XUÂN THIÊN LAI LIỄU TỰU ĐÃNG DẠNG

"Không cần sợ, một hồi sẽ có điện"

Tiểu Thảo nhìn thấy Phong Uyển Nhu cúi đầu, nghĩ đến nàng là sợ hãi, vội lên tiếng an ủi. Phong Uyển Nhu tựa đầu chôn ở hai gối, mày nhíu lại thật chặt: "Cô tại sao còn chưa về?"

Tại sao cô chưa về? Vì sao lại xuất hiện ở đây?

"Tôi.. tôi lo lắng cho cô!"

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu nói chân thật, nàng bình thường sẽ không giỏi nói dối, chứng kiến thấy Phong Uyển Nhu như vậy trong lòng lại khó chịu và tức giận vô cùng.

Phong Uyển Nhu ngẩng đầu, không nháy mắt nhìn Tiểu Thảo: "Cô lo lắng cho tôi?"

Tâm từng chút một bị tác động, Phong Uyển Nhu ở tận đáy lòng đang tự miêu tả rất sinh động câu trả lời của Tiểu Thảo vừa rồi, trong đôi mắt dường như có nhiều điểm điều là hi vọng.

"Uhm!"

Tiểu Thảo gật gật đầu, chăm chú nhìn Phong Uyển Nhu.

Đúng là tôi thực sự rất lo lắng cho cô, may mắn đến đây, bằng không sẽ hối hận chết mất, Lương tổng như thế nào lại không hiểu phong tình, cô cũng nhanh chóng quên hắn đi.

"Vì sao?"

Phong Uyển Nhu cố gắng khắc chế thanh âm run rẩy, Tiểu Thảo có chút kỳ quái nhìn nàng, rất nhanh đã trả lời: "Tôi.. vì tôi là thư ký của cô!"

Phong tổng hôm nay làm sao vậy?

Tiểu Thảo nhìn nhìn... từ trên xuống dưới... Phong Uyển Nhu, như thế nào lại có điểm gì đó rất dị thường.

Thì tôi chẳng phải đã nói rồi sao? Muốn là một thư ký tiêu biểu, mất điện kiểu này chính là thời khắc để ghi điểm, tôi đương nhiên là phải chăm sóc cô a...

Phong Uyển Nhu ánh mắt ảm đạm, giống như là bị đánh một quyền cho tỉnh giấc mộng, trong lòng tràn đầy hi vọng lại hóa thành hư ảo, mắt nhìn Tiểu Thảo, tự giễu bản thân nên liền bật cười, thanh âm có chút lơ mơ " Thì ra là vậy.."

Đúng vậy, nàng bình thường đối với Tiểu Thảo rất hung... Còn có thể là vì cái gì? Vì cái gì chứ?

Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu bộ dạng có chút đơn côi nên cũng không biết tại sao trong lòng có phần thương cảm, tay giơ ngọn nến từ nãy đến giờ thì có chút bắt đầu ê ẩm, nàng liền lập tức đem ngọn nến đặt lên bàn trà, đặt mông ngồi bên cạnh Phong Uyển Nhu.

Phong Uyển Nhu từ góc áo nàng sớm buông tay ra, cả người cũng khôi phục lại trạng thái lạnh lùng như ban đầu, chính là ánh mắt vẫn còn chút trống rỗng, không biết là đang suy nghĩ gì.

"Phong tổng, Lương tổng tại sao lại không ở cạnh cô?"

Đang có khí, nên Tiểu Thảo không nhịn được trong đáy lòng liền nói ra, âm thanh có chút bực, khó mà không sinh khí.

"Hắn vì sao lại phải ở cạnh tôi?"

Phong Uyển Nhu chú ý nhìn Tiểu Thảo, trong mắt ánh sáng lạnh băng, thật vọng đi quá chính là không có lửa giận, nàng hiện tại một chút cũng không muốn nhìn lấy Tiểu Thảo.

Eo.. hỏi cái này lại đắc tội cô sao?

Tiểu Thảo khó hiểu nhìn Phong Uyển Nhu, không phải vừa rồi còn nói là rất tốt sao? Hắn vì sao phải ở cạnh cô? Hắn không phải là bạn trai của cô đó thôi...

"Nói!"

Phong Uyển Nhu cao giọng, tóc dài màu đen lộ ra da thịt trắng như tuyết, hùng hổ dọa người.

". . ."

Tiểu Thảo sợ a, đã lâu như vậy nàng cũng biết nhận thức trạng thái Phong tổng như vậy là điềm báo đang nổi bảo ~~ ... nàng nhút nhát nhìn Phong Uyển Nhu, Tiểu Thảo đầy bụng ủy khuất.

Để làm chi a? Tại sao lại rống tôi?

Nhìn ánh mắt Tiểu Thảo ủy khuất, Phong Uyển Nhu hít sâu một hơi, đặt tay chống lên trán.

Nha đầu này! Không có việc gì thì tới bắt hồn phách của nàng, bắt xong rồi lại còn giả bộ ngu ngốc, thật sự nghĩ nàng rất dễ bị bắt nạt sao?

Tiểu Thảo ở một bên ấp úng nhìn Phong Uyển Nhu, nhìn Phong tổng bộ dạng kia thì có chút sợ hãi, nàng không hối hận, nhưng bây giờ thật sự muốn nhanh chóng rời đi.

Tiểu Thảo dưới đay lòng dưới đáy lòng tính toán, Phong Uyển Nhu đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng.

Ách...

Tiểu Thảo ý thức được nên liền hướng về phía sau ghế sopha rụt rụt lại, liếm liếm môi, nhỏ giọng giải thích

"Phong tổng, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ là muốn nói Lương tổng là bạn trai cô, đáng lẽ phải ở cùng cô!"

Cần bạn trai để làm gì? Không phải là lúc buồn thì làm mình vui, cô đơn thì ở bên cạnh sao? Phong tổng như vậy sợ hãi mà Lương tổng lại không ở bên cạnh chăm sóc, làm bạn trai kiểu này thật là không thích hợp mà.

"Ai nói với cô hắn là bạn trai của tôi?"

Phong Uyển Nhu âm lượng hạ thấp, sắc mặt cực kỳ không tốt nhìn Tiểu Thảo.

Là mẹ tôi nói...

Tiểu Thảo bị Phong Uyên Nhu nhìn mà cúi đầu, hai tay theo quán tính vặn cùng một chỗ.

"Tôi không có bạn trai, cô hãy nhớ kỹ!"

Phong Uyển Nhu âm thanh cũng như trước lạnh lùng vô cùng, mang theo một chút mùi vị ra lệnh, Tiểu Thảo ủ rủ ba ba gật gật đầu, không phải bạn trai cô thì là không phải, làm gì mà phát cáu lên chứ!? Phụ nữ cũng không nên thường phát cáu, bằng không sẽ không tốt cho cơ thể, tức quá sẽ nổi mụn.

Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo như vậy cũng biết trong lòng nàng đang nghĩ đến cái gì, phải hay không là đang nghĩ đến gã sư huynh của nàng? Phong Uyển Nhu lúc này không hiểu lửa giận lên vì lẽ gì chỉ lạnh lùng quăng một câu

"Cô đối với người kia cũng rất bận tâm"

"Bận tâm?"

Tiểu Thảo lặng đi một chút, ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu

Cái gì mà bận tâm?

"Đều thể hiện ở công ty mà còn che giấu?"

"Sư huynh sao? Không hề che giấu a, bọn tôi quang minh chính đại"

Phong Uyển Nhu cắn cắn môi, không nói chuyện. Tiểu Thảo nhìn nàng bộ dạng như vậy có chút khó hiểu, nghĩ nửa ngày, liền đỏ mặt lên, cuống quít giải thích

"Tôi... Tôi rất tinh khiết!"

" . . . "

Tiểu Thảo thực là rất sốt ruột, lời này nói ra cũng đều rất rõ: "Do mẹ tôi giới thiệu, tôi cuối cùng chỉ gặp một lần, mấy ngày hôm trước liền đuổi rồi!"

"Cô giải thích với tôi làm gì?"

Phong Uyển Nhu thản nhiên nói, Tiểu Thảo lập tức giống như là cái bóng bị xì hơi "Sưu" một tiếng không còn thở.

Đúng vậy a. nàng tại sao lại đi giải thích với Phong tổng làm gì?

Nghĩ tới thật hối hận, lúc này bóng đèn phát ra tiếng tách tách, ngay sau đó hai mắt chợt tỏa sáng, Tiểu Thảo bị chói liền dùng tay che lại mắt.

"Có điện rồi!"

Tiểu Thảo âm thanh vui sướng một chút cũng không có, ngược lại mang theo một tia nói không nền lời mất mát, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, nhưng Tiểu Thảo không nhìn nàng, một cổ trí nhớ liền từ trên ghế salon bò lên, thôi tắt ngọn nến.

"Phong tổng, lại sáng rồi, tôi đi đây, cô cũng nên về nhà sớm một chút đi!"

Nói xong Tiểu Thảo liền định cất bước đi ra ngoài, Phong Uyển Nhu mím môi nhìn nàng chằm chằm, chờ Tiểu Thảo đi đến cửa thì mới mở miệng.

"Tôi còn chưa ăn cơm!"

Tôi cũng chưa ăn cơm a... từ lúc tan ca tới giờ tôi đều đợi cô, kết quả còn bị cô rống tôi.

Tiểu Thảo ủy khuất dừng lại.

Phong Uyển Nhu nhíu nhíu mày, con người này, nói đến nước này còn không hiểu sao?

Đợi một hồi cũng không thấy Phong Uyển Nhu nói gì thêm, Tiểu Thảo bản thân xoay người lại, nhìn nàng nói

"Vậy hai chúng ta cùng nhau ăn đi, về nhà tôi làm cho cô"

'Về nhà' hai chữ này khiến trong lòng Phong Uyển Nhu thấy ấm áp, hai chữ này đối với nàng đã lâu rồi không ai nhắc đến.

Phong Uyển Nhu chính là như vậy, ngầm đồng ý chuyện này, có thể Tiểu Thảo ngày hôm nay quả thật là phi thường không hề có chút yếu ớt nào. Tiểu Thảo cảm thấy Phong tổng phản ứng nàng, bản thân lúc này lại da mặt dày muốn nói là đi nhà hàng, lầm tưởng giống như ai cũng mê mình.

Nghĩ nghĩ, Tiểu Thảo liền nói thêm: "Phong tổng, kỳ thật là tôi không đói lắm, chỉ là muốn nấu cho Bò Đen và tiểu vương bát"

" . . ."

Phong Uyển Nhu thân mình như bị đóng băng, nhìn Tiểu Thảo, mấp máy môi, tâm tình tốt liền tan thành mây khói.

P/s: Tiểu Thảo thật chẳng biết phong tình mới đúng : ]]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi