Trong mấy năm này chỉ có một người, khiến ta mỗi lần nhớ đến, sẽ cảm thấy bận lòng khó bỏ
Trên đỉnh núi Đỗ Nhược, mọi người không khỏi ngạc nhiên im bặt, trong sự yên tĩnh khắp núi, chỉ có âm thanh tàn lửa dầu cháy đôm đốp, ánh lửa nhảy nhót bắn lên lồng sắt được làm từ thép tinh khiết, chiếu người đàn ông tóc tai bù xù bên trong như ác quỷ Tu La bò ra từ địa ngục. Trên mặt, trên người và trên tay chân hắn đều là vết máu loang lổ, hai gò má gầy gò lõm sâu, mặt mũi tái nhợt u ám, chỉ có đôi mắt lóe sáng khiếp người, giống như dã thú cực đói.
Tiết Thanh Lan suýt sáo hỏi: “Vừa rồi ngươi cũng nghe rõ lời nói của Chử Tùng Chính rồi?”
Lý Trực cứng đờ gật đầu.
“Được.” Tiết Thanh Lan nói, “Vậy thì đối mặt với anh hùng thiên hạ, nói chi tiết tình hình trong đó ra đi.”
Chử Tùng Chính tính toán mười phần chắc chín, không ngờ lại bị Tiết Thanh Lan lừa, vừa gọi người nhanh chóng đi tìm “Lý Trực” ban nãy còn đi theo ông ta, vừa thấp giọng chất vấn: “Tiết hộ pháp, người muốn làm gì đây?!”
“Không làm gì cả,” Tiết Thanh Lan dựa vào cái lồng, không hề hoang mang nói, “Ta chỉ dựa theo ý của ông, bảo Lý Trực đến đối chất thôi.”
Chử Tùng Chính cắn răng nghiến lợi nói: “Văn Hành đâu?!”
Tiết Thanh Lan cười nói: “Chử chưởng môn, ông triệu tập mọi người đến núi Hoành Vu, lưu loát nói một đống lời, đẩy tất cả sai lầm lên người Văn Hành. Làm sao đã hát đến đoạn quan trọng nhất của vở kịch rồi, bây giờ ngược lại đòi người với ta —— rừng núi hoang vắng này, ta đi đâu tìm người cho ông?”
“Ngươi!”
Chử Tùng Chính bị y mỉa mai một trận, ngu ngốc đến mấy cũng nhìn ra bất thường, tức giận nhỏ giọng nói, “Tiết Thanh Lan, đừng quên Chử gia và Thùy Tinh tông có giao hẹn từ trước, bây giờ ngươi lâm trận phản chiến, không sợ ngày sau bị Phương Vô Khâm truy cứu hả?”
“Sợ, ta sợ chết khiếp rồi.” Tiết Thanh Lan nói, “Cho nên trước mặt nhiều người như vậy, nếu không Chử chưởng môn nói một câu cho mọi người, núi Ti U các ông và Thùy Tinh tông của ta đã bàn bạc được điều kiện gì?”
Lúc này quần hào dưới đài cuối cùng cũng cảm thấy trong đó hình như có mờ ám, có người hét lên với Chử Tùng Chính: “Chử chưởng môn, rốt cuộc là có chuyện gì? Nhân chứng của ông đâu?”
Tiết Thanh Lan xoay người ra dấu im lặng, nói: “Nhân chứng Chử chưởng môn cần đang ở đây, các vị có lòng, không ngại nghe ông ta nói thế nào.” Y thuận tay dùng vỏ đao gõ lồng sắt, nói với Lý Trực, “Nói đi.”
Cổ họng Lý Trực khàn như thể vừa nuốt phải nắm cát khô, nhưng xem như có thể phân biệt rõ ràng, đám người chỉ nghe hắn chậm chạp khàn giọng nói: “Ta là con cháu nhánh bên của Chử gia kiếm phái, lúc mười bốn tuổi bái nhập làm học trò Tần Lăng trưởng lão đỉnh Ngọc Tuyền Thuần Quân phái, sau đó vì… vì tranh chấp với đồng môn, vi phạm môn quy, bị Thuần Quân phái đuổi ra khỏi môn hộ, trở về núi Ti U.”
Đứng bên cạnh Thuần Quân phái đúng lúc là Hoàn Nhạn môn Liên Châu, có người hiểu chuyện nhỏ giọng hỏi: “Sao hắn cũng là người của Thuần Quân phái các ngươi?”
Hôm nay đỉnh Ngọc Tuyền chỉ có một mình Liêu Trường Tinh, y cẩn thận quan sát bóng người trên đài chỉ chốc lát, mới chắc chắn gật đầu đáp: “Không sai, đúng là hắn. Năm đó Nhạc… Văn Hành trưởng lão đang đang là học trò của gia sư, Lý Trực và Văn Hành có khắc khẩu, cố ý ra tay đánh người, bởi vậy bị đuổi ra khỏi Thuần Quân phái.”
Người kia tò mò hỏi: “Nói như vậy, chẳng phải hắn hận chết Văn Hành?”
Liêu Trường Tinh không có cách nào trả lời hắn, không ngờ nghe thấy Lý Trực nói tiếp: “Ta làm lên từ đệ tử chấp sự thấp kém nhất của Chử gia, mất bảy năm mới trở nên nổi bật, để chưởng môn và các trưởng lão thấy được ta. Những năm này Chử gia kiếm phái hiếm nhân tài, thực lực không lớn bằng trước, năm gần đây triều đình cũng năm lần bảy lượt để lộ ra ý định diệt trừ thế lực giang hồ. Cho nên chưởng môn cho rằng đây là thời cơ tốt đẹp để chấn chỉnh lại uy danh của bản môn, bảo ta ra mặt làm việc thay ông ấy, tự mình tiếp xúc với nội vệ trong triều đình, bằng lòng dùng bản phái làm một quân cờ ẩn của nội vệ trong võ lâm, làm việc cung cấp tiện lợi cho triều đình.”
Mấy câu nói này của hắn dù ngắn gọn, ý tứ bên trong để lộ ra lại giống như sấm sét, nổ ầm trên đỉnh núi Đỗ Nhược, Hàn Nam Phủ ngang nhiên rút kiếm phẫn nộ quát: “Chử Tùng Chính, ông nghĩ trăm phương ngàn kế dội nước bẩn lên đầu Thuần Quân phái của ta, hóa ra đúng là có ý tưởng này!”
Nếu những gì Lý Trực nói là thật, Chử gia kiếm phải không chỉ đắc tội Thuần Quân phái, mà là coi trời bằng vung, muốn đối địch với võ lâm Trung Nguyên.
Nhịp tim Chử Tùng Chính như đánh trống, trên trán đổ một lớp mồ hôi dày, lại gượng chống khí thế quát lớn: “Nói bậy nói bạ! Người này nhất định là bị ngươi cưỡng ép, mới có ý định vu cáo lung tung, định bêu xấu danh tiếng Chử gia ta. Chẳng lẽ các hạ chỉ nghe lời nói một bên của hắn à!”
Tiết Thanh Lan ở bên cạnh vỗ tay, không mặn không nhạt nói: “Nói hay lắm, tối nay ở đây kêu đánh kêu giết, còn không phải lời nói của một bên?”
Ánh mắt giống như người mà không phải cười của y dạo qua một vòng trên mặt Chử Tùng Chính, thong thả nói với Lý Trực: “Đừng dừng, nói tiếp đi.”
Lý Trực nói: “Trên đại hội luận kiếm nội vệ mang một trăm đệ tử đi khỏi núi Ti U, cũng là kế sách nội ứng ngoại hợp đã bàn bạc xong từ trước. Đêm đó ta dựa theo phân phó của chưởng môn, bỏ trước thuốc mê vào trong nước và và rượu của bữa tiệc, còn mình lại giả vờ mê man bị nội vệ bắt đi. Mười đệ tử bị bắt đi của Chử gia kiếm phái, đều là tâm phúc của chưởng môn, đã biết nội tình từ trước. Lúc nội vệ phân xe chở tù, cố ý chọn một đệ tử của các phái ra nhốt chung với nhau, để tất cả mọi người biết Chử gia kiếm phái cũng có người bị bắt. Như vậy, thứ nhất có thể rửa sạch hiềm nghi đồng lõa, thứ hai cũng có thể thuận tiện thay nội vệ giám thị những tù binh này có hành động khác thường không, phòng ngừa bọn họ nửa đường chạy trốn, hoặc là có người lẫn vào trong cướp ngục.”
Ở đây có rất nhiều đệ tử đã trải qua biến cố ở Hình Thành, nghe vậy cẩn thận nhớ lại tình hình ngày đó, quả nhiên giống hệt như những gì hắn nói. So với Chử Tùng Chính chỉ điểm chứng minh Văn Hành, Lý Trực có thể nói ra chi tiết như vậy, không thể nghi ngờ rằng có sức thuyết phục hơn. Một đệ tử Bác Sơn lớn tiếng chất vấn: “Chử chưởng môn, ông nên giải thích thế nào đây?”
Bên cạnh cũng có người bán tín bán nghi, đứng ra nói: “Dựa theo lời hắn nói, không phải Văn Hành lẫn vào đại lao Hình Thành cứu người hả, tại sao không bị bọn họ phát hiện?”
Có người phản ứng nhanh lập tức vỗ trán một cái, hiểu ra nói: “Đúng rồi! Lúc trước Văn Hành còn giấu được cả những người cùng một nhà tù với hắn! Hắn nhân lúc mọi người ngủ hết ra ngoài liên lạc cầu viện, trở lại nhà tù trước bình minh, không ai phát hiện hành tung của hắn, Ôn Trường Khanh thiếu hiệp có thể làm chứng!”
Ánh mắt của đám người lại lập tức đồng loạt chuyển về Thuần Quân phái, Liêu Trường Tinh nâng kiếm đứng, thản nhiên nói: “Ôn sư đệ có việc chưa đến đây, nhưng theo cách nói trước đó của đệ ấy, thật sự có việc này. Nếu các vị không tin, đợi ngày sau lúc gặp đệ ấy, cũng có thể chứng thực với đệ ấy.”
Một người lẩm bẩm nói: “Văn Hành làm vậy… Chẳng lẽ khi đó đã đoán được Chử gia kiếm phái có vấn đề? Nếu quả thật như vậy, tâm tư người này không khỏi quá cẩn thận rồi.”
Có người không nhìn nổi Chử gia diễn kịch nữa, bèn lặng lẽ cười khẩy trong đám người: “Chả trách Chử gia phải hao tâm tổn trí tổ chức đại hội thử đao gì đó, khiến hắn thân bại danh liệt trước mặt quần hào, hóa ra là có tật giật mình hả.”
Trong lòng Chử Tùng Chính nóng ruột, giống như bị gác trên lửa thiêu đốt, mà Tiết Thanh Lan vẫn không chịu bỏ qua cho ông ta, theo nghị luận dưới đài tiếp tục hỏi Lý Trực: “Nếu hết thảy đều là chuyện tốt tự các ngươi làm ra, tại sao chọn trúng Văn Hành đến mang tiếng oan?”
Tính mạng của Lý Trực hoàn toàn bị Tiết Thanh Lan bóp trong lòng bàn tay, hỏi gì đáp nấy, có thể nói là ngoan ngoãn: “Sau khi Văn Hành phá đám ở Hình Thành, lại tiến về kinh thành, lẻn vào cấm cung trộm Thuần Quân kiếm bị mất trộm nhiều năm của Thuần Quân phái. Lần này mặt mũi triều đình bị hắn giẫm dưới chân, nội vệ nhận định tương lai người này ắt trở thành họa lớn trong lòng. Bởi vậy dặn dò bọn ta lan truyền thân thế của Văn Hành ra ngoài, lại lập một tin tức giả hắn có “Bắc Đẩu hoán cốt thần công”, còn treo thưởng ngàn vàng mua cái đầu người trên cổ hắn, dễ khiến hắn bị cả võ lâm đuổi giết, không có chỗ nương mình trên giang hồ nữa.”
“Võ công Văn Hành cao cường lại lòng dạ kín đáo, chưởng môn biết không dễ ra tay, cho nên âm thầm liên lạc với Thùy Tinh tông, dùng một bí mật làm điều kiện, đổi sang Thủy Tinh tông ra tay. Đại hội thử đao tối nay chính là vì Tiết hộ pháp bắt được Văn Hành, chưởng môn mới gọi anh hùng khắp thiên hạ, muốn đóng định tội danh của hắn trước mặt mọi người, trừ bỏ tai họa ngầm cho triều đình.”
Tin tức lộ ra trong lời nói hắn của hắn cái này long trời lở đất hơn cái kia, mọi người dưới đài gần như không kịp phản ứng. Một lòng chạy về phía thần công chỉ nghe được ba chữ “Tin tức giả” đã đau thấu tim gan. Người dẫn đầu của mấy môn phái lớn thì sinh ra kiêng kị thật sâu vì Chử gia kiếm phái kết thành liên minh với triều đình. Tất cả người bình thường còn lại đều có phần không ngờ sự tình sẽ vòng vo như thế, bị âm mưu quỷ kế quấn đến mức đầu óc mơ hồ, vì biết rõ ràng rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đã không lo phân biệt môn phái mà tiện tay kéo người bên cạnh châu đầu thảo luận.
Chử Tùng Chính không kìm nén được nữa, phẫn nộ quát: “Đúng là ngậm máu phun người! Tiết Thanh Lan, ngươi sai khiến Lý Trực vu cáo lung tung, tưởng rằng như vậy là có thể làm mình sạch sẽ hả!”
Tiết Thanh Lan lạnh lùng giễu cợt nói: “Chử chưởng môn e rằng già rồi mắt mờ, không nhận ra ta là ai. Tại hạ cũng không quan tâm danh tiếng gì đó, không giống những nhân nghĩa mặt ngoài như các ông, thật ra nhân sĩ chính đạo nham hiểm, để rửa sạch bản thân, lại còn dội nước bẩn lên đầu người khác.”
Chử Tùng Chính khổ tâm kinh doanh vài năm, kế hoạch rất tốt, toàn bộ vì Tiết Thanh Lan phản bội mà nước chảy về bi*n đ*ng. Sau tối nay, danh tiếng của Chử gia kiếm phái trên giang hồ cũng không còn cách nào vãn hồi nữa, chính ông ra cũng làm tuổi già khó giữ được, biến thành chó săn và trò cười trong mắt mọi người. Nghĩ đến đây, trong lòng ông ta dâng lên căm hận, vẻ mặt giận dữ đỏ bừng trước đó dần dần nguội đi, biến thành xanh xám lạnh lẽo âm u, ác nghiệt nhìn chằm chằm vào Tiết Thanh Lan nói: “Khá lắm, từ trước đến nay Ma tông làm việc không hề cố kỵ, ta cũng muốn thỉnh giáo Tiết hộ pháp, Văn Hành rốt cuộc có tài cán gì, lại câu được ngươi trắc trở bảo vệ hắn như vậy?”
Danh tiếng của Thùy Tinh tông trên giang hồ vốn không tốt, thường có mấy hành vi khi nam bá nữ, bức bách người lương thiện làm ác, bởi vậy ý tứ ám chỉ trong lời nói của Chử Tùng Chính hơi nặng. Tiết Thanh Lan lại cười khẩy một tiếng “À”, chế giễu nói: “Chử chưởng môn đừng nóng vội kéo người cản mũi tên, nếu nói tài cán lớn, không ai hơn được ông mới đúng. Chân ông đạp hai cong thuyền, chuyện ngầm qua lại với nội vệ triều đình và Thùy Tinh tông vẫn chưa nói rõ ràng đâu, làm sao, không có ý định cho các vị ở đây một lời giải thích hả?”
Chử Tùng Chính ngậm miệng không nói, đột nhiên làm loạn, rút kiếm đâm về phía Lý Trực trong lồng sắt. Một kiếm này là “Dã Hạc Cô Vân” trong “Vân Tự Quyết”, thế kiếm cô độc nghiêm khắc mạnh mẽ, nhưng bị ông ta sử dụng lại giống như loài chim dữ quáng gà, lộ ra khí phách hung ác dứt khoát. Tiết Thanh Lan sớm đề phòng ông ta tập kích, rút đao đẩy một kiến này ra, vừa cao giọng nói: “Nói dối bịa không tròn thì muốn giết người diệt khẩu? Chử chưởng môn, ông tưởng anh hùng hào kiệt khắp núi khắp đồng mù hết hả?”
Hai người nhanh chóng đánh nhau, âm thanh vũ khí va chạm keng keng không ngừng bên tai, thừa dịp thân hình tiếp cận, Chử Tùng Chính cắn răng hàm, thấp giọng lại vẫn khó nén tức giận và thất vọng: “Tiết Thanh Lan, rốt cuộc ta đắc tội Thùy Tinh tông lúc nào, ngươi muốn tính kế ta như thế! Hay là đây vốn là ý của Phương Vô Cữu?!”
Tiết Thanh Lan nhếch khóe môi, tránh khỏi ánh kiếm như gió táp mưa rào của ông ta, cũng nhỏ giọng trả lời: “Ông đã hứa chỉ cần xong việc sẽ nói cho tông chủ bí mật của Phụng Nguyệt kiếm, đáng tiếc ta đã biết bí mật này từ lâu. Kế hoạch của ông không đáng một đồng, Thùy Tinh tông cần gì phải lãng phí nhân thủ vì Chử gia kiếm phái?”
“Không thể nào!” Lần này Chử Tùng Chính thật sự lấy làm kinh hãi, thất thanh nói: “Bí mật này, sao ngươi biết được?!”
Tiết Thanh Lan chuyển động đao như bay, thế tấn công ác liệt, đối đầu với cao thủ thành danh đã lâu như Chử Tùng Chính, nhất thời lại không rơi vào thế yếu. Y ngang nghiên vung đao bổ về phía cánh tay phải của đối phương, âm thanh và lưỡi dao đều lạnh lẽo sắc bén: “Bởi vì trên đời này không phải chỉ mình ông có não, đồ ngu!”
Một tiếng “Xoẹt” khẽ vang lên, cánh tay phải Chử Tùng Chính trúng đao, tay cầm kiếm không khỏi run một cái, trên mặt thoáng hiện lên đau đớn. Có lẽ Tiết Thanh Lan cũng không ngờ sẽ dễ dàng thuận lợi như vậy, trong lòng bỗng nhiên sinh nghi, ra đao tiếp theo chậm hơn một cái chớp mắt. Chử Tùng Chính chỉ đợi cơ hội này, bàn tay trái lập tức vận lực đánh ra. Phạm Dương dưới đài hét lên “Cẩn thận”, nhưng chỉ nghe “rầm” một tiếng, chưởng lực trúng ngay ngực, cơ thể Tiết Thanh Lan bay ra vài thước, đụng vào cây gỗ khô chống chậu than, lập tức phun ra một búng máu tươi.
Chử Tùng Chính lại không chần chừ, tay phải cầm kiếm thẳng tiến, phi thân đâm thẳng vào cổ y. Phạm Dương đã đánh lên đài trước khi hét lên, nhưng mà lại có người nhanh hơn hắn một bước. Một kiếp như ánh chớp từ bầu trời bay tới, vô cùng mau lẹ cản lại trường kiếm của Chử Tùng Chính, ngay sau đó trở tay xoắn rồi đẩy, mũi kiếm cực kỳ xảo quyệt đâm tới kẽ hở bên eo ông ta, lập tức ngăn lại thế tấn công của ông ta giữa không trung. Chử Tùng Chính đành phải dùng một tư thế hết sức chật vật xoay người tránh né, lăn lông lốc một vòng trên đài, mới miễn cưỡng tránh được một kiếm quá đỗi quái lại lại kỳ diệu khó tả kia.
Phạm Dương thấy rõ người tới, một hơi nghẹn trong lồng ngực được thở ra, kinh ngã vui mừng nói: “Công tử!”
Người Văn Hành dính đầy gió bụi, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ, xách kiếm hờ hững ừ một tiếng, lập tức cúi người kiểm tra vết thương của Tiết Thanh Lan. Tiết Thanh Lan chính diện chịu một chưởng của Chử Tùng Chính, dù chưa tắt thở tại chỗ nhưng nội thương rất nặng, tạng phủ như bị lực mạnh nghiền nát, ngay cả hít thở cũng cảm thấy khó khăn. Lại thêm trong người y còn có bệnh kín, chân khí bản thân suy kiệt, khí lạnh trong cơ thể tìm khe hở mà vào, cắn ngược gấp đôi, trúng chưởng chỉ chốc lát, cơ thể đã lạnh đến mức như thể bị nước lạnh rửa một lần. Văn Hành vươn tay đỡ đã biết không ổn, vội vàng ấn vào vài huyệt lớn giữa lưng y, vận công giúp y vuốt nội lực, áp chế khí lạnh trong cơ thể.
Hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mấy trăm hào kiệt này, trong vòng một chiêu ép lùi gia chủ Chử gia kiếm phái, kiếm pháp như thế đã là hiếm thấy đương thời. Còn có một câu nói toạc ra của Phạm Dương, mọi người có mặt đều mơ hồ đoán được thân phận của người tới, không khỏi cùng nhau nín thở, đợi xem tình thế tiếp theo phát triển.
Nhưng Văn Hành lại coi như không nhìn thấy người của hơn phân nửa đỉnh núi này, tập trung quỳ một gối xuống bên đài, cũng không thèm liếc nhìn lấy một cái, chuyện to bằng trời cũng phải đợi hắn trị thương cho Tiết Thanh Lan xong rồi lại nói.
Tiết Thanh Lan bỗng nhiên chịu một chưởng, ngược lại không hoàn toàn ngất đi, thần trí còn có ba phần tỉnh táo, nhưng tay chân không thể cử động, không mở mắt nổi cũng không nói nên lời, giống như ba hồn bảy phách bị người ta rút ra niêm phong trong băng. Sau đó được người đỡ dậy cũng không biết là ai, cho đến khi ngửi được mùi hương thanh trúc thoang thoảng quen thuộc trong mùi máu và khói bụi. Ngay sau đó một dòng nước ấm tràn vào từ giữa lưng, đi khắp toàn thân, lúc này mới hoàn toàn thoát ra khỏi hỗn độn do đau đớn mang tới, khó khăn mở hai mắt rai.
“Hành ca… Sao huynh lại tới đây?”
Tiết Thanh Lan vẫn không biết giờ phút này dáng vẻ mình thê thảm như thế nào, liếc thấy Văn Hành còn như trong mơ, vừa là nhớ nhung vừa không nhịn được thầm lo nghĩ nói: “Tên khốn nào thả huynh ra…”
Ngày đó y mang Văn Hành hôn mê về Phong Bình sơn trang, xem đây là mồi nhử lừa Lý Trực vào địa lao, lại ra lệnh cho thuộc hạ đắc lực đóng vai thành hình dáng Lý Trực trở lại Chử gia truyền lại tin tức. Văn Hành bị y đút một viên “Du Tiên tán”, hôn mê bảy ngày, lẽ ra hôm nay phải mới vừa tỉnh lại.
Trước khi lên đường y đã dặn dò thuộc hạ ở lại trông coi sơn trang, nếu bản thân y chưa thể đúng hạn trở về, đợi đến khi đại hội thử đao núi Hoành Vu rửa sạch tiếng xấu cho Văn Hành, thì có thể dẫn Văn Hành ra khỏi địa lao, đưa về tiêu cục Lộc Minh Trạm Xuyên thành.
Tiết Thanh Lan thay Văn Hành sắp xếp xong xuôi đường lui chu toàn, dẫn theo Lý Trực đổi gương mặt thành Văn Hành đơn độc đến nơi hẹn, mãi đến trước một chưởng kia, hết thảy phát triển vẫn đang nằm trong kế hoạch của y. Nhưng mà y đã tính sót một điểm: Ngày đó ở Hình Thành, ngay cả “Vạn Tượng Trập Lan tán” bí dược của đại nội cũng không nhốt được Văn Hành, sao lại bị “Du Tiên tán” làm hôn mê bảy ngày bảy đêm? Mà một khi hắn tỉnh lại, chỉ dựa vào một địa lao và mấy tên thuộc hạ, ai có thể ngăn được hắn?
Văn Hành ngày đêm đi gấp chạy đến đỉnh Đỗ Nhược, trên đường đi nghe đủ loại tin đồn, hắn đã thăm dò ý đồ của Tiết Thanh Lan được bảy tám phần, nhưng cuối cùng chậm một bước. Hắn giận đến mức ước gì có thể trói Tiết Thanh Lan lại đánh một trận, nhưng lại đau lòng ngay cả một câu nặng lời cũng không nói nổi, đành phải giơ ống tay áo lên từ từ lau vết máu bên môi y, khẽ nói: “Đệ chờ ta một lát, đợi ta chấm dứt việc ở đây, sẽ mang đệ về trị thương.”
Tiết Thanh Lan cố gắng túm tay hắn, hơi thở mong manh nói: “Hành ca đừng đi… Không dễ gì mới rửa sạch oan cho huynh…”
Văn Hành mượn thân hình che giấu kéo y vào lòng, ấm giọng nói: “Đừng quan tâm ta, sẽ xong nhanh thôi.” Dứt lời cúi đầu hôn một cái trên đỉnh đầu y tạm thời xem như an ủi, cẩn thận đỡ Tiết Thanh Lan dựa vào bên đài, lúc này hắn mới đứng dậy nói với Phạm Dương: “Không cần để ý cái khác, trông đệ ấy cho ta.”
Phạm Dương hiếm thấy hắn nổi cơn thịnh nộ như thế, cảm thấy sởn cả tóc gáy, vội vàng nhân lúc sượt qua nhau vội khuyên nhủ: “Công tử, cứu mạng quan trọng.”
Văn Hành không trả lời hắn ta, tự ý cất bước đi lên đài cao, đối mặt với Chử Tùng Chính, lạnh lùng nói: “Văn mỗ đến muộn, mong rằng Chử chưởng môn chớ trách.”
Chử Tùng Chính phụng mệnh triều đình, tốn hết tâm tư tích lũy ra một vở kịch như thế, muốn khiến Văn Hành không còn cơ hội xoay người lại, nhưng không ngờ rằng trước có Lý Trực phản bội, sau có Tiết Thanh Lan làm rối, đợi được chân tướng đảo ngược, Văn Hành trái lại khoan thai tới chậm. Ba người này giống như thay nhau nhảy lên bạt tai đánh mặt mo của ông ta, đánh cho một lời khí phách của Chử Tùng Chính vỡ nát, chứ nói gì là một kiếm vừa rồi của Văn hành khiến cho ông ta vô cùng chật vật. Đúng là mặt mũi và nội tâm đều mất hết, đường đường là gia chủ Chử gia kiếm phái, lại như tôm tép nhãi nhép hóa trang ra.
Ông ta nỗ lực duy trì dáng vẻ phong độ, nặn ra một nụ cười giả chua xót: “Văn thiếu hiệp, Văn công tử, ngươi thật sự rất giỏi! Không chỉ đệ tử các phái chịu đại ân đại đức của ngươi, mà ngay cả hộ pháp Ma tông cũng bị ngươi mê mắt, chịu vì ngươi phản chiến một đòn.”
Văn Hành hờ hững đáp: “Các hạ tự nguyện làm ma cọp vồ, bị một nhóm người tấn công, cần gì phải trách ta?”
“Văn công tử tuổi còn trẻ, tâm kế lại cay độc sâu như vậy, rất biết giả vờ giả vịt,” Chử Tùng Chính hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào hắn, cao giọng quát hỏi, “Ngươi dựa vào một chút ân tình mua lòng người, tranh thủ danh tiếng nghĩa hiệp, làm được trưởng lão Thuần Quân phái, chẳng lẽ không phải vì ngày sau báo thù triều đình? Lúc trước ngươi là kẻ vô dụng không biết chút xíu võ công, tại sao đột nhiên võ công tăng nhiều, lại từ đâu học được chiêu kiếm pháp kỳ diệu này? Ngoại trừ Bắc Đẩu hoán cốt thần công, trên đời còn có công pháp gì có thể khiến một kẻ vô dụng thay da đổi thịt trong một đêm?
Văn Hành chưa đáp lời, chợt nghe giữa không trung truyền đến một tiếng gió rít. Chử Tùng Chính bỗng dưng vội vàng lùi sang phải, chỉ nghe một tiếng giòn vang, nơi đứng trước đó để lại một vết roi nhàn nhạt. Ông ta quyết đoán giơ cao kiếm trong tay, gào to nói: “Kẻ nào!”
Nhiếp Ảnh sải bước đi đến bên cạnh Văn Hành, thu hồi dây vàng trong lòng bàn tay, cao giọng nói: “Ông đây nhịn cả buổi, đã muốn lên đánh ông từ lâu rồi! Lão già vô học mở miệng ra là kẻ vô dụng mắng ai đấy? Sợ người khác không biết ông là đồ vô dụng hả!”
Văn Hành thấp giọng nói: “Cảm ơn Nhiếp huynh!”
“Huynh đệ nhà mình, không cần nói lời khách sáo này,” Nhiếp Ảnh vỗ vỗ bả vai hắn nói, “Vừa rồi lão già vô học này tung tin đồn nhảm, ta chưa kịp ra tay đã bị Long Cảnh giữ lại, lúc này còn không đứng ra nói vài lời, chỉ sợ về sau ngay cả ta cũng sẽ biến thành đồ lòng lang dạ soi trong miệng bọn họ.”
Nhiếp Ảnh chuyển sang đám người, ngang nhiên cao giọng nói: “Ngày đó ta kết bạn với Văn huynh đệ trên núi Ti U, sau khi đại hội luận kiếm xảy ra chuyện, cũng là hai người bọn ta cùng nhau lần theo nội vệ triều đình, cứu con tin bị nhốt trong nhà ngục Hình Thành, những chuyện này đều có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy, không thể chối được. Lão già vô học Chử gia kiên quyết nói Văn huynh đệ bụng dạ khó lường, vậy Nhiếp Ảnh ta chẳng phải đồng lõa với đệ ấy? Ai muốn đánh đệ ấy, tính luôn cả phần của ta, trước tiên đánh qua hai mươi chiêu dưới tay ông đây lại nói tiếp!”
Nhiếp Ảnh là là thiếu chủ Hoàn Nhạn môn, người giang hồ gọi là “Kim Tiên Phất Tuyết”, danh tiếng vang dội vượt hẳn Văn Hành. Nếu hắn tỏ thái độ như thế, mọi người có mặt ngày hôm nay cũng nhao nhao phụ họa, thề sẽ không tin vào lời gièm pha, lấy oán trả ơn.
Những lời này Văn Hành nghe xong cũng chỉ là nghe, biết rằng quá nửa là nể mặt Nhiếp Ảnh, bởi vậy cũng không thay đổi sắc mặt, ngược lại nghiêm túc nói: “Gần đây trên giang hồ lời đồn đại nổi lên bốn phía, phần lớn là liên quan đến thân thế của tại hạ, và một quyển bí kíp thần công giả không có thật. Ban đầu nghĩ thanh giả tự thanh, không cần nhiều lời, ai ngờ lại bị người rắp tâm lấy ra làm mưu đồ lớn, muốn hãm hại ta bất nghĩa, thậm chí bị ngàn người chỉ trỏ, thế gian không tha.”
(*) thanh giả tự thanh: mình là người trong sạch, cho dù không nói ra cũng vẫn là người trong sạch.
“Cha mẹ và người nhà ta, đều mất mạng trong tay thủ vệ, oan tình trong đó đến nay chưa rửa sạch. Ta thật sự có nợ máu không đội trời chung với nội vệ, nhưng đây là chuyện nhà của Văn mỗ, không liên quan đến người ngoài. Hôm nay nếu chư vị có thể làm rõ đúng sai, không chỉ nghe lời nói một bên của Chử Tùng Chính, đương nhiên cũng không cần lo lắng ngày sau bị ta kích động, uổng công làm đao kiếm trong tay kẻ khác.”
Giọng nói hắn không sục sôi lắm, ngôn từ cũng không lôi cuốn, nhưng từng câu chân thành tha thiết có lực, hơn hẳn thao thao bất tuyệt, nhóm hiệp khách dưới đài trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, đều đang lắng tai nghe hắn nói chuyện.
Nội lực Văn Hành sâu dày, dù không cao giọng, nhưng âm thanh đưa đi rất xa, mơ hồ vang vọng trong sơn cốc: “Về phần bí tịch thần công, vốn là lời nói vô căn cứ. Tại hạ chưa từng nghe nói, càng chưa từng luyện tập Bắc Đẩu thần công gì đó. Võ nghệ này, một là bảy năm trước bái nhập môn đồ Thuần Quân, trước được tôn sư Tần Lăng trưởng lão chỉ dẫn, sau lại được Cố Thùy Phương Cố lão tiền bối truyền công. Hai là bốn năm trước ta rời khỏi sư môn, lúc ra ngoài du lịch, cơ duyên trùng hợp quen biết một vị tiền bối, được ông ấy truyền thụ tâm pháp nội công, cuối cùng được đả thông kinh mạch, tra tìm con đường võ học.”
“Nội công tại hạ tập tên là ‘Lăng Tiêu chân kinh’, kế thừa Bộ Hư cung núi Côn Lôn. Về phần kiếm pháp, thì được tại hạ dốc lòng lĩnh hội trong vòng bốn năm rồi tự sáng tạo ra mười tám đường chiêu kiếm, các vị chưa bao giờ thấy, đúng là bình thường.”
Có người không kìm nén được tâm trạng kích động, tự mở miệng lớn tiếng nói: “Văn thiếu hiệp, ta từng chứng kiến kiếm pháp của ngươi ở đại hội luận kiếm, quả thực tuyệt diệu vô song, xin hỏi Văn thiếu hiệp, bộ kiếm pháp này tên là gì? Tại hạ có lòng lĩnh giáo mấy chiêu, không biết các hạ có sẵn lòng chỉ giáo không?”
Hắn ta hỏi như vậy, đủ để chứng minh mọi người ở đây không quan tâm xuất phát từ thật lòng hay ngại vì tình hình, đều lựa chọn tin tưởng sự trong sạch của Văn Hành, không vướng víu với bêu xấu mưu hại của Chử gia nữa. Văn Hành thấp giọng nói với Nhiếp Ảnh một câu “Đại ca lùi lại”, lại quay đầu nhìn Tiết Thanh Lan một cái, sau đó đáp lời người kia: “Chút tài mọn, không dám nhận các hạ quá khen, tình hình hôm nay, cũng không phải cơ hội tốt để luận bàn, nhưng ta cũng có thể đấu mấy chiêu, cho các vị xem mới lạ.”
Hắn kéo trường kiếm ra, từ từ nói: “Ngày đó ta bị vây trong u cốc ngăn cách với thế gian, lúc nhàm chán vô cùng, thường lấy múa kiếm tự tiêu khiển, bởi vậy suy nghĩ ra một bộ kiếm pháp. Mà trong mấy năm nay chỉ có một người, khiến ta mỗi lần nhớ đến, sẽ cảm thấy bận lòng khó bỏ. Vậy nên lấy tên của người đó, đặt tên bộ kiếm pháp kia là ‘Thanh Lan’.”
Văn Hành giơ kiếm nhắm ngay Chử Tùng Chính trong âm thanh hít khí lạnh khắp núi, nghiêm nghị nói: “Chử chưởng môn, ông đã làm hại người ta thương, món nợ này, bây giờ ta muốn đòi lại với ông.”