XUÂN PHONG ĐỘ KIẾM

Theo lý mà nói Văn Hành còn lớn hơn Hàn Tử Khởi một tuổi, nhưng theo sắp xếp vai vế nhập môn sớm muộn, Hàn Tử Khởi gọi hắn là “sư đệ” ngược lại không sai, nhưng đằng trước thêm một chữ “Tiểu”, khiến người khác cảm thấy khác thường.

Hắn tỉnh bơ bước xuống bậc thang, liếc nhìn Thôi Quân An, đợi hắn ta giới thiệu, Hàn Tử Khởi lại không sợ người lạ, tự nhiên hào phóng cười nói: “Ta tên là Hàn Tử Khởi, là sư tỷ của ngươi. Còn ngươi, tên gì?”

“Nhạc Trì.” Văn Hành không nói thêm câu thừa thãi nào, dứt khoát gọn gàng nói, “Bái kiến sư tỷ.”

Hắn trả lời quá thờ ơ, ngược lại lộ vẻ lạnh nhạt. Hàn Tử Khởi vẫn chưa từng gặp loại nam giới kiêu ngạo đến mức xuất chúng lạ thường trong nhóm sư huynh đệ cùng tuổi, ngược lại khơi lên lòng tò mò và háo thắng của cô, muốn nói thêm vài câu trêu hắn.

Cô hơi thu lại ý cười trên mặt, ngay thẳng hỏi: “Ta mới vừa nghe nói ngươi bị Sử bá bá giữ lại, sao vậy, ngươi không biết tí võ công nào ư? Sao Tần bá bá lại nhận ngươi làm đệ tử?”

Văn Hành nghe cô mở miệng gọi một tiếng bá bá, lại nghĩ đến chưởng môn nhân Hàn Nam Phủ của Thuần Quân phái, đã đoán được thân phận của cô. Nhưng hắn đã không có dã tâm mượn vị đại tiểu thư này leo lên, Hàn Tử Khởi trong mắt hắn nhiều lắm cũng chỉ xem như tướng mạo đoan chính, tuyệt đối chưa đến mức độ xinh đẹp đáng kinh ngạc, cho nên hắn vẫn không nhìn Hàn Tử Khởi, ôn hòa nhã nhặn đáp: “Phải. Về phần tại sao sư phụ nhận ta làm đồ đệ, tỷ có thể hỏi sư huynh Lý Trực.”

Hàn Tử Khởi không hiểu ra sao nhìn về phía Lý Trực.

Lý Trực:?

Không phải, liên quan gì tới tôi?

Giữa trưa Văn Hành ăn ít cơm, bây giờ hơi đói, hơn nữa hắn còn không biết nhóm lửa nấu cơm, chỉ sợ trở về phải phát sầu mới nồi bếp lạnh tanh, bởi vậy tâm trạng rất sa sút, chỉ muốn nhanh chóng đi khỏi. Ai ngờ Lý Trực đột nhiên nói: “Nhạc sư đệ có một tuyệt kỹ, tuy hắn không có võ công, lại biết rõ rất nhiều động tác võ công, hôm nay sư phụ còn khen hắn có thể thông hiểu đại lý. Sư muội, không phải gần đây muội đang luyện Thiên Nữ kiếm sao? Tại sao không bảo Nhạc sư đệ xem cho muội?”

“Ồ?” Hàn Tử Khởi gật đầu, “Được thôi.”

Văn Hành sắp phiền chết rồi, xụ mặt nói: “Ta học nghệ không tinh, không dám chỉ điểm lung tung cho sư tỷ, Sử tiên sinh đang trong phòng, sư tỷ đừng ngại đi thỉnh giáo thầy.”

“Ta muốn thỉnh giáo Sử bá bá, khi nào không thể thỉnh giáo?” Hàn Tử Khởi cười nói, “Hôm nay càng muốn xem bản lĩnh thật sự của ngươi.”

Lý Trực ở bên cạnh nói giúp vào, “Đồng môn bàn luận thôi, Nhạc sư đệ cần gì từ chối.”

Có người thích thích mỹ hóa làm khó thành không câu nệ tiểu tiết, nuông chiều ra tật xấu toàn thân, còn cảm thấy mình lẽ thẳng khí hùng. Văn Hành đè mạnh khó chịu trong lòng xuống, hít sâu một hơi, cắn răng hàm nói: “Đã thế, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.”

Hắn đi tới gần, tiện tay bẻ một cành cây dài thẳng từ trên cây mơ đang nở rộ trong đình viện, coi đây là kiếm, tỏ ý không làm người bị thương, nói với Hàn Tử Khởi, “Mời sư tỷ.”

Hàn Tử Khởi sắp bị hắn chọc giận cười, bây giờ giơ cao kiếm trong tay, vù vù vù đâm nhanh ba chiêu, trong miệng cao giọng nói: “Ít xem thường người khác đi! Cầm nhánh cây gãy hù dọa ai đây?”

Văn Hành mặt không biến sắc, lùi lại một bước, cành mơ trong tay hất lên, liên tục đâm mấy huyệt lớn chỗ eo nửa người bên phải của cô, Hàn Tử Khởi xuất kiếm dù nhanh, lại không nhanh đến mức không cho người khác cơ hội phản công, kiếm của cô còn chưa tới trước mặt Văn Hành, cành cây của Văn Hành đã quét đến góc áo cô. Hàn Tử Khởi thấy tình thế không ổn, lập tức vung kiếm chém về phía cành cây trong tay Văn Hành.

Ý nghĩa ban đầu của cái tên Thiên Nữ kiếm là “Thiên Nữ Tán Hoa”, trong một chiêu chứa nhiều nhất hai mươi kiếm, nhẹ nhàng bay bổng, dày như mưa hoa, vừa phải làm cho ưu nhã yểu điệu, càng phải xuất kiếm cấp tốc, nếu không hình thức và thần thái đền tán, khó xứng với danh “Thiên nữ”. Dù sao Hàn Tử Khởi cũng mới học, chiêu kiếm không thành thạo, sức lực không đủ, cộng thêm tâm tư bất ổn, căn bản không hợp với Thiên Nữ Tán Hoa, ở trong mắt Văn Hành không khác gì đông một búa tây một gậy.

Sau trận chiến cùng Hoàng Ưng bang trong miếu hoang ngày hôm đó, sau khi rèn luyện sinh tử, tâm trạng và kiếm thuật của Văn Hành dường như cũng có chỗ tiến bộ, hắn không có nội lực để dựa vào, ngược lại càng có thể hiểu “đạo” thuần túy trong kiếm, lại dùng công pháp võ học uyên bác làm cơ sở, chậm rãi từ bên trong lục lọi ra một bộ kiếm pháp đối phó địch phù hợp với hắn.

Hàn Tử Khởi liên tục ra mấy kiếm, không phải bị cành mơ trong tay hắn điểm trúng yếu huyệt, thì bị quét đến cổ tay, Thiên Nữ kiếm lại không thi triển được. Trái lại Văn Hành xuất kiếm, thất thường kỳ dị, nhanh đến mức khiến người không kịp nhìn, nhất thời ngược lại không rõ rốt cuộc ai mới là “Thiên Nữ Tán Hoa”.

Lý Trực xem mà lo lắng, thiếu điều vén tay áo lên thay Hàn Tử Khởi. Đúng vào lúc này, Hàn Tử Khởi lùi lại từng bước, không cẩn thận giẫm lên mặt đất đã kết băng, lòng bàn chân bị trượt, trọng tâm bất ổn, lập tức ngã lệch sang. Vừa ngã lệch đúng lúc đưa mình vào trong phạm vi xuất kiếm của Văn Hành, bên gáy bị cành mơ không kịp thu vào chọc mạnh một cái.

Đám người vây xem hoảng sợ hô cẩn thận, Lý Trực lập tức xông lên phía trước muốn đỡ cô, nhưng không đợi tay cậu ta chạm vào Hàn Tử Khởi, bỗng một đoạn vỏ kiếm bay ra từ mặt đất, vừa vặn đệm sau lưng Hàn Tử Khởi, vững vàng đỡ được cô.

Hàn Tử Khởi lập tức mượn lực đứng vững, trong lòng thầm nói may mắn. Nhi nữ giang hồ tuy không nói nhiều về đề phòng nam nữ, mà dù sao cũng không thể thân cận quá phận, một thoáng vừa rồi sắp ngã vào trong lòng Lý Trực, hai người họ sợ rằng dây dưa không rõ, không biết sẽ bị truyền ra lời đàm tiếu gì.

Cô cảm kích nhìn về phía người xuất kiếm bên cạnh, đó là một thiếu niên anh tuấn trầm tĩnh, không lớn hơn bọn họ là bao. Hắn thấy Hàn Tử Khởi đứng vững rồi thu kiếm, quy củ ôm quyền hành lễ, mắt không ngó hai bên nói: “Đắc tội rồi.”

Hàn Tử Khởi vội nói: “Cảm ơn Dư sư huynh.”

Người này chính là nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi nhất trong thế hệ trẻ của Thuần Quân môn, đệ tử thân truyền Dư Quân Trần của Trịnh Dập trưởng lão đỉnh Tích Tuyết.

“Ta đến tìm Sử tiên sinh, chư vị xin cứ tự nhiên.” Hắn không thích trò chuyện, nói xong ý đồ đến của mình, cũng không đợi người khác đáp lời, tự mình quay người đi.

Dư Quân Trần lạnh nhạt có tiếng, so sánh với hắn, Văn Hành cũng có thể được gọi là hòa ái dễ gần. Nhưng hắn có bản lĩnh để lạnh nhạt, mọi người ở đây ngay cả cái rắm cũng không dám thả. Đợi bóng dáng hắn biến mất sau cửa, Hàn Tử Khởi lặng lẽ thở phào một hơi, giơ tay sờ cổ một cái, cảm giác hơi nhói, lúc này mặt mày biến sắc, kêu lên: “Ôi chao, chẳng lẽ trầy da rồi?”

Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, con gái lại càng hơn, Hàn Tử Khởi hơi đánh gia cao dung mạo của mình, sợ để lại sẹo, bởi vậy bất giác có phần nhất kinh nhất sạ[1]. Nhưng Lý Trực vừa bị người nẫng tay trên, trong lòng đang mất hứng, vừa nghe Hàn Tử Khởi bị thương, lửa giận tràn lòng lập tức có chỗ trút ra, đề chưởng đánh về phía Văn Hành: “Ngươi dám làm sư muội bị thương? Nhạc Trì, ngươi to gan thật!”

[1] nhất kinh nhất sạ 一惊一乍: chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi

Cậu ta bắt nạt Văn Hành không có nội lực, so kiếm không bằng thì làm sao? Văn Hành chỉ múa cành cây ra hoa, cậu ta bổ một chưởng này xuống, cũng nhất định có thể đánh hắn nửa tàn phế!

Hàn Tử Khởi lập tức kêu lên: “Dừng tay!”

Nhưng ngăn cản đã trễ, chưởng gió của Lý Trực phút chốc quét đến trước ngực, Văn Hành không hề phòng bị, căn bản không kịp tránh, gần như đứng bất động, bị cậu ta đánh mạnh trúng ngực ——

“Ầm” một tiếng rất lớn, tiếp đó một loạt bàn ghế ngã xuống đất vang rầm rầm, Lý Trực hệt như bị người đá một cước ngay ngực, bay ngược ra ngoài, đập sập cánh cửa Hải Xuyên đường, lại đụng đổ vài bàn đọc sách bên trong, cuối cùng dùng tư thế ngã lộn nhào, đầu đâm xuống bàn sách của Sử tiên sinh.

Tất cả mọi người: “...”

“Ai động võ trong Hải Xuyên đường?!”

Ngoài cửa vang lên giọng Liêu Trường Tinh nghiêm nghị quát hỏi, hắn ta và Ôn Trường Khanh vội vàng chạy vào, đúng lúc đối mặt với Sử Bằng và Dư Quân Trần nghe tiếng đi ra xem xét. Nhưng thấy cửa lớn giảng đường bỗng mở rộng, trong phòng là một bãi chiến trường, Lý Trực không thấy bóng dáng, Hàn Tử Khởi và ba thiếu niên ngây ra như phỗng đứng thẳng bất động tại chỗ, mà Văn Hành đứng dưới cây mơ, khóe môi tràn máu, từ từ nhắm mắt ngã xuống.

Ngực hắn đau dữ dội, khó thở, trước khi nhắm mắt hình ảnh dừng lại cuối cùng trong tầm mắt đó là hoa mơ trắng, vậy mà rất giống tuyết lông ngỗng bay lả tả ngoài miếu Hoa Thần đêm đó.

Hắn mờ mịt nghĩ thầm: “Mình sẽ chết ở đây sao?”

“Sư đệ... Sư đệ?”

“Nhạc Trì!”

Văn Hành bỗng nhiên bừng tỉnh khỏi giấc mơ, nhận ra mình đang êm đẹp nằm trên giường, tay phải đè ngực, hơi run lên. Bên mép giường có một thanh kiếm sắt, trên bàn đặt một bình nước lạnh, quanh mình là căn phòng hắn ở đã quen, trang trí quen thuộc.

Hắn giơ tay phải lên trước mắt, nhìn chằm chằm vết sẹo và vết chai nhỏ vụn bên trên, có phần nghĩ mãi mà không rõ sao mình lại đột nhiên mơ thấy chuyện cũ ba năm trước.

“Nhạc Trì! Mở cửa! Đừng trốn ở bên trong không ra!”

À.

Hắn hờ hững nghĩ thầm, hóa ra là vì lúc ngủ một vài người ở bên cạnh quấy rầy, tiếng thét này quá chói tai, thảo nào lại đột nhiên mơ thấy ác mộng.

Hắn xoay người ngồi dậy khỏi giường, xỏ giày đi tới mở cửa.

“Chuyện gì?”

Ba năm trước đây hắn chỉ cao hơn Hàn Tử Khởi non nửa cái đầu, bây giờ Hàn Tử Khởi vừa mới đến ngực hắn, Văn Hành nói chuyện với cô phải khom lưng cúi đầu. Nhưng hôm nay hắn vẫn đang buồn ngủ, dứt khoát không thèm cúi đầu, chỉ miễn cưỡng rũ mắt xuống, khóe mắt đuôi mày như được bút mực nhẹ lướt qua, hơi xéo lên, vẻ mặt hờ hững vừa đúng làm dịu đường nét lạnh lùng sắc bén của hắn, giống ánh nắng ngày xuân chiếu vào chỗ rừng sâu, nham thạch kiên cố cũng lộ vẻ ấm áp.

Trong ba năm Văn Hành hăm hở tiến lên, cuối cùng đặt song song với Dư Quân Trần, trở thành một trong hai tảng băng lớn của núi Việt Ảnh. Các đệ tử Thuần Quân phái gọi đùa hai người họ là “Trăng trong hồ Minh Kính, tuyết trên cành hoa mơ”, lạnh tim lạnh tình, không dễ gần gũi. Chỉ có điều Dư Quân Trần là tâm tư không mưu cầu gì khác, trời sinh ít nói, không kiên nhẫn tốn nhiều tâm trí trong đạo lý đối nhân xử thế, có phần không dính khói lửa trần gian; Văn Hành lại là chu toàn kín đáo, giọt nước không lọt, trông có vẻ rất dễ nói chuyện, trên thực thế không thổ lộ tâm tình với ai, luôn luôn đứng rất xa, khiến người nhìn thấy nhưng không với được.

Trong những năm này ngoài đồng môn đỉnh Ngọc Tuyền còn bằng lòng đến gần hắn, cũng chỉ có hòn ngọc quý trong tay Hàn chưởng môn, đại tiểu thư Hàn Tử Khởi vô cùng ồn ào.

“Thật sự kỳ lạ, sao hôm nay ngươi dậy muộn thế, chẳng lẽ đêm qua thần công đại thành?”

Từ ba năm trước kể từ khi chuyện Lý Trực đánh hắn ngược lại bị đánh bay lan truyền ra, tất cả mọi người thấy hắn đều muốn hỏi một câu “Sư đệ hôm nay thần công đại thành chưa”, dần dần đã thành câu cửa miệng, Văn Hành phớt lờ cô, giơ tay chỉ vào trong viện, “Sáng sớm sư tỷ quấy nhiễu giấc mộng của người ta, có gì muốn làm?”

Hàn Tử Khởi biết quy củ của hắn, xưa nay không cho người khác vào phòng, thế là rất tự giác ngồi xuống trong sân, lấy một tua kiếm xanh nhạt trong tay áo ra, cầm trong tay lắc lư một cái: “Đưa cái này cho ngươi.”

Văn Hành lập tức nói: “Không —— ”

“Ta biết ngươi không thích treo tua kiếm, không nhận kim chỉ do ta làm, không thích màu xanh… Không quan tâm lộn xộn gì đó, lần này nhất định phải treo.” Hàn Tử Khởi bĩu môi nói, “Đây là mẹ ta làm, không phạm kiêng kỵ của ngươi.”

Văn Hành không hiểu bèn hỏi: “Đang yên đang lành, tại sao phải treo tua kiếm?”

Hàn Tử Khởi nói: “Sáng nay nghe cha ta nói, mùng tám tháng mười một Thượng bá bá sẽ từ chức trưởng lão Ngọc Giai, bế quan quy ẩn, Thôi Tiến sư thúc tiếp nhận chức trưởng lão, đến lúc đó rất nhiều bạn bè giang hồ sẽ đến xem lễ chúc mừng, cho nên các đệ tử đều phải ăn mặc chỉnh tề, tránh cho môn phái chúng ta mất mặt.”

Văn Hành thở dài: “Biết rồi.”

Hàn Tử Khởi lại nói: “Ta thấy người cũng nhàn rỗi không được bao lâu, mùng tám thịnh hội, tri kỷ bạn bè của trưởng lão các đỉnh đều sẽ tới, Tần bá bá chắc chắn kêu ngươi chiêu đãi thay ông ấy.”

Văn Hành ngậm miệng không nói, cảm giác mình đã bắt đầu nhức đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi