự hận thù hằn lên trong mắt Tần Túng, “A Túng, đệ nghe ta nói… Ta thực sự, khụ khụ khụ … “

“Câm miệng! Chẳng trách mấy năm nay ngươi chưa từng mang thai!” Tận trong cuống họng Tần Túng phát ra vài tiếng cười quái dị, vừa có vẻ mỉa mai song cũng giống như đang than khóc cho chính bản thân mình, “Xuân Phi ca ca… Ngươi giấu ta lâu như vậy cũng thật vất vả quá nhỉ.”

“A Túng… Đừng như vậy mà…”

Ta thực sự rất sợ, sợ ánh mắt lạnh lẽo đó của đệ, một đôi mắt quá đỗi xa lạ… Ta thực sự rất sợ.

Đừng nhìn ta như vậy được không?… Ta chỉ là muốn được ở cùng đệ, muốn đi cùng đệ thêm một đoạn đường mà thôi.

Là ta đã làm sai ư? Là ta đã quá tham lam rồi sao?

– Hết chương thứ tám –

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi