XUÂN SẮC NHƯ THẾ

“Uyển Bạch, qua buổi tối nay, có cho nàng một đôi cánh, nàng cũng không bay ra khỏi Đông Dương được, trẫm sẽ giữ chặt lấy nàng”. Tiếng nói khàn khàn kèm theo chuỗi những nụ hôn nóng bỏng hạ xuống những điểm mẫn cảm trên người cô.

Cô có hơi ngẩn ra.

“Trẫm là hoàng thượng thật cũng được, hoàng thượng giả cũng thế, nàng đã định là phải ở cạnh trẫm”.

“Uyển Bạch, bất kể là hoạn nạn hay là hưởng phúc, nàng đều phải cùng chung vai gánh vác với trẫm. Trong triều sắp tới sẽ có sóng gió nổi lên, nàng không được phép nhắm mắt bịt tai, chỉ làm việc thầy thuốc của nàng, nàng phải cùng với trẫm ngăn chặn lại”.

Lưu Huyên Thần ngừng hôn, cảm xúc như lửa nóng khiến thân thể hắn đau đớn giống như bị lửa đốt thật sự, miệng cô mím chặt, nhưng không nói câu nào.

“Chỉ cần nàng ở lại bên cạnh trẫm, trẫm chỉ yêu một mình nàng, không có người khác, nàng là duy nhất”.

“Lưu hoàng thượng, chàng uống say rồi”. Đế vương sao có thể chung tình được, đây là quốc pháp và cung quy không cho phép.

“Gọi ta là Huyên Thần!” Anh trừng phạt cắn nhẹ vai cô.

Cô đau kêu lên thành tiếng, nghe tiếng mưa rơi, mặc anh rong ruổi trên người, cảm giác như mình là một con búp bê vải rách bị xe tăng nặng nề nghiến qua.

Mấy ngày nay cô cũng chưa từng sắc thuốc bổ thận cho anh, sao tinh lực tràn đầy như thế?

Hành cung cũng không có người gõ mõ canh, cũng không biết tới giờ nào rồi. Anh rốt cuộc cũng xoay người xuống dưới, ôm chặt lấy người cô, hơi thở trầm ổn liên tục phả vào má cô.

Cô mở to mắt trong bóng đêm, quyến luyến vuốt ve thân thể dưới chăn của anh. Ngoài cửa sổ, mưa dường như đã ngừng, đâu đó đêm vẳng lên tiếng ếch kêu lúc to lúc nhỏ.

Vân Ánh Lục nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang ôm thắt lưng cô ra, cô thấy Lưu Huyên Thần cử động, “Uyển Bạch”, trí nhớ của anh thật tốt, ngay lập tức đã nhớ được tên cô, cô đau lòng, mò mẫm hôn lên môi anh.

“Còn đau không?” Ngón tay thon dài áp lên bụng dưới của cô, khe khẽ di chuyển, nhẹ nhàng xoa nắn. Cô ngượng ngùng giữ lại, “Ngủ đi, thời gian không còn sớm đâu! Em hơi khát nước”.

Cô lại nằm xuống cánh tay anh.

“Mặc quần áo vào, đừng để lạnh”. Lưu Huyên Thần lẩm bẩm một tiếng, xoay người, chỉ một lát tiếng thở đã đều đều.

“Vâng!” Cô đứng dậy, kéo mành ra, đắp chăn lại cho anh, mặc từng thứ quần áo vào, hai chân đứng trên mặt đất không ngừng run rẩy.

Từ thiếu nữ tới đàn bà, quả thật phải trả giá bằng mệt mỏi và đau đớn. Cô mặc quần áo, vuốt sơ mái tóc dài rối tung, ở trong bóng tối, ngồi một lát bên giường. Một tia nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, bên trong dần dần sáng lên, hôm nay đã là mười một, xa phu Vân phủ chắc đã tới ngoài hành cung, lát nữa cô sẽ ngồi xe ngựa đi thẳng tới Tần phủ. Cô đã tới phủ Nội vụ xin nghỉ mười ngày, có lẽ ngày nghỉ này sẽ kéo dài vô hạn.

Cô ngồi nghỉ một hồi lâu, uống hai chén trà, cảm thấy đôi chân có chút khá hơn, lúc này mới đứng lên, buông rèm che xuống, che đi nắng sớm ngoài cửa sổ, để cho hoàng thượng ngủ thêm chút nữa.

Cô đưa tay lên ngực, nén cảm xúc quyến luyến trong lòng, cũng không quay đầu lại, đi tới cửa phòng, nhẹ nhàng mở ra. Mắt cô đột nhiên trừng lên, kinh ngạc, trái tim sắp vọt ra ngoài, thân thể đột nhiên loạng choạng, cô lệnh cho mình trấn tĩnh lại, nhưng không thể làm được.

Bên ngoài hoạ các, thái giám phủ Nội vụ và nhóm ma ma trong cung cung kính đứng thành hai hàng. Nhìn xuyên qua bóng họ, cô nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy trong phòng đối diện có mấy người ngồi, có thái hậu, An Nam công chúa, còn có phụ thân và mẫu thân của cô.

Cô quay đầu, cầu xin trợ giúp, Lưu Huyên Thần đã mặc xong quần áo, trên giường, có một chiếc khăn lụa màu trắng, ở trên có vài vết máu đỏ tươi.

Mặt cô tái xanh.

Vân Ánh Lục hít sâu, hít sâu, lại hít sâu!

Cô trấn tĩnh, vờ bình tĩnh đóng cửa lại, nghiêng đầu suy nghĩ một lát, lại mở cửa ra, khẽ cười hỏi: “Mọi người vừa mới tới sao? Tìm hoàng thượng có việc à, ngài vừa mới dậy, mọi người đợi lát nữa hãy vào trong, tôi đi trước một…” Từ “bước” còn chưa nói ra, đại thái giám phủ Nội vụ đã kính cẩn lễ phép bước lên trước, xoay người thi lễ:

“Hoàng hậu nương nương, chúng nô tài đã chờ ở đây suốt một đêm”. Ông ta còn sợ cô không tin, cố ý nghiêng người, để cho cô thấy rõ trong nắng mai, quần áo của ông ta ướt sũng, tóc trên đầu cũng ướt đẫm, không biết là do mưa hay do sương.

Cô không nghe thấy, cô không nghe thấy gì hết! Vân Ánh Lục muốn tự thôi miên chính mình.

Một vị ma ma tương đối lớn tuổi, vẻ mặt khiến trẻ con sợ khóc thét, chen từ phía sau lên, nói: “Nương nương, xin cho nô tỳ vào trong kiểm tra sự trong sạch của nương nương”.

Trong sạch? Cái khăn lụa trắng kia? Cô bừng tỉnh từ trong thôi miên.

“Xin chờ một lát”. Mặt Vân Ánh Lục từ xanh mét chuyển thành trắng bệch, cô đóng của cái “rầm”, làm như không thấy Lưu Huyên Thần đang nhìn cô chằm chằm.

“Cáo già, cáo già!” Cô lẩm bẩm rủa trăm ngàn lần trong đầu.

Cô đi vài bước tới bên giường, vội vàng muốn đoạt lấy chiếc khăn lụa, muốn huỷ thi diệt tích, tay còn chưa có chạm vào, chiếc khăn lụa đã bị một bàn tay thon dài đoạt lấy, trong lúc cô mới kịp chớp mắt, của đã bị mở ra, chiếc khăn lụa bị ném ra ngoài.

Một lát sau, tiếng hô như thể biển gào núi lở vang lên: “Chúc mừng hoàng hậu nương nương, chúc mừng hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên thiên tuế”.

Cô cắn cắn môi, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, im lặng không nói gì. Ngoài cửa sổ là một vườn hoa, sắc thu diễm lệ, từng đoá hoa khoe sắc, trời còn chưa sáng hẳn, không thấy rõ cụ thể là hoa gì, nhưng nhìn thấy rõ ràng ngoài hành cung đứng đầy cấm vệ quân.

“Qua tối hôm nay, Uyển Bạch, cho nàng một đôi cánh, nàng cũng không bay ra khỏi Đông Dương được”. Cô nhớ mang máng có ai nói những lời này, đừng nói cô không bay ra khỏi Đông Dương, trước mắt, ngay cả lòng bàn tay anh, cô cũng không bay thoát được.

Lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt. Hiện giờ, cô đã bốn bề thọ địch. Cô làm hoàng hậu, văn võ cả triều sẽ bị doạ ngã ngửa, “tâm hồn thiếu nữ” của phi tần hậu cung sẽ tan nát, toàn bộ dân chúng nước Nguỵ có thể cười đến rụng răng không?

Chẳng lẽ, chỉ còn cách vung đao tự vẫn thôi sao?

Thế nhưng, thế nhưng, mọi chuyện hẳn là không nghiêm trọng như vậy đâu, có thể thương lượng đường sống chứ?

Cô bất lực quay đầu lại, nhìn về phía tên đầu sỏ gây hoạ kia, muốn đổi sang vẻ mặt ôn hoà, nói rõ ràng với hoàng thượng, anh quá kích động rồi, sao có thể muốn mỹ nhân mà không quan tâm tới giang sơn được? Mà xấu hổ, cô còn không được tính là mỹ nhân đâu, hơn nữa, cho dù cô là mỹ nhân, cũng có khả năng là một mỹ nhân đoản mệnh. Ngôi vị hoàng hậu này làm không được hai ngày, đã chết yểu, làm gì phải kinh động tới nhiều người như thế, phiền hà như vậy?

Lưu hoàng thượng, đó là vẻ mặt gì vậy, yên lặng nhìn cô, giống như oán giận, giống như bị tổn thương rất lớn.

“Uyển Bạch, trẫm không xứng với nàng thế sao?”

Sắc mặt cô trắng bệch, ngồi ngẩn ra trên ghế, không nên nói cho anh tên của cô, không biết sao, vừa nghe anh gọi Uyển Bạch, liền giống như một cây châm mềm mại, dịu dàng đâm xuyên vào tim cô, trong lòng cô khẽ run rẩy.

“Không phải… mà là…” Cô phải nói gì đây? Miệng há ra mà không nói tiếp được.

“Chàng… có phải đã sớm có chuẩn bị rồi hay không?”

“Khi trẫm vô số lần thổ lộ với nàng, nói muốn cưới nàng, nàng lúc nào cũng không trả lời, trong lòng trẫm đều nhớ rõ”. Lưu Huyên Thần nhẹ giọng nói, “Nhưng trẫm biết trong lòng nàng có trẫm, bằng không, trẫm cũng sẽ không làm như vậy. Nàng chỉ đang sợ hãi, trong lòng có khúc mắc. Uyển Bạch, thời gian qua nàng tiến cung, thấy trẫm ôm ai, nàng cũng chưa từng khó chịu gì sao? Trẫm biết tiến cung đúng là trói buộc nàng, nhưng trẫm sẽ cố gắng hết sức để cho nàng có không gian tự do. Nàng nói muốn là duy nhất của trẫm, trẫm đồng ý với nàng, về sau, nàng chính là hoàng hậu duy nhất của trẫm, là người vợ duy nhất của Lưu Huyên Thần”.

“Vì thế, chàng tới Vân phủ?” Cô che mặt, không dám nói tiếp. Lưu Huyên Thần thật quá gian trá giảo hoạt, không phải bắt đầu từ hôm kho sách bị cháy đó, anh đã vẽ một vòng tròn quanh cô, cô nhảy lên nhảy xuống, chạy tới chạy lui, đều không thoát khỏi vòng tròn đó.

“Đúng vậy, đây là sự tôn trọng và yêu quý của trẫm đối với nàng. Trẫm đích thân tới Vân phủ cầu hôn, bởi vì trẫm biết là trẫm không thể chờ được tới ngày nào đó nàng đồng ý. Trẫm sẽ không cứ vậy mà chờ đợi nàng, tất cả lễ tiết trước khi cưới hoàng hậu, trẫm đều không có sơ sót gì, chỉ là trẫm lại không ngờ nàng lại muốn đêm động phòng hoa chúc trới trước. Trẫm vốn định chờ hết thảy trình tự xong xuôi, khi đại hôn mới thông báo với nàng. Tối hôm qua, trẫm cũng có chút giật mình. Nhưng trẫm lại rất thích ý động phòng trước. Chúng ta vừa xuất phát từ hoàng cung, La công công đã dẫn đầu công công phủ Nội vụ và nhóm ma ma tới đây, vì bảo đảm an toàn, trẫm còn điều rất nhiều cấm vệ quân tới đây, còn nữa, trẫm còn mời thái hậu và phụ mẫu nàng tới. Động phòng là chuyện đại sự, trẫm rất coi trọng”.

Vân Ánh Lục chua xót nhếch môi, đây sao mà là vì an toàn, vì trịnh trọng, hoàng thượng chỉ là ở trước mặt bao người, tỏ rõ quan hệ của bọn họ, bức cô phải lên Lương Sơn[4] mà thôi.

[4] Ý nói bị dồn ép tới cùng, giống như các hảo hán bị dồn ép lên Lương Sơn Bạc tụ nghĩa.

Ngẫm lại tối hôm qua, cô và anh ở trên giường triền miên như vậy, cuồng dã phóng túng, không biết bao nhiêu người ở ngoài cửa, ngoài cửa sổ nghe được rõ ràng, còn cả cái khăn lụa trắng kia nữa…

Không muốn sống nữa, để cho cô chết quách đi! Sau này cô còn dám ngẩng đầu, còn dám gặp người khác nữa không?

“Lưu hoàng thượng, chàng tính toán sâu xa như thế vì em, có đáng không?”

Lưu Huyên Thần nhìn cô, “Yêu một người, làm gì cũng đều đáng giá. Chỉ là thân phận của trẫm có chút đặc biệt, chỉ có thể dùng những cách khác thường đó. Uyển Bạch”. Lưu Huyên Thần bước tới, nắm lấy tay cô, “ở trước mặt nàng, trẫm không vờ kiên cường và uy nghi, người nàng yêu là Lưu Huyên Thần, mà không phải là thiên tử của triều Nguỵ. Một người đàn ông bình thường, muốn kết hôn với người con gái anh ta yêu, có gì sai không? Trẫm đã cô đơn lâu như vậy, nàng nhẫn tâm để cho trẫm không thể chịu nổi nàng giày vò sao?”

“Nhưng mà, Huyên Thần, em thật sự sẽ không làm được hoàng hậu, chỉ sợ không giúp gì được cho chàng. Huống chi ngày mai…” Cô nhìn anh, ôm lấy anh, “Còn nữa, khi mình thật sự yêu một người, sẽ trở nên vô cùng ích kỷ. Mọi thứ em đều có thể vui vẻ chia sẻ với người khác, duy chỉ có chồng em là không được. Nhưng chàng còn là một đế vương…”

Mắt Lưu Huyên Thần run lên, mày nhăn lại, lập tức lại giãn ra, mỉm cười, “Làm hoàng hậu không phải làm thái y, không cần thiên phú và nghiên cứu học hỏi, nàng chỉ cần chuyên tâm yêu trẫm là được, mà trẫm tin rằng nàng có thể đảm nhiệm được vị trí hoàng hậu tốt hơn bất kỳ ai. Về phần nàng nói vì ích kỷ, Uyển Bạch, đó không phải là sai, đó là vinh hạnh của trẫm, trẫm sẽ vô cùng quý trọng, trẫm không hứa hẹn, chỉ có thể dùng hành động để biểu thị”.

Hắn đột nhiên cúi người xuống, “Nàng lo lắng cuộc phẫu thuật ngày mai sao? Sợ phẫu thuật thất bại, nàng không thể đáp lại tình yêu của trẫm?”

Vân Ánh Lục nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn phì cười, gương mặt giãn ra, khuôn mặt anh tuấn, “Uyển Bạch, trẫm đối với y thuật của nàng, so với việc nàng làm hoàng hậu, trẫm còn yên tâm hơn. Nàng xem, trẫm cũng chưa từng có ý hỏi qua nàng, thấy nàng nghiêm túc với việc này như thế, lại chuẩn bị lâu như vậy, không có khả năng thất bại đâu. Không phải nói, nàng từng có kinh nghiệm nhiều lần phẫu thuật rồi sao? Trẫm tin nàng, trẫm còn có chút đố kỵ nàng còn quan tâm tới cuộc giải phẫu này nhiều hơn trẫm. Nói xem, hai ngày nay, không phải nàng bỏ mặc trẫm rất nhiều sao?”

Lưu Huyên Thần âu yếm nói đùa, lập tức xua đi mây đen trong lòng cô. Tâm trạng trở nên thoải mái hơn, Vân Ánh Lục không còn lo lắng về chuyện xảy ra ngày mai.

Cô không phải người cố chấp, khi đã hiểu thông, cô sẽ giống như lúc trước đột nhiên xuyên không tới Đông Dương, sẽ đối mặt với tất cả mọi chuyện trước mắt. Lưu hoàng thượng vì cô làm hết thảy mọi chuyện, tuy có tính chất lừa gạt, nhưng đều vì yêu, muốn cưới cô, muốn quý trọng cô.

Cô gái nào, gặp được tình huống “lừa gạt” như vậy, cũng đều cam tâm tình nguyện, trong ngực ngược lại còn thấy ngọt ngào.

“Huyên Thần”, cô nhìn trộm anh, “Tối hôm qua chúng ta như vậy, người khác đều nghe thấy được hết sao?”

Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Huyên Thần ngẩn ra, rồi sau đó mỉm cười, đôi mắt nheo lại: “Tối hôm qua, trẫm đã ngoại lệ, dựa theo cổ quy, có công công và ma ma đứng ở sau màn che trên giường, chờ trẫm qua đêm đầu tiên với hoàng hậu, để kiểm tra chiếc khăn lụa…”

Mặt cô lúc trắng lúc xanh, “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chuyện tối hôm qua coi như chưa có xảy ra”. Trong lòng cô than nhẹ, cuối cùng cũng gây tội, cuối cùng cũng đoạt chồng của người khác.

Mà thôi, mà thôi, người đàn ông đầu tiên của phụ nữ, có kinh nghiệm dù sao so với không có kinh nghiệm vẫn tốt hơn, như thế, lần đầu tiên mới không đau như vậy.

Tối hôm qua sao lại không thấy đau, cô cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn là đau đớn. Hết sức hạnh phúc, nếu như chia sẻ một chút với người khác, cũng không hề gì. Sau này, cô là “người của công chúng”, phỏng chừng cũng không được riêng tư.

“Sau này sẽ không có nhiều người như vậy đứng ở bên ngoài”. Hắn nhìn thấu tâm tư của cô, yêu thương nhìn cô, kéo cô từ trên ghế đứng lên, ôm cô vào lòng, lặng lẽ thở phào một tiếng.

“Đã động phòng trước rồi, nhưng đại hôn không thể giảm miễn được. Trẫm không thể nào để cho nàng có chút ấm ức, chờ nàng làm cuộc phẫu thuật đó xong, chúng ta sẽ chuẩn bị đại hôn. Bây giờ, chúng ta nên ra ngoài. Hôm nay, chúng ta chỉ giống như một gia đình bình thường thôi, dâng trà cho các trưởng bối, tính là danh phận đã định rồi”.

Ngoại trừ thuận theo, cô còn có thể làm sao bây giờ?

Cửa phòng hoạ các được mở ra, mặt cô đỏ bừng, để mặc Lưu Huyên Thần nắm tay, dưới cái nhìn chăm chú lễ độ của thái giám, cung nữ, cấm vệ quân, ra khỏi phòng. Vạn thái hậu không mặc bộ cung trang long trọng, chỉ mặc y phục bình thường, nhưng khuôn mặt đầy cũng rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên sau khi Ngu Mạn Lăng ‘mất’, bà cười vui như vậy.

Vân Ánh Lục cung kính bưng trà, dâng cho Vạn thái hậu. Đố diện với nụ cười trêu ghẹo của An Nam công chúa, lúc này cô mới hiểu được ngụ ý trong những lời mà buổi trưa hôm qua, Thái hậu và An Nam công chúa đã nói. Hoá ra tất cả mọi người đều biết rõ, duy chỉ có cô là chẳng hay biết gì. Cô tự thừa nhận không phải là ngốc bình thường mà.

Nguyễn Nhược Nam liếc về phía Lưu Huyên Thần đang mỉm cười hạnh phúc, trong lòng có chút chua xót. Nụ cười của hoàng thượng thật dịu dàng và trân trọng, không rời mắt khỏi Vân Ánh Lục. Khi cô ấy xoay người dập đầu với Vạn thái hậu, hoàng thượng đều yêu thương bước lên phía trước đỡ cô ấy dậy. Một người ở ngôi cửu ngũ, vậy mà lại coi mình giống như là một người con rể ở một gia đình bình thường, dâng trà cho vợ chồng Vân viên ngoại. Nguyễn Nhược Nam thở dài một tiếng, nàng vốn tưởng rằng Lưu Huyên Thần vô tình vô nghĩa, không phải, hoàng thượng vốn tình thâm ý trọng, chẳng qua, chỉ là đối với ai thôi!

Phi tần hậu cung nhiều như mây, hoàng thượng không đối xử đặc biệt với ai, chỉ có Vân thái y. Nàng đã từng nói, nếu là Vân thái y, nàng sẽ không đố kỵ, chỉ có ngưỡng mộ và chúc phúc.

Ngồi ở đó, vạn phần ngạc nhiên vui sướng không ai có thể bằng vợ chồng Vân viên ngoại, hai người vẫn luôn miệng lẩm bẩm rằng sau này con gái có người nào dám cưới hay không, có thể gả được đi hay không. Không ngờ rằng, không chỉ gả được đi, mà còn gả được tới chỗ tốt như vậy. Mà chỗ tốt này vượt qua quang vinh cực hạng mà liệt tổ liệt tông Vân gia đã từng hưởng thụ.

Khi sáng sớm ngày hôm đó Lưu Huyên Thần vào Vân phủ, rất tôn trọng và ôn hoà hỏi ý hai người họ, có thể gả Vân Ánh Lục cho ngài không, Vân phu nhân giống như đang bước vào một màn mây mù, cứ cách một canh giờ lại hỏi Vân viên ngoại một lần, “Lão gia, đó có phải là thật không?”

Vân viên ngoại chớp chớp mắt, nắm chặt tay bà, “Phu nhân, là thật, Ánh Lục của chúng ta sẽ làm hoàng hậu”. Hai vợ chồng cùng ôm nhau mà cười.

Hèn nào Ánh Lục lần lượt đính hôn rồi huỷ hôn, hoá ra là vì phải gả cho hoàng thượng à!

Vân gia từ nay về sau sẽ lên như diều gặp gió, đổi từ kinh doanh thành chính trị, phải vào triều làm quan sao? Vân viên ngoại cân nhắc ba bốn bận, cảm thấy mình không thích hợp theo chính trị, ông vẫn luôn thích việc buôn bán. Khi ông cẩn thận đề xuất cách nghĩ của mình với hoàng thượng, hoàng thượng vui vẻ đồng ý, nói chỉ cần ông thấy thoải mái là được rồi, bất luận là làm gì.

Vân viên ngoại cười híp cả mắt, con rể hoàng đế thật sự là biết quan tâm!

Hôn sự này vừa đồng ý được vài ngày, tối hôm qua mấy vị thị vệ đột nhiên lặng lẽ đưa bọn họ vào hành cung, sau khi nghe thái hậu giải thích một hồi, vợ chồng vừa xấu hổ vừa vui mừng. Xấu hổ là vì không dạy dỗ con gái cho tốt, chưa xuất giá đã cùng một người đàn ông ra ra vào vào, ở chung một phòng, vui mừng là vì hoàng đế thật sự yêu thương Ánh Lục, yêu thương con bé như vậy, thuận theo con bé như vậy.

Thế mới nói, phúc khí của con gái nhà bọn họ không phải lớn bình thường đâu.

Vân viên ngoại hoảng hốt nhận trà Lưu Huyên Thần dâng lên, “Ánh Lục, xuất giá rồi con phải hiếu kính với mẹ chồng, săn sóc phu quân, đã biết chưa?” Ông dịu dàng nói với con gái.

“Đúng thế, còn phải khoan dung, hiền lành, hiểu chuyện”. Vân phu nhân ở bên cạnh phụ hoạ.

“Ha ha, hai vị thông gia không cần phải lo lắng nhiều, tính cách của hoàng hậu, ai gia hiểu nhất. Được rồi, chúng ta tiếp tục uống trà, hoàng thượng, hôm nay chắc là không kịp lâm triều”. Vạn thái hậu nói.

Đáy mắt Lưu Huyên Thần ánh lên một tia sáng mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra, “Hôm nay là tân hôn của trẫm, có lý do nghỉ thiết triều, nghỉ một ngày đi. Hôm nay trẫm chuyên tâm ở cạnh hoàng hậu”.

Vân Ánh Lục mặt đỏ rực đứng bên cạnh, trong lòng tràn đầy quyết tâm: ngày mai phẫu thuật nhất định phải thành công, được hoàng thượng yêu như vậy, cô muốn thời gian ở cạnh chàng dài thêm một chút, lâu hơn một chút, tốt nhất là cho tới bạc đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi