XUÂN PHONG KHỨ

"Không ngờ tới người như cậu cũng có thể câu dẫn được nhiều nam nhân như vậy!" Vương Hoa Nhiên bước vào phòng cậu cởϊ áσ vest, hắn từng bước tới gần chiếc giường nơi cậu đang trầm mặc ngồi đó.

Điềm Mạt La tâm tư rối bời, không biết nên giải thích thế nào, nhưng với tình hình hiện tại muốn hắn tin lời cậu còn khó hơn lên trời. Nhưng tại sao cậu lại phải giải thích?

Không thấy người đối diện trả lời, hắn tức tối vung tay đấm vào tường, nhìn bộ dáng thờ ơ này của cậu khiến hắn muốn phát điên.

Vương Hoa Nhiên đột nhiên điên cuồng nhào tới xé toạc y phục trên người của cậu ra. Không nói tiếng nào, chỉ hung hăng cắи ʍút̼ từng tấc da thịt trên cơ thể cậu.

Chuỗi hành động bạo lực của hắn khiến cậu đau, cổ tay bị hắn dùng cà vạt trói lại hiện tại nổi lên một đường màu đỏ.

Ánh mắt hắn vô hồn chỉ chứa toàn điên cuồng, Điềm Mạt La khổ sở kìm lại tiếng rêи ɾỉ, răng cậu cắn chặt vào môi, nước mắt không tự chủ rơi ra.

Nhìn thấy những giọt nước trong suốt ấm nóng kia chạm vào tay mình, Vương Hoa Nhiên đình trệ hoạt động, nhìn cậu rơi lệ tâm hắn như bị vạn con kiến độc cắn nào ngứa ngáy, đau nhức, khó chịu.

Bất quá đều do cậu tự mình hại mình, chính cậu đã ở sau lưng hắn hẹn hò với nam nhân khác, chính cậu phải nhận lấy phẫn nộ cùng sự trừng phạt này của hắn.

"Ô...Dừng lại... ngô ~ đau... thật đau quá..." Điềm Mạt La cuối cùng cũng nhịn không được mà lên tiếng, bên dưới cậu đã sớm bị hắn làm đến chảy máu.

Trông cậu bây giờ quả nhiên rất thảm hại, cũng đều do cậu, ngu ngốc yêu hắn, ngu ngốc ở lại cạnh hắn, ngu ngốc... tin lời nói dối của hắn. Từ lâu cậu đã nghĩ đến chuyện rời đi nhưng hết lần này tới lần khác đều là không nỡ. Cậu muốn ở cạnh hắn, muốn nhìn thấy hắn, muốn hắn ôm cậu vào lòng, cậu sợ... Chính mình khi buông xuống rồi bên cạnh hân sẽ xuất hiện người khác, người đau khổ nhất lúc đó có lẽ cũng chính là cậu.

"Nói! Cậu và tên kia đã làm gì?"

Cậu bị hắn dùng tay chặn chặt lấy cổ, hô hấp khó khăn miệng muốn giải thích cũng không nói được thành lời chỉ liên tục lắc đầu.

Hắn trong mắt là lửa giận cao ngút, một tia cảm thông cũng không có, càng nghe âm thanh cậu phát ra hắn càng chán ghét tăng thêm lực đạo. Có phải cậu lúc cùng với tên kia cũng phóng đãng như vậy?!

Không biết chịu đựng bao lâu Điềm Mạt La ngất đi, hắn nhìn cậu từ từ nhắm mắt lại, toàn thân mềm nhũn không khỏi hoảng hốt, giật mình tỉnh lại nhìn xuống thân dưới, nơi khẩu huyệt nhỏ của cậu đầy máu, drap trải giường cũng bị nhiễm đỏ một mảnh.

Vương Hoa Nhiên ôm thiếu niên nhỏ nhắn mặt trăng bệt không còn giọt máu kia vào phòng tắm, tự mình chùi rửa cơ thể cậu, gọi người tới đem vứt đi đệm cũ, thay vào tấm khác, hắn ở trên giường ôm cậu ngủ một giấc tới sáng.

Đến nửa đêm điện thoại cậu rung lên, có tiếng báo tin nhắn tới "Tiểu Vũ"?

Hắn khẽ chau mày, ngón tay thon dài lướt trên màn hình, mở ra tin nhắn "Ca! Hôm nay tại sao anh lại không lên mạng? Em rõ ràng chờ anh cả buổi rồi, người ta nhớ anh muốn chết!"

Vương Hoa Nhiên nhấn phím khóa màn hình, trầm mặc một lát, chiếc điện thoại xấu số bị hắn ném đi màn hình vỡ tan.

Điềm Mạt La hé mở mắt, không có ai ở bên cạnh, chỉ có toàn thân đau nhức, suy nghĩ một hồi cậu mới có thể thoát ra khỏi mơ hồ, nghĩ tới đêm qua hắn đối cậu như vậy tại sao cậu lại có chút đau lòng, hắn vì cái gì đối cậu tàn nhẫn như vậy? Tại sao dùng bạo lực chà đạp cậu, hắn không muốn nghe cậu giải thích.

Vương Hoa Nhiên ngồi trong phòng tổng giám đốc, mắt chăm chú nhìn vào màn hình, nhìn thấy thanh niên trong đó đang mở cửa lớn hướng ra cổng đi về phía chiếc xe màu cam đang đậu gần đó, camera quay phạm vi chỉ tới 500m nên tới lúc cậu ra tới bên ngoài hắn đã sớm không thấy gì nữa.

Đứng phắt dậy, cầm theo áo khoác, hắn nhanh chóng xuống bãi xe lấy xe chạy lao đi.

Về tới nhà hắn nhìn thấy cậu đang ở trong phòng quấn mình trong chăn.

Thấy hắn, Điềm Mạt La càng sợ hãi, lúc cậu quay vào nhà mới nhìn thấy camera đang quay về phía mình, quá hoảng sợ cậu đem chính mình nhốt vào phòng.

Vương Hoa Nhiên cảm thấy bản thân mình thật tệ, đối xử tàn nhẫn với người mình yêu, đồng thời khiến cậu chán ghét hắn mà có người mới bên ngoài.

Đi nhanh đến bên cậu, hắn lật tấm chăn ra "Mạt La... xin lỗi!" Nói rồi ôm cậu vào lòng, cảm nhận sự run rẩy của cậu.

Điềm Mạt La không tin được vào tai mình, cơ thể đông cứng lại, không ngờ cũng có ngày hắn nói với cậu câu này "Vương Hoa Nhiên... "

"Ân?" Hắn nghe thấy sinh linh bé nhỏ trong lòng mình lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng mà hắn thích nghe nhất đang pha cùng một chút sự hoảng loạn.

"Xin đừng... xin anh đừng chạm vào tôi!"

Vương Hoa Nhiên tâm tình gần ổn định lại của hắn khi nghe được câu nói đó liền phát hỏa. Hắn tức giận đứng dậy bước ra khỏi phòng.

Điềm Mạt La vừa lúc yên tâm ở trong lòng hắn hưởng thụ ấm áp, một mùi nước hoa của nữ nhân xuất hiện, kèm theo đó là vết son in trên cà vạt của hắn. Tâm cậu từng trận đau nhói, không còn cách nào khác đẩy hắn ra, tránh xa thị phi nơi hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi