XUÂN SINH


Xuân Sinh rất ít khi nằm mơ, nếu như giấc ngủ có thể ghi lại bằng điện tâm đồ* thì điện tâm đồ của cậu sẽ là một đường thẳng tắp, không lên xuống chút nào cả.
*Điện tâm đồ viết tắt là ECG, là phương pháp theo dõi hoạt động, tốc độ cũng như nhịp điệu của tim.

Khi tim hoạt động, tim co bóp sẽ phát ra các biến thiên của dòng điện, lúc này điện tâm đồ là một đường cong có chức năng ghi lại các biến thiên đó.

Thông qua đọc điện tim, ta có thể biết được khả năng tống máu của tim, biết được nhịp điệu và tốc độ của tim
Người xưa có câu, ngày nghĩ sao đêm chiêm bao vậy, từ nhỏ đến lớn Xuân Sinh luôn nghĩ nếu như cậu có cha mẹ thì tốt rồi, nhưng mỗi khi ngủ cậu chẳng bao giờ mơ thấy họ cả, một lần cũng không.
Không phải là cậu không muốn gặp bọn họ, cậu đã nghĩ nếu như bọn họ tình nguyện đi đến cô nhi viện đón cậu về nhà, thì cậu nhất định sẽ không giận bọn họ, nhưng bọn họ lại không tới một lần nào cả.
Sau khi lớn lên một chút, cậu được một đôi vợ chồng nhận về nhà nuôi, nhưng vài ngày sau lại trả cậu về cô nhi viện, sau lần đó không còn ai muốn nhận nuôi cậu nữa.
Ở trong cô nhi viện không ai muốn có đứa trẻ được nhận nuôi rồi lại bị trả về, Xuân Sinh rất hiểu điều này, cho nên cậu chưa từng oán hận bất kỳ ai, cậu biết là do cậu không đủ tốt, không đủ thông minh, không đủ đẹp, cho nên cha mẹ không cần cậu, cho nên cậu bị người ta trả lại.
Làm sao mà cậu có thể đổ lỗi cho người khác được? Là do cậu không đủ tốt.
Xuân Sinh sớm đã nhận ra điều này, cậu sống không chút oán giận gì cả, cậu cứ sống qua ngày một cách bình thường nhất, nếu không kiếm được nhiều tiền thì phải biết tiết kiệm một chút.
Cậu vẫn chưa nghĩ tới việc nếu như tiết kiệm được nhiều tiền rồi thì phải làm sao, cậu là người không có hy vọng gì về cuộc sống, chỉ là sau khi rời khỏi cô nhi viện, vì không có tiền nên cậu phải ngủ dưới hầm cầu một tháng, trải nghiệm ngủ ngoài đường và đói bụng làm cho Xuân Sinh mới trưởng thành rất khó chịu cũng rất sợ hãi.
Cậu đột nhiên phát hiện ra rằng thành phố này rất lớn, nhưng không có một ngọn đèn nào thắp cho cậu.
Cậu chỉ có thể tìm mọi cách để mua một ngọn đèn cho mình, mua một chiếc giường, thuê một ngôi nhà có trần nhà, có tường và cửa sổ, để khi cậu mở mắt ra thứ đập vào mắt cậu đầu tiên không phải là con đường lớn.
Sống một mình cũng tốt, mặc dù trong mắt rất nhiều người, cuộc sống của cậu không đàng hoàng chút nào, mỗi ngày cậu đều trong rất bẩn, công việc rất vất vả, nhưng cậu rất cố gắng, tất cả những gì cậu có được bây giờ đều là do cậu cố gắng lắm mới đổi lấy được.
Ngoại trừ Vãn Vãn.

Vãn Vãn không phải là do cậu đổi lấy, là do cậu nhặt được.
Nhặt được có được tính là của riêng không? Tất nhiên là không.
Từ khi còn nhỏ Xuân Sinh tiền là thứ rất đáng giá, nếu nhặt được sẽ mua được vài thứ, khi còn ở cô nhi viện mỗi khi nhặt được những viên kẹo trên mặt đất thì cậu sẽ đưa lại cho dì, cậu không giữ chúng cho riêng mình, huống chi Vãn Vãn không phải là kẹo, hắn là một con người, mặc dù hắn đã quên mất tên và địa chỉ nhà mình, nhưng nhất định Vãn Vãn sẽ có nhà, nếu có nhà thì điều đó chứng minh rằng hắn thuộc về ba mẹ hắn.
Cũng không biết có phải do trước khi đi ngủ người đàn ông đã nói cho cậu rất nhiều chuyện mà cậu nghe không hiểu hay không, đêm nay Xuân Sinh nằm mơ.
Trong giấc mơ, cậu trở thành "ba mẹ" của Vãn Vãn, nhà của cậu chính là nhà của Vãn Vãn, ban ngày cậu đi làm kiếm tiền, buổi tối về nhà thì sẽ chơi với Vãn Vãn, chơi đoán số, chơi cờ ca rô, chơi rất nhiều trò nữa, đèn trong nhà cậu luôn luôn sáng.
Trong giấc mơ cậu rất hạnh phúc, một sự hạnh phúc mà cậu chưa bao giờ có được, bởi vì cậu đã trở thành "ba mẹ" Vãn Vãn, điều đó chứng tỏ Vãn Vãn là người của cậu, cậu không cần phải trả Vãn Vãn lại cho ba mẹ hắn như việc cậu trả kẹo cho dì ở cô nhi viện!
Chuyện tốt như vậy phải nằm mơ mới thực hiện được, Xuân Sinh đã nghĩ trong mơ như vậy.
Cảm giác có một giấc mơ thật sự quá tuyệt, mặc dù cậu biết tất thảy những thứ này đều không có thật nhưng cậu lại không muốn tỉnh dậy chút nào.
Nhưng trên đời này làm sao có thể ngủ mà không tỉnh dậy cơ chứ? Dù có mơ đẹp đến đâu thì cũng phải tỉnh dậy.
Chỉ là cách cậu tỉnh lại không nhẹ nhàng chút nào.
Bên tai cậu giống như có một thứ gì nổ tung vậy, Xuân Sinh nghe thấy tiếng "rầm" sau đó cậu liền mở mắt ra, cậu đang nằm ở một bên giường, ngồi dậy xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng nhìn người đàn ông, sắc mặt hắn tối đen, hắn lật úp cái bàn vuông xuống, giống như hắn vừa nhín thấy điều gì đó không hợp ý mình nên rất tức giận.
Xuân Sinh ngơ ngác nhìn người đàn ông, cậu không dám nói chuyện, bởi vì biểu cảm của người đàn ông bây giờ rất đáng sợ, hắn không cười, đôi mắt từng dịu dàng nhìn cậu bây giờ lại lạnh như băng, giống như đang nhìn một người xa lạ, người mà hắn hoàn toàn không biết.
Dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, Xuân Sinh sợ hãi, rụt rè cúi đầu xuống, đầu óc cậu trống rỗng, trái tim giống như bị đống băng vậy.
Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, vì sao Vãn Vãn lại tức giận như vậy? Cậu có làm gì sai không?
"Cậu là ai? Đây là đâu? "
Giọng nói của người đàn ông cũng lạnh lùng như ánh mắt của hắn vậy, cơ thể gầy gò của Xuân Sinh hơi run lên, cổ cậu giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy, bóp đến nỗi cậu không thể phát ra được một chút âm thanh nào.
Cậu không dám gọi người trước mặt mình là Vãn Vãn, bởi vì người này không giống Vãn Vãn, Vãn Vãn sẽ không đối xử với cậu như vậy, từ lúc quen nhau đến giờ Vãn Vãn chưa bao giờ nói nặng cậu.

Không nghe được câu trả lời, hình như người đàn ông cũng không muốn hỏi tiếp, hắn nhíu mày nhìn quần áo trên người mình, hắn đang mặc một cái áo bông hoàn toàn kỳ lạ, mặc một cái qu@n lót màu xanh đậm mà hắn chưa từng thấy qua, hắn không mặc quần và đang đi chân trần.
Hai phút trước, hắn ăn mặc như thế này và nằm trên giường với một người đàn ông xa lạ.
Cậu đùa tôi đấy à?
Gương mặt người đàn ông xám xịt, hắn dùng ánh mắt dữ tợn lướt một vòng căn phòng, hắn nhìn thấy đồng hồ và điện thoại di động của mình đang nằm trên mặt đất với cái bàn vuông.
Điện thoại di động thì hết pin nhưng đồng hồ vẫn còn nguyên vẹn.
Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Xuân Sinh đang ngồi trên giường như một tảng đá, "Quần áo của tôi ở đâu? "
Xuân Sinh lắp bắp nói: "Ở đó, đang phơi ở bên ngoài.

"
Người đàn ông quay đầu lại, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, quả thật hắn nhìn thấy quần áo của mình treo trên dây phơi quần áo, hắn không quay đầu lại nói: "Lấy vào.

"
Xuân Sinh sững sờ không nhúc nhích.
Người đàn ông nhất thời nhíu chặt mày, hắn quay mặt lại nói với Xuân Sinh: "Tôi bảo cậu lấy quần áo của tôi vào!! "
Xuân Sinh bị hắn làm cho hoảng sợ, sắc mặt cậu trắng bệch, sợ hãi xuống giường lấy quần áo cho hắn.
Người đàn ông nhận lấy rồi đi vào nhà vệ sinh, lúc hắn thay quần áo, Xuân Sinh nghe được bên ngoài có tiếng xe chạy ào ào, cậu không đi ra mà đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, cậu thấy mấy chiếc xe hơi màu đen đang đậu ở bên ngoài, còn có rất nhiều người mà cậu không quen biết.

Trong đó có một người thanh niên đeo kính gọng vàng, khí chất nho nhã đứng ở ngoài cửa, áo sơ mi màu xanh đậm rất hợp với khí chất của cậu ấy, vai rộng eo hẹp, dáng người mảnh khảnh, xinh đẹp.
Xuân Sinh nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng cậu không dám mở cửa, cậu chỉ đứng trước cửa sổ nhìn chằm chằm cánh cửa bằng sắt không ngừng bị gõ, như thể có một con thú đáng sợ nào đó đứng ngoài cửa.
Một lúc sau có tiếng mở cửa, là người đàn ông mở cửa nhà vệ sinh đi ra, hắn đứng trước cửa với vẻ mặt ủ rũ, mặt không cảm xúc đeo đồng hồ, nghe người ngoài cửa giải thích.
"Định vị xảy ra vấn đề cho nên sáng nay mới định vị được vị trí của ngài."
"Bao lâu rồi?"
"Hai ngày."
Người đàn ông đeo đồng hồ xong, quay đầu nhìn Xuân Sinh, "Cậu tên gì? "
Xuân Sinh lẩm bẩm trả lời: "Xuân, Xuân Sinh.

"
"Hai ngày nay tôi vẫn luôn ở chỗ cậu?"
Xuân Sinh sợ hãi gật đầu, không dám nói dối.
Người đàn ông thản nhiên nhìn cậu, đầu hắn hơi nghiêng, "Đi thay quần áo đi.

"
Xuân Sinh đứng yên.
Người đàn ông không có nhiều kiên nhẫn với cậu cho lắm, thấy cậu không phối hợp dứt khoát nói một câu, "Không thay cũng được.

"
Mắt thấy người đàn ông đi ra cửa sắt, Xuân Sinh theo bản năng tiến về phía trước hai bước, muốn đuổi theo nhưng lại không dám.

Cậu muốn khóc nhưng vẫn có gắng kiềm nén, cậu mím môi nói hai chữ chỉ có mình cậu mới có thể nghe thấy, "Vãn Vãn..."
Chỉ là cảm xúc bi thương vẫn chưa hoàn toàn chiếm lấy cậu thì hai người đàn ông cao lớn mặc âu phục đen đã nhanh chóng đi vào, một trái một phải kéo cậu ra ngoài.
Xuân Sinh giống như con chim cút bất lực, cậu hoàn toàn không biết chống cự, bị cưỡng chế lôi ra khỏi nhà mà cậu cũng không vùng vẫy.
Khi bước ra khỏi cửa cậu mới phát hiện ra bên ngoài có rất nhiều xe và người, cậu còn nhìn thấy Đại Hâm đang đứng ở phía xa nhìn cậu.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen và quần tây đứng bên cạnh xe, lấy một điếu thuốc đưa lên miệng rồi châm lửa, làn khói trắng phảng phất trên gương mặt hắn, mái tóc đen dài che khuất nửa con mắt.
Xuân Sinh sững sờ nhìn hắn phả ra làn khói trắng, lúc này cậu mới biết thì ra Vãn Vãn biết hút thuốc.
"Ngài Ngụy, căn phòng này nên xử lý thế nào?"
Người đàn ông được gọi là ngài Ngụy kia lạnh lùng quay mặt lại, khuôn mặt cực kỳ đẹp của hắn dường như phủ một tầng sương mỏng, "Đi tìm chủ nhà rồi mua lại nó đi.

"
Người thanh niên đeo kính hình như rất hứng thú với Xuân Sinh, cậu ấy đứng bên cạnh ngài Ngụy, cậu ấy rít điếu thuốc trong tay rồi phà ra một làn khói mờ ảo, đôi mắt phượng xinh đẹp có chút khó hiểu nhìn chằm chằm Xuân Sinh ngốc nghếch, "Không có gì đặc biệt, hình như còn rất nghèo nữa, Đình Chi, có phải do hắn nên cậu mới ở đây không? "
Nhắc tới nhân cách khác của mình, gương mặt Ngụy Đình Chi càng u ám hơn, hắn không thèm nhìn Xuân Sinh, cũng không để ý tới vấn đề của người thanh niên đeo kính, hắn dập tàn thuốc.
Hắn mở cửa ngồi vào trong xe, người thanh niên đeo kính thấy vậy cũng dập thuốc rồi lên xe, còn Xuân Sinh thì bị nhét vào xe phía sau.
Những chiếc xe liên tục khởi động, từ từ lái xe ra khỏi đường Tây Giáp - con đường được coi là vết sẹo của thành phố, khung cảnh quen thuộc không ngừng lùi lại phía sau Xuân Sinh, thay vào bị thay thế bởi các tòa nhà chọc trời ở thành phố.
Xuân Sinh bị kẹp giữa hai người đàn ông lạ mặt, cậu vẫn không biết chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết vì sao vừa tỉnh lại thì Vãn Vãn đã không còn là Vãn Vãn nữa.
Sáng nay khi thức dậy cậu vốn định sẽ mua đồ ăn sáng cho Vãn Vãn, sau đó sẽ đi đến công trường làm việc, khi ăn trưa cậu sẽ nghĩ đến việc mua bút chì và vở, nhưng cậu lại chẳng thể nào thực hiện được những điều này.
Vãn Vãn của cậu đã lừa gạt cậu, cậu không có bất kỳ lựa chọn nào, từ đầu đến cuối không có ai cho cậu quyền lựa chọn.
Từ khi cậu nhặt được người đàn ông này, cậu biết người bây giờ và Vãn Vãn không giống nhau, chắc chắn Vãn Vãn đã bị người đàn ông này mang đi.
Bởi vì Ngụy Đình Chi không cho phép nhân cách khác của hắn sử dụng cơ thể của mình để gặp một người lạ mặt, hắn nhất định sẽ điều tra Xuân Sinh sau đó từ từ vắt kiệt những ký ức lúc cơ thể hắn bị nhân cách kia nắm giữ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi