XUÂN SƠN NẶNG MẤY VẠN

Cuối thu, gió lạnh nơi Thành Vị Thủy thổi lên cuốn lấy đám lá vàng quanh quẩn bên người Sở Kiền, y đứng lạnh run trong gió, phảng phất như bị điểm huyệt, đến nửa ngày cũng không có phản ứng.

Quả thật rất đáng thương, Sở Kiền chẳng khác nào chú mèo nhu thuận, đầu cúi thấp, móng vuốt thu lại, đôi mắt ướt nước dính trên người Phượng Linh Quân, bộ dạng mặc người khác xử lý, muốn xách đi thì xách, dù có đem y bán đi cũng không phản kháng.

Vậy mà, mới vừa vào đến gian phòng, Sở Kiền đột nhiên giật mình, bản thân như vừa tỉnh dậy từ cơn mê, giương nanh múa vuốt mà tạc mao.

“—— Phượng Linh Quân! Ngươi còn dám nói không gạt ta!”

“.....”

“Lời ngươi toàn bộ đều là dối trá! Ngươi dám để ta chờ lâu đến vậy......  Ta nghĩ ngươi có việc trì hoãn nên đợi thêm hai ngày, hai ngày rồi lại hai ngày nhưng ngươi vẫn không trở về, ta đợi ngươi từ mùa xuân đến mùa thu, đợi đến cây ăn quả phía sau núi đều đã chín, ngươi căn bản đem ta quên mất ——  Ngươi là tên lừa gạt!”

Sở Kiền tức giận, trở tay đẩy Phượng Linh Quân một cái. Cái đẩy này không dùng bao nhiêu sức, nhưng mấy ngày nay y vẫn luôn không bình thường, trong kinh mạch dường như có cỗ nội lực hùng hậu mãnh liệt muốn đi ra, y không quen dùng, không thể phân nặng nhẹ, tay phải lơ đãng vung ra lại biến thành chưởng, nặng nề đánh lên người Phượng Linh Quân.

Phượng Linh Quân ở trước mặt y chưa bao giờ đề phòng, mới vừa rồi còn đang cười, đột nhiên trúng chưởng thân thể liền lảo đảo lùi về sau mấy bước, tay chống trên cái bàn gỗ tròn phía sau để giữ trọng tâm, lực mạnh đến mức khiến nó đung đưa, phát ra tiếng cọt kẹt.

“...... Kiền nhi?” Phượng Linh Quân hít vào ngụm khí lạnh.

Sở Kiền hoảng hốt, y theo bản năng muốn giải thích, lời chuẩn bị ra khỏi miệng lại nuốt xuống, y rõ ràng đang sinh khí, không thể dễ dàng bỏ qua. Nhưng người y đánh là Phượng Linh Quân, tâm lý so với người chịu đòn còn khó chịu hơn.

Sở Kiền nhịn một hồi, gương mặt nhăn lại, tức giận mắng: “Ngươi chẳng phải rất lợi hại sao?” Tại sao lại không tránh!

Phượng Linh Quân thở dài, hắn sao không hiểu lòng dạ y? Phượng Linh Quân đi tới, một lần nữa kéo tay Sở Kiền, mặc y giãy dụa mà ôm vào lòng.

“Ta không phải cố ý lừa gạt đệ.” Phượng Linh Quân nói, “Ta không ngờ sự tình quá mức phức tạp, chỉ mong lúc gặp lại có thể giải thích cho đệ hiểu, không ngờ đệ lại tự mình xuống núi...... Ta sai rồi, đệ đừng nóng giận nữa được không?”

Sở Kiền được ôm, thân thể tuy đã ngưng giãy đụa nhưng thanh âm vẫn còn rất tức giận, “Không, ta sao biết huynh có nói lời thật lòng hay không? Ta không tin huynh, huynh là tên lừa gạt, là đồ nói dối, tên phụ bạc.”

“......”

Tên phụ bạc? Phượng Linh Quân bật cười, cười đến khổ sở. Hắn nhớ tới bức “di thư” gửi cho Sở Kiền, kì thực đó cũng không phải là di thư, chỉ là một phong thư chia tay mà thôi. Hắn nói với Sở Kiền hắn đã cưới vợ sinh con dưới chân núi, nói y chớ nhớ mong hắn nữa.

Hắn ở trong thư họa ra hình tượng ‘thê tử’, sắp xếp không đâu ra đâu, câu chữ muôn ngàn sơ hở, nhưng với Sở Kiền đầu óc đơn thuần, tám phần nhìn không ra. Hắn tự thấy như thế so với nói cho Sở Kiền biết hắn chết tốt hơn nhiều, cùng lắm y chỉ ghi hận hắn mấy ngày rồi thôi, hận hết coi như xong, tuổi y còn nhỏ, mấy mươi năm sắp tới cũng sẽ tìm được người thật lòng coi y là tâm can mà yêu thương.

Có điều, hắn cứ cho rằng mình đã suy nghĩ chu toàn nhưng lại đánh giá thấp chấp nhất của Sở Kiền —— y đã bị hắn ‘lừa’ mà vẫn cố chấp xuống núi.

Phượng Linh Quân không khỏi đau lòng. Sở Kiền thấy hắn không nói lời nào lại cho rằng hắn đã thừa nhận, nhất thời càng thêm tức giận đem hắn đẩy ra, “Ngươi ngay cả giải thích cũng không thèm giải thích! Phượng Linh Quân, ngươi xem ta là kẻ ngu sao? Ta ở trong lòng ngươi bất quá chỉ là người qua đường, cái gì cũng không hiểu, lại không hữu dụng, là kẻ đần, đúng không?”

Phượng Linh Quân sửng sốt, “Không phải, sao có thể được? Đệ nói bậy gì đó......”

“Nói bậy? Vậy sao ngươi không trở lại tìm ta? Ta đã đợi ngươi...... chờ đến ăn không ngon ngủ không yên, huynh có biết không?” Sở Kiền kiềm nén nửa ngày, cuối cùng nước mắt cũng rơi, từng giọt theo khóe mắt cuồn cuộn chảy xuống.

Y sống trên núi rất đơn thuần, trong lòng không hề biết giang hồ hình dạng ra làm sao, cuộc sống trong núi lại cực kì vô vị, xung quanh y chỉ có một ngọn núi và người y thích, đó là tất cả những gì y biết. Chính vì vậy, một câu của Phượng Linh Quân dễ dàng rung chuyển cả thế giới của y.

Sở Kiền rất ủy khuất, ngày qua ngày đợi chờ đau khổ, một mình mờ mịt xuống núi, sợ hãi xen lẫn đau lòng, y nhiều lần trằn trọc, vụng về đi khắp nơi dò hỏi, trong lòng lại sợ không thể gặp lại hắn —— nếu như quả thật không thể gặp lại, y nên làm cái gì bây giờ? Có thể nói khi ấy, y thật sự hận Phượng Linh Quân.

Nhưng hôm nay gặp lại lòng lại rối như tơ vò, cái gọi là hận đó lại không cách nào biểu đạt.

Không chỉ có hận, y còn ghét hắn, sẽ không bao giờ…không bao giờ cho hắn sắc mặt tốt.

Sở Kiền khóc một hồi, càng khóc càng thấy bản thân vô dụng, y dùng tay lung tung lau nước mắt, quay người đi không muốn nhìn thấy Phượng Linh Quân.

Y không nói Phượng Linh Quân cũng không lên tiếng, trong phòng lắng xuống, chỉ có tiếng rao hàng từ ngoài phố cách một tầng cửa sổ truyền vào, đây là thế giới dưới chân núi, ồn ào náo nhiệt, tràn ngập sinh khí, không giống với với Vọng Xuân sơn chỉ có núi và chim.

Sở Kiền ngây người chốc lát, sau lưng vẫn không có động tĩnh, Phượng Linh Quân đang làm gì? Tại sao lại không nói lời nào? Sở Kiền do dự, y nhịn không được quay đầu lại, kết quả thiếu chút nữa đụng trúng đầu mũi hắn.

Y giật mình, Phượng Linh Quân thuận thế đè lại bả vai y, khoảng cách thu hẹp, cúi người xuống hôn y.

Sở Kiền lập tức bất động, Phượng Linh Quân vươn tay ra, ngón cái nhẹ nhàng giúp y chùi nước mắt, sau đó nâng mặt y lên lần nữa hôn xuống.

Nụ hôn này cực kì dịu dàng, lông trên người Sở Kiền được vuốt đúng chiều, cái gì hận, cái gì ghét lập tức quên sạch. Thứ lưu lại chỉ có cánh môi mềm mại của đối phương, hô hấp nóng bỏng, tựa như một nhà giam lần nữa trói y lại.

Hôn thật lâu, hai người dường như bị dính lấy nhau, hôn rồi lại hôn, khó mà tách ra.

Phượng Linh Quân gác cằm lên vai Sở Kiền, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai, “Ta biết.”

Sở Kiền ngạc nhiên, nụ hôn kia đã cuốn đi mọi suy nghĩ của y, lúc này nhận được câu trả lời lại không hiểu gì.

Phượng Linh Quân: “Ta biết, là ta có lỗi với đệ, Kiền nhi. Nhưng chuyện này nói ra rất dài dòng, vài ba lời không thể nói rõ, đệ có nguyện ý nghe ta kể lại hết thảy không?”

Không muốn? Nếu như không đồng ý, y cần gì phải xuống núi. Sở Kiền ngồi xuống mép giường, y tuy không cự tuyệt Phượng Linh Quân nhưng cũng không nở nụ cười, tự mình giận dỗi nghe hắn giải thích.

Phượng Linh Quân gọi tiểu nhị lên châm một bình trà nóng, hết một ấm trà cũng đem hết tất cả mọi chuyện nói ra, bao gồm cả chuyện của sư môn.

Hai người ngồi từ buổi trưa đến tối, không thể tránh khỏi là Phượng Linh Quân không thể không đem nguy hiểm mà hắn sắp phải đối mặt nói cho Sở Kiền biết. Đây không phải tin tức tốt gì, bọn họ vừa mới gặp lại, sắp tới lại phải chia xa, dù Phượng Linh Quân lòng dạ sắt đá đối với chuyện này cũng cảm thấy đau buồn.

Lúc trước vẫn luôn cho rằng sống cũng được, chết cũng được. Hôm nay đột nhiên nói tới chuyện sinh tử, Phượng Linh Quân chợt thở dài, “Ta chết không sao, chỉ sợ sẽ làm đệ thương tâm.”

Sở Kiền vẫn không nói lời nào, y ngồi vững ở mép giường, tư thế mãi không nhúc nhích, đến lúc nghe Phượng Linh Quân nói “nếu như ta không về được” thì không nhịn được nữa, ngẩng đầu lên hung dữ nói: “Không được!”

“Võ Lâm đại sự” vào tai, thật ra y chỉ có thể hiểu được một ít, nhưng hậu quả của nó thì y nghe rất rõ —— Phượng Linh Quân có khả năng sẽ chết, sẽ không về được nữa, y sẽ không còn gặp lại hắn nữa.

Sở Kiền vừa mới áp chế cơn giận liền bộc phát lần nữa, nhưng lần này y như quả bóng xì hơi, thoáng một cái đã mất hết khí lực, chỉ biết ủ rũ nắm lấy tay Phượng Linh Quân, gần như khẩn cầu nói: “Huynh có thể không đi được không? Huynh đã đáp ứng đệ, sẽ vĩnh viễn cùng đệ một chỗ, là chính miệng huynh nói.....”

“Không thể.” Phượng Linh Quân không thể tiếp tục dùng lời dối trá lừa gạt y, “Nếu như ta không đi sẽ không còn ai khác thay thế. Kiền nhi, có một số việc tuy đệ không hiểu nhưng ta không làm không được, ta cũng không muốn nhưng loại chuyện này không thể nói đồng ý hay không, bắt buộc phải chấp nhận thôi.”

Phượng Linh Quân dừng lại một chút, hắn kéo cổ tay y ôm cả người đối phương vào ngực.

“Đệ tự mình xuống núi tìm ta, ta rất cảm động.” Phượng Linh Quân nói, “Ta biết chặng đường này đệ không dễ gì vượt qua, kết tóc kia mất thì thôi, nếu như đệ muốn, ta lại đưa cho đệ một phần khác, không cần vì nó mà hao tổn tinh thần, tương lai đệ phải vui vẻ hơn, không thể tiếp tục tức giận.”

Sở Kiền nức nở, “Đệ không vui, đệ không hiểu, tại sao huynh nhất định phải đi? Sư phụ đệ từng nói người như thế đều là đồ ngu, sống ẩn dật không tốt sao, sao cứ thích làm anh hùng hào kiệt, khó trách lại chết sớm.”

Một câu cuối cùng, y cơ hồ là cắn răng nghiến lợi nói ra, ngụ ý chính là mắng Phượng Linh Quân, nhưng trong lòng lại đau như bị kim châm. Ánh mắt Sở Kiền đỏ lên, giọng run run, y dùng sức đẩy Phượng Linh Quân lên giường, nghiêng người đè xuống, hung tợn nói: “Đệ không có phép huynh đi, không cho phép.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi