XUÂN SINH


Đêm khuya trăng thanh gió mát, dưới màn đêm, nhà họ Ngụy chìm vào im lặng, những bông hoa tỏa ra mùi hương thơm ngát, thỉnh thoảng sẽ có một số người xuất hiện trước những ô cửa sổ, là người giúp việc bận rộn cả một ngày dành thời gian để ngắm cảnh đêm.
Trong vô số ô cửa sổ, có một ô cửa sổ sáng đèn, bên trong là hai con người đang ôm chặt lấy nhau.
Xuân Sinh nằm trong vòng tay của Vãn Vãn, hai má dán lên vai hắn, cả trái tim tràn ngập sự ấm áp, sự ấm áp này mang tên an tâm.
Cái ôm im lặng nhưng lại tràn ngập dịu dàng cũng như an ủi này kéo dài rất lâu, lâu đến nỗi Xuân Sinh cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cậu có hơi lui về sau một chút, nhưng cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông vẫn còn đang ôm eo cậu.
"Sao vậy? Tôi ôm em không thoải mái sao? "
Giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai Xuân Sinh, cậu nghe thấy càng thêm xấu hổ, hai tay cậu đặt lên vai người đàn ông, im lặng lắc đầu.
Người đàn ông đuổi theo ánh mắt trốn tránh của cậu, cố chấp muốn cậu nhìn hắn, "Không muốn tôi ôm nữa sao? "
"Không có không muốn." Xuân Sinh cũng không biết nên nói như thế nào nữa, cậu muốn tránh cái nhìn trực diện của người đàn ông nhưng lại không được.
"Nhìn tôi nào Xuân Sinh, em nhìn tôi."
Bàn tay ấm áp áp lên hai má cậu, ngoại trừ việc nhìn thẳng vào đôi mắt kia thì Xuân Sinh không còn lựa chọn nào khác, "Tôi, tôi nhìn anh làm gì? "
"Lúc em nhìn tôi, tôi mới có thể nhìn em."
Trong mắt người đàn ông tràn ngập niềm vui, còn mềm mại hơn cánh hoa, còn ngọt hơn cả mật ong, hắn cẩn thận mà vuốt ve gò má của Xuân Sinh, ngón tay sờ đến đuôi mắt ửng đỏ của cậu, đáy mắt còn xẹt qua một tia đau lòng, "Em nhớ tôi không? "
"Nhớ." Xuân Sinh khẽ hít mũi, cậu ấm áp nói: "Tôi rất nhớ anh, mỗi ngày đều nhớ anh.

"
Người đàn ông đắc ý, hắn cười nhẹ một cái, nhẹ giọng hỏi cậu, "Có phải em cảm thấy rất kỳ lạ không? Đột nhiên tôi không biết em nữa? "
Xuân Sinh suy nghĩ một chút, "Lúc đầu tôi có cảm thấy kỳ lạ nhưng về sau thấy cũng rất bình thường.

"
"Vì sao lại thấy bình thường?"
"Bởi vì ngài Ngụy có nói anh ấy không phải là Vãn Vãn, tôi cũng biết là không phải, vừa nhìn là đã biết rồi." Khi nói câu này Xuân Sinh có hơi đắc ý, vì cậu không nhận lầm người, "Ngài Ngụy là ngài Ngụy, Vãn Vãn là Vãn Vãn, hai người không giống nhau.

"
Mặc dù cậu không biết tại sao lại như vậy nhưng cậu có thể phân biệt được hai người họ.
"Ngài Ngụy nói với em như vậy sao?"

Xuân Sinh gật đầu, "Anh ấy không cho phép tôi gọi anh ấy là Vãn Vãn nên tôi gọi ảnh là ngài Ngụy.

"
"Hắn có đối xử tốt với em không?"
Xuân Sinh suy nghĩ một lúc mới trả lời, "Có lúc tốt, có lúc không tốt.

"
"Hửm?"
Xuân Sinh liền lảm nhảm kể hết cho người đàn ông nghe, cậu kể tất cả những chuyện mà cậu cảm thấy Ngụy Đình Chi không tốt với mình, cuối cùng là việc cậu bị buộc tội là ăn cắp trước mặt mọi người, kể đến đây Xuân Sinh lại muốn rơi lệ.
Nếu như không phải người giúp việc tìm được cây trâm cài trong ba lô của con gấu bông thỏ kia thì cậu sẽ tiếp tục bị coi là đồ ăn trộm, bị người ta lục soát phòng.
"Bọn họ không xin lỗi tôi, rõ ràng là tôi không có lấy, ngài Ngụy cũng không tin tôi."
Điều Xuân Sinh không quên nhất chính là Ngụy Đình Chi cũng không tin cậu, đây là điều khiến cậu cảm thấy khó chịu nhất.
"Tôi muốn về nhà mà ngài Ngụy cũng không cho, ảnh còn bóp mặt tôi, bóp như vầy nè." Xuân Sinh tự lấy tay bóp mặt mình cho người đàn ông xem, cho hắn thấy mình bị bóp đến chề môi, giống như cậu ra ngoài bị bắt nạt và về nhà méc người nhà vậy, "Có hơi đau.

"
Người đàn ông có hơi buồn cười giúp cậu xoa xoa hai má đầy thịt, "Tôi tin em, tôi biết Xuân Sinh không phải là đồ ăn trộm, còn đau không? "
Xuân Sinh nhẹ nhàng lắc đầu, "Không đau nữa.

"
Cậu nắm lấy cổ tay người đàn ông, ánh mắt ngậm ngùi cầu xin, "Vãn Vãn, anh có thể ở đây mãi mãi không? Tôi muốn nói chuyện với anh mỗi ngày, tôi thực sự rất nhớ anh.

"
Người đàn ông không nỡ lừa gạt cậu, cho dù trái tim có chua xót nhưng hắn vẫn từ từ lắc đầu trong ánh mắt thất vọng của cậu.
Xuân Sinh hiểu chuyện nên không hỏi nữa, chỉ là cậu rất thất vọng, cậu uể oải mà cụp mắt xuống.
Sự phức tạp trong cơ thể không phải chỉ nói đôi ba câu là xong, cho dù người đàn ông muốn giải thích rõ với cậu nhưng cũng không có cách nào nói rõ được.
Hai người im lặng một lúc, mãi cho đến khi bụng Xuân Sinh phát ra tiếng ùng ục, người đàn ông đưa tay sờ cái bụng bằng phẳng của cậu, "Chưa ăn gì sao? "

"Chưa." Xuân Sinh lắc đầu, rầu rĩ nói.
Người đàn ông đỡ cậu đứng dậy, "Không ai mang đồ ăn vào sao? "
"Có."
Xuân Sinh dẫn hắn đến căn phòng có xe đồ ăn, do dự nói: "Hình như cái này chuẩn bị cho ngài Ngụy.

"
Người đàn ông liền cười cười nhìn cậu, "Tôi là một nửa của ngài Ngụy.

"
Xuân Sinh không nói gì, cậu bình tĩnh nhìn hắn.
Người đàn ông đẩy xe đồ ăn đến phòng có ghế ngồi, lấy thức ăn trên xe ra bày trước mặt Xuân Sinh, còn cẩn thận đưa cho cậu một cái muỗng, "Đầu tiên thì uống canh trước đi, đây chắc là canh nấm, em uống thử xem mình có thích hay không.

"
Xuân Sinh nhận lấy muỗng rồi múc một muỗng canh lên húp, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm người đàn ông, cậu nhìn hắn không chớp mắt.
Người đàn ông đang dùng dao nĩa cắt phần thịt tôm hùm ra cho cậu, cảm giác được cậu cứ nhìn chằm chằm mình, hắn không khỏi buồn cười nói, "Nhìn tôi như vậy sẽ no sao? "
Xuân Sinh hơi mím môi, không tình nguyện dời ánh mắt sang chỗ khác.
Người đàn ông đặt một miếng thịt tôm hùm đã cắt vào dĩa cho cậu, "Em cứ ăn cho no đi, tôi vẫn luôn ở đây."
Xuân Sinh nghe nói như vậy mới cảm thấy nhẹ nhàng một chút, cuối cùng cậu cũng chịu tập trung ăn cơm.
Sau khi bọn họ ăn xong, người giúp việc đến dọn dẹp chén dĩa, người đàn ông bảo người giúp việc mang một ít rượu vang táo đỏ vào, sau đó hỏi Xuân Sinh có muốn ăn kem không, cậu gật đầu trả lời, người đàn ông lại hỏi cậu muốn ăn vị gì.
Xuân Sinh không hiểu lắm, người đàn ông thấy vậy liền chọn hương Vani mà bản thân thích.
"Tôi muốn đi tắm." Người đàn ông mở tủ quần áo ra lấy một bộ đồ ngủ, "Lát nữa có xe đồ ăn đẩy tới em nhớ đẩy đến đây, được không Xuân Sinh? "
"Được."
Người đàn ông cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, Xuân Sinh đi theo hắn đến cửa phòng tắm, ánh mắt lo lắng nhìn hắn, "Vãn Vãn, lát nữa chúng ta sẽ ăn kem với nhau đúng không? "
"Đúng, chúng ta ăn chung."
"Vậy anh phải nhanh lên." Xuân Sinh không nỡ nhìn hắn đóng cửa phòng tắm lại, "Kem chảy sẽ không ngon nữa.


"
"Được."
Người đàn ông đồng ý nhưng Xuân Sinh vẫn đứng trước cửa.
"Tôi ra liền đây, nhanh lắm."
Dưới sự đảm bảo của người đàn ông, Xuân Sinh miễn cưỡng để hắn đi tắm, chỉ là khi bên trong có tiếng nước chảy cậu vẫn không chịu rời đi, cậu ở bên ngoài thỉnh thoảng hỏi vào bên trong, "Vãn Vãn, anh vẫn còn ở đây chứ? "
Dù có hỏi bao nhiêu lần thì cậu cũng nghe người bên trong kiên nhẫn trả lời, "Tôi vẫn ở đây."
Cậu cứ như vậy cho đến khi tiếng nước ngừng lại, người đàn ông mặc bộ đồ ngủ bước ra, mái tóc đen nhánh ướt sũng của hắn được vén ra sau đầu, lộ ra cái trán nhẵn nhụi và gương mặt đẹp trai.
Xuân Sinh vừa nhìn thấy hắn liền nhịn không được mà muốn dựa vào hắn, người đàn ông cũng không từ chối cậu, dẫn cậu ra ngoài, "Kem tới chưa? "
"Không biết." Xuân Sinh lắc đầu, cậu chỉ chú ý tới việc Vãn Vãn đi tắm, nào có thời gian quan tâm tới kem chứ.
Cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng gõ cửa và mở cửa, là người giúp việc đưa kem và rượu vang tới.
Một ly kem Vani lớn, bên trên còn có bánh quy và trái cây ăn kèm, người đàn ông đưa cho Xuân Sinh một cái muỗng, sau đó rót rượu vang cho mình.
Mùi rượu nồng nặc từ từ lan ra khắp căn phòng, người đàn ông từ từ uống một hóp rượu, dịu dàng nhìn Xuân Sinh đang ăn kem.
Khi Xuân Sinh ăn kem xong, hắn đột nhiên đặt ly rượu xuống vẫy tay với cậu, "Xuân Sinh, lại đây.

"
Xuân Sinh nhanh chóng đi về phía người đàn ông, nhìn Vãn Vãn, người vốn có chuyện muốn nói nhưng giờ lại im lặng, cậu mềm giọng hỏi hắn, "Anh muốn chơi trò chơi không? "
Người đàn ông khựng lại một chút, mỉm cười hỏi, "Em muốn chơi? "
Xuân Sinh gật đầu, cậu muốn chơi nhiều trò chơi với Vãn Vãn, như vậy thì lúc Vãn Vãn không có ở đây cậu có thể nhớ lại những thứ này để giảm bớt sự nhớ nhung hắn.

Nhưng người đàn ông lại không đồng ý mong muốn của cậu, người đàn ông lo lắng nói: "Chúng ta sẽ chơi trò chơi sau."
Xuân Sinh cũng không thất vọng lắm, cậu chỉ gật đầu, "Được, vậy bây giờ chúng ta làm gì? "
Người đàn ông nhìn cậu, "Tôi muốn em giúp tôi một việc."
Thấy hắn dùng giọng điệu trang trọng như vậy, Xuân Sinh cũng nghiêm túc hẳn, cậu dùng giọng điệu như thể tôi có thể vì anh mà lên núi xuống biển nói chuyện với hắn, "Được, tôi sẽ giúp anh.

"
Người đàn ông không nhịn được mà cười cười, "Em không nghe tôi nói trước sao? "
"Được, anh nói xem."
Người đàn ông nắm lấy tay cậu, "Ngài Ngụy có hiểu lầm rất lớn về tôi, nhưng tôi lại không có cách nào nói chuyện được với hắn, hắn rất ghét tôi, tôi muốn hắn không ghét tôi nữa, em có thể giúp tôi không? "
"Được, tôi sẽ giúp anh." Xuân Sinh không nghĩ ngợi gì mà gật đầu, còn nắm lấy tay người đàn ông đặt lên ngực mình, "Vãn Vãn anh đừng sợ.


"
Người đàn ông giật giật cổ tay, ngón cái nhẹ nhàng ấn vào cái cằm nhọn nhọn của Xuân Sinh, "Em gầy đi rồi, có ăn cơm đầy đủ không đó? "
"Có." Xuân Sinh buông tay hắn ra sờ sờ thắt lưng mình, cậu muốn bóp một chút thịt cho Vãn Vãn xem, nhưng cho dù có sờ chỗ nào đi nữa cũng không lôi ra được miếng thịt nào, cậu vừa khó hiểu vừa bực bội.
Người đàn ông dựa lưng vào ghế sô pha, mỉm cười nhìn cậu, "Sờ ra chưa, em có tìm được không đó.

"
Xuân Sinh cố gắng tìm kiếm, nhưng trên người cậu chỉ có mỗi mông là có thịt.
Người đàn ông nhìn cậu tự sờ mông mình mà không nói lời nào, tâm trạng muốn nói chuyện với cậu cũng từ từ vơi đi, hắn dịu dàng hỏi, "Sờ thấy chưa? Thịt của em ở đây? "
"Sờ thấy rồi, hình như ở trên mông."
"Cho tôi xem một chút."
Xuân Sinh ngoan ngoãn quay người lại.
"Như vậy thì tôi không nhìn thấy, tôi chỉ có thể nhìn thấy quần của em."
Xuân Sinh quay đầu lại nhìn, hình như cảm thấy hắn nói rất có lý nên cậu liền cởi quần ngủ ra, lộ ra cái đùi nõn nà.
Quần lót của cậu là quần mới, nhưng hình như đó không phải là size của cậu, nó rộng thùng thình trông giống một cái quần đùi hơn.
Người đàn ông chống cằm, vẻ mặt buồn rầu nói, "Nếu nhìn như vậy....!thì hình như là không có.

"
"Có."
Rõ ràng là Xuân Sinh sờ thấy thịt, cậu sợ người đàn ông không tin liền xoay người cởi hẳn cái quần ngoài xuống sàn, một tay vịn vạt áo ngủ của mình, một tay cầm lấy bàn tay nổi đầy gân xanh của người đàn ông đặt lên mông mình, để cho hắn sờ.
"Vãn Vãn sờ thấy chưa?"
Cục thịt rơi vào tay hắn tựa như một quả đào vậy, vừa to lại vừa mềm, còn có độ đàn hồi nhất định.
Cảm giác này khiến người ta không nỡ thu tay lại, người đàn ông cứ như vậy mà thuận theo suy nghĩ của mình, hắn dùng năm ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa, nhào nặng mông cậu.

Xuyên qua lớp quần lót hắn có thể cảm nhận được sự mềm mại của mông cậu.

Hắn bóp bóp xoa xoa làm Xuân Sinh có hơi run nhẹ, cậu hơi thở dốc.
Hắn hơi do dự nói, "Hình như có thịt thật.

".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi