XUÂN SẮC NHƯ THẾ

“Ta quả là không có mắt, không biết nhìn người. Ánh Lục, cho phép ta nhắc tới chuyện này một lần nữa thôi, sau này ta sẽ không bao giờ nhắc lại. Giờ ta mới biết vì sao trước kia ta không dám chấp nhận con người thật của nàng, tất cả là vì ta quá sợ hãi. Càng hiểu nàng ta càng thấy hoang mang, lo lắng. Ta chỉ là một gã mọt sách chỉ biết gò mình vào sách vở, làm sao xứng được với trí tuệ và lòng khoan dung của nàng!”

Vân Ánh Lục bật cười ảm đảm, “Ta không thích người khác nói mình là người hoàn mỹ không tì vết đâu. Không, ta không tốt như mọi người vẫn nghĩ, ta vẫn phạm sai lầm và cũng muốn phạm sai lầm. Giờ khắc này, ước gì ta có thể… ôi, không nói nữa, ta phải hồi cung rồi. Đỗ đại ca, gặp lại anh sau!”

Cô khẽ gật đầu chào rồi nhanh chóng ẩn mình vào đám cung nữ, lặng lẽ quay về hoàng cung.

Nàng ước gì? Nàng muốn phạm sai lầm? Đỗ Tử Bân mím chặt môi, ôm nỗi băn khoăn không biết tỏ cùng ai vào lòng, ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng mảnh mai đã từng là của hắn. Từ khi Vân Ánh Lục buông rèm giám quốc tới nay, nàng luôn giữ vẻ mặt điềm tĩnh thanh nhã tựa như tất cả mọi phong ba bão táp đều không thể làm gục ngã. Nhưng có thật là như vậy không?

Tối nay là tết Trung thu nên buổi y thuật cũng được tạm nghỉ. Điện Yến Hội bày sẵn mấy bàn tiệc rượu để phi tần hậu cung cùng sum vầy vui vẻ.

Vạn thái hậu xuất cung đến phủ Ngu hữu thừa tướng gặp Ngu Mạn Lăng, Nguyễn Nhược Nam nói mình ăn chay đã quen nên xin ở lại Phật đường, rốt cuộc chỉ có Vân Ánh Lục tới dự tiệc cùng chúng phi tần. Nhưng vì ai cũng lo lắng về buổi kiểm tra y thuật ngày mai nên rốt cuộc chỉ quấy quá dùng bữa, tán chuyện đôi câu rồi xin phép quay về tẩm cung trước.

Vân Ánh Lục hiếm có đêm nào thảnh thơi, thoải mái như vậy. Trúc Thanh, Mãn Ngọc, Tiểu Đức Tử và các thái giám, cung nữ đều kéo lên lộ đài ngắm trăng, còn cô ngồi một mình trong ngự thư phòng, lấy ra một túi vải nhỏ trong hòm thuốc luôn đem theo bên người.

Trong túi là những dụng cụ phẫu thuật cho Tần Luận và cuốn Thần Nông bách thảo kinh. Bộ dụng cụ phẫu thuật này là do đích thân thợ thủ công trong cung làm ra theo lệnh của hoàng thượng. Những ngày tháng khó khăn ấy, Huyên Thần luôn ở bên quan tâm, chăm sóc cô từng ly từng tí. Lại nhớ đến chuyện cùng ăn cháo trong thái y viện, ngồi cùng nhà giam ở phủ Nội vụ, đêm động phòng lặng lẽ trong hành cung… Vân Ánh Lục bất giác mỉm cười dịu dàng, hóa ra cô và Lưu hoàng thượng lại có nhiều hồi ức ấm áp và ngọt ngào như vậy.

Vì những kỉ niệm ngọt ngào đó mà cô mới bằng lòng gả vào hoàng cung. Chỉ là khi được gả vào hoàng cung rồi, vì sao những khoảnh khắc ngọt ngào đó lại không còn nữa?

Sau này còn có thể tiếp tục được như vậy nữa không?

Vân Ánh Lục vuốt ve những vật dụng trước mặt, bồi hồi chìm vào dòng suy tưởng.

“Tiểu thư!” Trúc Thanh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vân Ánh Lục, khẽ hỏi. “Tiểu thư nhớ tới chuyện gì không vui sao?”

Vân Ánh Lục buồn bã lắc đầu, “Trúc Thanh, em xem nếu ta xin phụ thân mở y quán, liệu người có đồng ý không?”

Trúc Thanh kinh ngạc nắm tay Vân Ánh Lục, gặng hỏi. “Tiểu thư, cô không muốn làm hoàng hậu nữa sao?”

“Có chứ, hoàng hậu là thân phận, còn đại phu là công việc của ta, hai việc đó liên quan gì đến nhau”.

“Tiểu thư, không phải bây giờ mọi chuyện đang tốt đẹp hay sao? Tiểu thư đang làm rất tốt việc giám quốc mà!” Trúc Thanh sùng bái nói.

“Là do em không hiểu nên mới nói như vậy thôi, ta chỉ chống đỡ được vài ngày chứ không thể kéo dài chuyện ấy cả đời. Chữa bệnh bốc thuốc mới là việc ta muốn làm, giờ ta chỉ mong yên ổn làm điều mình thích thôi. Làm đại phu thực ra rất đơn giản chỉ cần toàn tâm toàn ý, dốc lòng dốc sức vì người bệnh, chứ không phức tạp như những việc khác, ta không thể nào đối phó mãi được. Trúc Thanh, kỳ thật ta rất ngốc, làm gì nghĩ gì cũng đều chậm hơn người khác một nhịp. Trong khi mọi người lĩnh hội nhanh chóng vấn đề thì ta rất lâu sau đó mới có thể hiểu được. Chỉ khi được chữa bệnh bốc thuốc, ta mới cảm thấy tự tin với chính mình. Giờ em nhìn ta xem, có còn thấy hình bóng trước kia không?” Vân Ánh Lục chậm rãi buộc túi lại, nâng niu cất vào hòm thuốc.

Trúc Thanh lờ mờ cảm thấy tối nay trong lòng tiểu thư có tâm sự bèn ôm chặt lấy cô rủ rỉ. “Tiểu thư, chờ hoàng thượng trở về, chúng ta sẽ mở một y quán, cô khám bệnh còn em sẽ gọi tên, viết đơn thuốc…”

Cảnh chữa bệnh từ thiện ở hiệu thuốc Tần thị e là sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Vân Ánh Lục khẽ ngẩng đầu, gượng cười.

Ngoài cửa sổ, trăng tròn vành vạnh, tỏa chiếu ánh sáng xuống nhân gian. Sao sáng vây quanh nhưng nó vẫn toát lên vẻ tịch mịch lạ thường.

Ba ngày sau, toàn bộ phiếu bầu cử từ các địa phương đã được chuyển đến khinh thành, ngay tại ngự nhai[6], việc kiểm phiếu được tiến hành công khai trước bàn dân thiên hạ. Mười dặm ngự nhai, người người chen chúc, phía trên tường thành, triều thần và thị vệ kiễng chân chờ đợi kết quả kiểm phiếu.

[6] Đường đi riêng của vua ngoài Ngọ môn.

Vân Ánh Lục không đi xem kết quả, cô ở lại ngự thư phòng đọc sách thuốc, mấy bản tấu chương đặt ở bên cạnh cô cũng không buồn phê duyệt.

Đến chiều, cơn buồn ngủ ập đến, cô gối tay ngủ gật trên bàn, mơ màng một chốc thì chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng người gọi. “Nương nương, hoàng hậu nương nương…” Vân Ánh Lục giật mình đứng dậy. Ngoài ngự thư phòng, Nguyễn Nhược Nam nước mắt giàn giụa khắp mặt hoa.

“Có chuyện gì xảy ra sao?” Cô vội bước nhanh đến.

“Nương nương…” Nguyễn Nhược Nam vừa lau nước mắt vừa mỉm cười hạnh phúc. “Có kết quả kiểm phiếu rồi, hoàng thượng… hoàng thượng đã thắng Tề vương rất nhiều, rất nhiều phiếu đấy ạ!”

Vân Ánh Lục lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu, trong mắt hững hờ rất nhiều cảm xúc. “Sao An Nam công chúa không thông báo tin này cho hoàng thượng mà lại đến nói với ta?”

“Nương nương…” Gương mặt rạng rỡ của Nguyễn Nhược Nam bỗng chốc trắng bệch như bị rút sạch khí huyết.

Tại vị năm năm, nếu Huyên Thần là vị quân vương hiền đức thì lòng dân ắt hẳn sẽ hướng về. Còn nếu không, cứ cố chấp giữ chặt lấy ngôi vị hoàng đế trong lúc lời đồn thổi về lai lịch xuất thân chàng đã bay khắp hang cùng ngõ hẻm cũng không phải là kế sách lâu dài. Dân chúng nào quan tâm đến huyết mạch hoàng thất, chỉ cần người ngồi trên ngai vàng giúp họ có được cuộc sống ấm no thì đó chính là vị hoàng đế mà họ hướng đến. Năm năm qua, nước Ngụy ngày càng cường thịnh, biên cảnh yên ổn, thương nghiệp phồn vinh, Lưu Huyên Thần yêu dân như con, thường xuyên chăm sóc vỗ về, còn Tề vương bao năm vờ bệnh trên giường, công tích chẳng có, đức độ tầm thường nên ngoại trừ một số đại thần có tư tâm ra, bách tính đã sớm lãng quên cái tên này.

Đợt tổng tuyển cử này hoàn toàn có thể dự đoán được kết quả.

Khi linh quang chợt lóe, nàng đã sớm biết kết quả này rồi.

Ngoài hoàng cung, pháo nổ rền vang chúc tụng chiến thắng của đương kim thánh thượng. Trong hậu điện, chúng phi tần nhảy nhót vui mừng, chen chân chạy đến báo tin cho Vân hoàng hậu.

Chỉ riêng cô vẫn hờ hững như nước, giống như mọi chuyện trước mắt không hề liên quan gì tới mình.

Nguyễn Nhược Nam trong lòng cả kinh, ngắc ngứ mãi mới thốt ra được một câu. “Nương nương, làm sao người lại biết?”

Vân Ánh Lục lặng im đi dọc theo con đường lát đá rợp bóng ngân hạnh vào sâu trong ngự hoa viên.

“Công chúa An Nam, cô đừng lo lắng. Nếu hoàng thượng vẫn còn tình cảm với cô thì cô hãy từ bỏ phong hào công chúa, trở lại làm phi tần của người đi”.

“Nương nương, không phải như thế, không phải như thế…” Nguyễn Nhược Nam cuống tới mức xua tay liên hồi, mặt đỏ tới tận mang tai.

“Ta luôn là người chậm hiểu, nhưng không phải không hiểu chuyện. Hoàng thượng ban yêu bài ngự chế để cô tự do ra vào cung, Giang thị vệ chiều nào cũng hộ tống cô ra ngoài, ắt hẳn hoàng thượng đang ở nơi nào đó ngoài thành Đông Dương, cách hoàng cung không xa. Hiện còn chưa tối, cô mau xuất cung đi, trước khi trời tối vẫn kịp gặp người”. Vân Ánh Lục ngoái đầu lại mỉm cười, “Đi đi, nói với Huyên Thần, ta ở trong cung đợi người quay về”.

Nguyễn Nhược Nam thở dài, gắng gượng mỉm cười mà nước mắt tuôn rơi.

Vân Ánh Lục nhìn chăm chăm vào một cành ngân hạnh trĩu quả, mùa hè vừa rồi hạn hán nặng nề mà ngân hạnh lại ra quả sai và to như vậy, thật là khó tin!

Hồi lâu sau, Nguyễn Nhược Nam mới bình tâm nói rõ lòng mình, bi ai tràn ngập nước mắt. “Nương nương, trước khi tiến cung, thần thiếp đã luôn ái mộ hoàng thượng, thế nhưng vận mệnh trêu đùa, tạo hóa nghiệt ngã đã khiến thần thiếp tâm tàn ý lạnh, chỉ mong gửi thân nương nhờ cửa Phật. Nhược Nam thừa nhận vẫn luôn ôm mộng được hoàng thượng xót lòng đoái thương, thế nhưng, đó chỉ là tâm si vọng tưởng của thần thiếp mà thôi. Hoàng thượng… trong lòng người chỉ có một mình nương nương! Ngày ngày Nhược Nam xuất cung, người có biết thần thiếp đi đâu không?”

Vân Ánh Lục đưa tay hái một quả ngân hạnh đã khô cong, vẻ như không quan tâm Nguyễn Nhược Nam đang nói gì.

“Hoàng thượng ăn uống kham khổ như một tăng nhân, cũng không trò chuyện với bất kỳ ai, thế nhưng chiều nào, ngài cũng đứng chờ ngoài đầu núi, chờ thần thiếp và Giang thị vệ đến kể hôm nay hoàng hậu nương nương mặc y phục gì, ăn được nhiều hay ít, tâm tình có tốt không, có ai làm nương nương tức giận không… Từng chuyện nhỏ nhặt của nương nương, thần thiếp phải kể không sót một chi tiết nào. Mấy chục dặm đường núi trên xe ngựa, thần thiếp lưng mỏi chân đau thế nào, người cũng chưa từng hỏi một câu có mệt hay không?

Có hôm Nhược Nam cả gan hỏi thăm đôi ba câu, hoàng thượng lạnh lùng trừng mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống thần thiếp vậy… Nương nương, trong các triều đại qua, đế vương nào mà không có cảnh phi tần như mây, giai nhân như nước, người chung tình như hoàng thượng thật sự là trước nay khó thấy. Gần một tháng qua, mỗi lần ra ngoài đưa tin, thần thiếp lại cảnh tỉnh ngộ một điều, hoàng thượng là mặt trời, nương nương là mặt trăng, chúng phi tần như thần thiếp chỉ là những ngôi sao nhỏ vây quanh hai người. Giấc mộng của thần thiếp đã sớm tan thành mây khói. Thần thiếp chỉ… chỉ là vô cùng ngưỡng mộ nương nương… Sứ mệnh của thần thiếp đã hoàn thành, tin vui này, thần thiếp nghĩ nương nương nên đích thân thông báo với hoàng thượng…”

Nguyễn Nhược Nam lời còn chưa dứt đã ôm mặt chạy ra khỏi ngự hoa viên, trong lòng vô cùng đau đớn. Buổi tối hôm đại hôn, khi thấy hoàng thượng lảo đảo bước vào Phật đường, nàng đã bừng lên hy vọng cuối cùng người cũng nghĩ tới nàng, không bỏ rơi nàng. Nào ngờ hoàng thượng thẫn thờ nhìn Bồ Tát hồi lâu rồi nói muốn xuất cung mấy ngày. Người còn dặn nàng thời gian tới phải quan tâm tới hoàng hậu nương nương nhiều hơn rồi giao yêu bài để nàng rời cung bẩm báo mọi chuyện liên quan đến nương nương cho người biết. Chỗ người náu thân lánh đời, nàng cũng không rõ vì mỗi lần đi đều bị Giang Dũng bịt kín mắt. Hóa ra hoàng thượng chỉ xem nàng như sứ giả mang tin tức, là mối liên hệ giữa người và hoàng hậu nương nương, thế nhưng nàng vẫn âm thầm vui sướng vì khi hoang mang nhất, chẳng phải người đã nghĩ đến nàng sao? Vì niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy, nàng đã không quản mệt mỏi, ngày ngày đi đi về về mấy chục dặm đường núi để đưa tin cho hoàng thượng, nhưng rồi rốt cuộc nàng cũng vỡ lẽ một điều, nàng đã hiểu sai tâm ý của người.

Ngoài thân phận là người truyền tin ra, nàng chẳng là gì trong mắt hoàng thượng. Ngay cả một câu thương hoa tiếc ngọc cũng chưa từng nói.

Giấc mộng này, nên tỉnh sớm đi thôi!

Sau giờ Ngọ, một trận gió lạnh bỗng nhiên thốc tới, chỉ trong chớp mắt mây đen đã tầng tầng lớp lớp phủ kín chân trời rồi mưa bắt đầu trút xuống. Mưa rả rích không ngớt, trời đất âm u, não nề lòng người.

Đám người tụ tập ngoài cửa cung đã tản hết, nhưng trong các quán cơm, quán rượu đã không còn dư lấy một chỗ ngồi. Thành Đông Dương tối nay nhất định là một đêm không ngủ.

Một chiếc xe ngựa nhỏ nhắn lặng lẽ rời hoàng cung trong mưa. Tiếng mưa rơi ngoài xe càng lúc càng nhỏ dần, chỉ sau chốc lát, im lặng đã bao phủ hết thảy. Ngu Tấn Hiên im lặng đoán định nỗi cô đơn trong lòng Vân Ánh Lục, nụ cười hờ hững trên môi cô khiến hắn không khỏi xót thương.

“Nương nương, lúc tâm tư yếu đuối nhất, con người ta thường quay về ngôi nhà ấm áp với những người yêu thương, nhưng với một người kiêu ngạo như Huyên Thần, đệ ấy thà trốn chạy tự mình chữa lành vết thương còn hơn phải đón nhận ánh mắt thương hại của mọi người”.

“Giống như nguyên soái cũng từng lưu lạc bên ngoài nhiều năm trước sao?” Vân Ánh Lục cười buồn, “Tấn Hiên, huynh biết mình và hoàng thượng là huynh đệ song sinh từ khi nào? Có bao giờ huynh hận hoàng thượng không?”

Ngu Tấn Hiên thở dài. Đường đường là đại nguyên soái xông pha trận mạc mà giờ lại ngồi bó gối trong xe ngựa, thật là không thoải mái chút nào.

“Ta biết chuyện năm mười ba tuổi. Nhà chúng ta bề ngoài hòa thuận vui vẻ là vậy, nhưng thật ra mẫu thân và phụ thân chúng ta thường xuyên khắc khẩu, chỉ là người ngoài không biết mà thôi. Có một đêm, ta đọc sách khuya, nằm mãi không ngủ được nên ra vườn dạo mát, chưa đi được một vòng thì đã nghe tiếng khóc than của mẫu thân, ta vội chạy tới, đang định gõ cửa thì chợt nghe mẫu thân oán trách phụ thân ra tay quá nhẫn tâm, một đứa con thì đem cho người khác nuôi, một đứa con thì hủy hoại khuôn mặt… Lúc đó ta mới biết mình hóa ra không phải con nuôi của Ngu phủ, hóa ra tiểu hoàng tử thường xuyên đến phủ chơi đùa là em sinh đôi của ta và hóa ra ta cũng có gương mặt anh tuấn như vậy. Ta chưa từng hận hoàng thượng, đệ ấy là em trai ta cơ mà, thậm chí ta còn nghĩ, nếu lúc trước người được chọn vào cung là ta, thì có lẽ ta thà chết còn hơn phải nhìn thấy cảnh đệ đệ mình bị hủy dung như vậy. Thực ra ta còn hạnh phúc hơn nhiều so với Huyên Thần, cha mẹ yêu thương ta, Mạn Lăng sớm tối bên ta. Còn hoàng thượng thì sao? Những ngày tháng trong cung thế nào, muội biết rồi đấy. Nhưng mà từ khi có muội, đệ ấy đã biết đến hạnh phúc!”

Cửa xe mở ra, Vân Ánh Lục hít phải gió lạnh, ho húng hắng vài tiếng. “Huynh đệ hai người thật giống nhau, đều là người ẩn nhẫn cả. Có điều huynh sống thiên về tình cảm, còn trong lòng hoàng thượng chỉ có giang sơn”. Cô khẽ cười.

Ngu Tấn Hiên nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, không hiểu lời nói của Vân Ánh Lục rốt cuộc là có ý gì.

“Nương nương, hoàng thượng… đã mất rất nhiều thứ, muội…” Ngu Tấn Hiên không biết nên diễn đạt như thế nào, lúc này hắn đương hối hận vì không dẫn Mạn Lăng theo, phụ nữ tâm sự với nhau có phần dễ hơn, hắn biết Vân Ánh Lục không vui dù muội ấy vẫn luôn mỉm cười.

Mười ngón tay xiết chặt tới trắng bệch, không biết vì sao, Vân Ánh Lục lại chợt nghĩ tới Đường Giai. Trong ba năm yêu nhau, Đường Giai lúc nào cũng yêu thương chiều chuộng cô khiến mấy cô y tá trong bệnh viện không khỏi đỏ mắt ghen tị. Nhưng ai có thể ngờ rằng đằng sau vẻ ân cần đó là sự lợi dụng dơ bẩn. Ân ái cũng có thể là giả vờ. Cô luôn là người chậm hiểu, nhưng theo thời gian, mọi thứ sẽ dần sáng tỏ.

“Hoàng thượng muốn gì mà chẳng được. Ngu nguyên soái, huynh không cần lo lắng”. Vân Ánh Lục mỉm cười bâng quơ. “Chúng ta đã sắp tới chưa?” Xe ngựa rời khỏi thành Đông Dương, chạy về phía con đường núi rậm rạp phía tây. Tuy đường núi nhưng ven đường cũng lác đác mấy tiệm quán chuyên cung cấp trà nước, lương khô cho khách bộ hành. Núi rừng trùng điệp, mây nhẹ vờn quanh, thực là cảnh sắc thần tiên.

“Một chốc nữa thôi, sắp tới tồi”. Ngu Tấn Hiên nhìn quanh, trả lời.

Xe càng đi sâu vào trong núi, nhà dân càng thưa thớt.

Con đường đá phía trước đã là đoạn cuối của đường núi, xe ngựa không thể đi tiếp được nữa nên hai người đành xuống xe đi bộ. Vân Ánh Lục bỗng nhiên quay đầu nhìn xuống, thành Đông Dương bên dưới chân núi mờ ảo như bức tranh thủy mặc.

Núi rừng tĩnh lặng đến mức một chiếc lá rụng xuống cũng tạo nên âm thanh rõ ràng. Hai người bước dọc theo con đường gập ghềnh đi về phía trước. Dần dần đường núi cũng hết, chỉ còn đoạn đường mòn ngập cỏ dại dưới chân.

Bọn họ im lặng đi lên đỉnh núi, hoàng hôn dần buông xuống phía sau lưng. Trên đó có một gian nhà cỏ với hàng rào bao quanh, phía sau là rặng trúc xanh mướt, nhìn qua chẳng khác nào chốn náu thân của các ẩn sĩ. Ở khoảnh đất trước gian nhà, một người đàn ông mặc áo vải đang mải mê làm cỏ cho mấy luống rau vừa mới nẩy mầm. Hắn vô cùng chuyên tâm, nên chẳng hay biết đến sự có mặt của bọn họ.

Nhưng người trong nhà thì rất cảnh giác, bốn bóng đen nhanh chóng phóng vụt ra, trong tay mỗi người lăm lăm thanh kiếm. Vân Ánh Lục lau mồ hôi trán, không để ý đến mặt cỏ còn đẫm nước, cô mệt mỏi ngồi phệch xuống nghỉ ngơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi