XUÂN THIÊN LAI LIỄU TỰU ĐÃNG DẠNG

Lời nói vừa đến bên miệng thì vội nuốt trở vào, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, từ trong đáy lòng dâng lên một loại cảm giác thất bại, loại cảm giác này đã muốn thật lâu không có qua, lúc này dường như đã nắm trong lòng bàn tay nhưng làm như thế nào nàng cũng không bắt được, nàng chợt thấy chán nãn, bởi vì loại cảm giác này chính là đã xẹt qua lòng bàn tay mà nàng lại làm mất đi...

Nếu dùng từ để diễm tả cảm giác của Phong Uyển Nhu lúc này, thì chính là khắc cốt ghi tâm, một chút cũng không hề khoa trương.

Tiểu Thảo trên mặt ửng hồng còn chưa hết, trên môi vẫn còn lưu lại cảm giác tê dại, trên người của nàng hoàn toàn là mùi hương nhàn nhạt của Phong Uyển Nhu. Linh hồn của nàng dường như đều bị nụ hôn vừa rồi của Phong Uyển Nhu mang đi, kia là một loại cảm giác mà cả thân thể nàng cũng không thể nhúc nhích nữa phần, đầu óc thì chỉ oang oang tự hỏi, toàn bộ suy nghĩ đều theo nụ hôn kia cùng nhau thăng thiên...

Thật là đẹp quá đi...

"Đây là nụ hôn đầu của em..."

Tiểu Thảo vuốt môi của mình ngơ ngác nói, Phong Uyển Nhu lặng đi một chút: "Cái gì?"

"Nụ hôn đầu tiên..."

Tiểu Thảo cúi đầu, dùng tóc che đi biểu tình, Phong Uyển Nhu nhìn nàng như vậy trong lòng thấy đau lại gia tăng nhưng chỉ một lúc rồi lại dãn ra. Tuy nói là trong ấn tượng của nàng đây không phải là lần đầu tiên hôn Tiểu Thảo, cho dù là nụ hôn đầu tiên thì cũng đã sớm bị nàng đoạt rồi, chỉ là... Bất kể là nói như thế nào, nụ hôn đầu tiên cũng do nàng cướp lấy, vô luận là thanh tỉnh hay là đang ngủ say, thật ra, nữ hài tử đối với nụ hôn đầu tiên nhất định là tràn ngập ảo tưởng, nếu nàng nói như vậy, Tiểu Thảo nghe được sẽ hận nàng đi...

"Tôi xin lỗi!"

Thanh âm Phong Uyển Nhu lộ ra vô vàn mệt mỏi cùng bi thương, Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo, trong mắt lộ ra vẻ thương tâm cùng thất vọng quét cả thần kinh. Dường như, tất cả hạnh phúc bất quá đối với nàng đơn thuần chỉ là ảo tưởng, người ngu ngốc nhất không phải là Tiểu Thảo, mà là chính nàng.

Tiểu Thảo chậm rãi ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, đối diện với ánh mắt của nàng, lắc đầu.

"Phong tổng, em không có trách chị"

"À..."

Không phản bác được, Phong Uyển Nhu không biết phải nói gì với Tiểu Thảo, bởi vì, một câu 'Phong tổng' dường như tạo lại khoảng cách giữa hai người, nàng lúc này nên nói gì nữa đây?

"Chị đừng như vậy..."

Tiểu Thảo nhìn thấy Phong Uyển Nhu khó xử, nàng biết lần này nàng đã làm tổn thương rất nhiều đến Phong tổng, tuy rằng trước kia Phong tổng cũng thường xuyên phát khí đối với nàng, nhưng đôi mắt bi thương như lúc này thì nàng chưa bao giờ nhìn thấy qua, giống như là tiêu tan, cũng giống như là tuyệt vọng.

"Tôi phải như thế nào?"

Thanh âm tuy rằng phát ra, nhưng có thể thấy Phong Uyển Nhu dường như đã muốn vô lực tranh luận cùng Tiểu Thảo nhiều lắm rồi, những gì nàng đã nói đã làm, thì cũng nói và làm hết rồi, dù sao đối đãi phần này tình cảm nàng cũng không thẹn với lương tâm, nếu Tiểu Thảo vẫn kiên quyết muốn đi thì toàn bộ đau lòng của nàng sau này, nàng sẽ một mình gánh vác, nàng sẽ không bao giờ hối hận.

"Phong tổng..."

Tiểu Thảo hai tay vặn cùng một chỗ, lời kế tiếp nàng muốn nói lại cảm thấy bất an. Phong Uyển Nhu nhìn nàng, ánh mắt lộ ra một tia dị sắc.

Như thế nào, không phải là trách tôi sao?

"Em..."

Tiểu Thảo cắn môi, lời này phải nói như thế nào a.

Phong Uyển Nhu không lên tiếng, chờ đợi Tiểu Thảo nói ra.

"Em... Em thấy rất vui"

Mặt nàng ửng đỏ, Tiểu Thảo không dám ngẩng đầu nhìn Phong Uyển Nhu, nàng cúi đầu, ánh mắt hận không thể tiến sát mặt đất.

Quả thật là nàng rất vui, loại cảm giác vui mừng này nàng sống cả nửa đời người cũng chưa từng cảm nhận qua.

"Sao?"

Lần này đến phiên Phong Uyển Nhu giật mình sửng sốt

Vui? Vui cái gì? Bởi vì phải rời đi sao? Nhưng nhìn bộ dáng em ngại ngùng thẹn thùng thì hẳn là không phải rồi.

"Nụ hôn đầu của em, nên em thấy rất vui"

Thanh âm nhẹ cơ hồ làm cho người khác không nghe rõ được, Tiểu Thảo trên mặt ửng hồng một mảnh, ngay cả cái lổ tai cũng đều đỏ lên, giống như ánh mặt trời sáng rọi vào nhà, chiếu vào trên người nàng, ngay cả trên gương mặt tơ lông tinh tế cũng có thể nhìn thấy.

Vốn khi nghe được điều này Phong Uyển Nhu đáng lẽ phải vui vẻ, nhưng ngược lại, nàng lại hóa đá đứng như tượng ngay tại chỗ, không nói ra được lời nào biểu cảm, nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tiểu Thảo.

Đợi nữa ngày không thấy Phong Uyển Nhu phản ứng, Tiểu Thảo bất chợt ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

"Em nói cái gì..."

Phong Uyển Nhu giống như là không tin liền hỏi lại, Tiểu Thảo cắn môi dưới, nói lời thật cũng không mắc cỡ.

"Em thích chị"

Nàng thật sự thích Phong tổng hôn nàng, loại cảm giác này so với trước kia nàng ở bên cạnh Cỏ mẹ thật không giống, Cỏ mẹ sẽ luôn ghét bỏ nước miếng nàng lưu lại, không giống với Phong tổng, loại cảm giác này thật ngọt ngào... Đúng vậy, thật thoải mái, đây chính là thích, trừ bỏ Phong Uyển Nhu, không ai có thể làm cho nàng cảm giác được như vậy.

"Vậy em còn muốn đi?"

Không giống như trong tưởng tượng của Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu sẽ vui vẻ, mà lúc này Phong Uyển Nhu căm tức nàng, trong mắt như có tia lửa toát ra.

Tốt lắm, Dương Tiểu Thảo, tôi nuôi em mập mạp trắng trẻo như vậy em không có việc gì làm lại muốn trêu chọc tôi?

"Em không phải... Em chỉ là ăn ngay nói thật, Phong tổng, em thực sự thích chị hôn em"

Tiểu Thảo vừa nhìn thấy Phong Uyển Nhu tức giận liền sợ hãi, thấy tức giận nên liền nói thật, rốt cục Phong Uyển Nhu nghe lời thật không phát tính mà ngược lại liền đỏ mặt.

"Em nói rõ một chút đi, đầu óc em rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì?"

Phong Uyển Nhu thật sự không biết phải phản ứng lại như thế nào đối với Tiểu Thảo, vì Tiểu Thảo không thường giống với người bình thường, khi nói gì cũng đều khiến người khác ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.

Tiểu Thảo nhìn nàng, nói: "Trước kia em không nhận ra cảm giác của mình, nhưng vừa rồi thì..." Loại cảm giác vừa rồi thực sự kỳ diệu, nàng chưa bao giờ có qua.

"Nói như vậy là tôi không đúng?"

Phong Uyển Nhu nhíu mày, Tiểu Thảo lặng đi một chút "A?"

"Thật sao? Nếu biết vậy tôi đã sớm một chút hôn em để em nhận rõ cảm giác của mình"

Song chưởng ôm vào ngực, Phong Uyển Nhu không nhanh không chậm nói xong, ánh mắt nhìn thẳng Tiểu Thảo. Tiểu Thảo bị nhìn liền thấy chột dạ, cuối thấp đầu xuống.

"Được rồi, em nói thật, em không bỏ được chị, Phong tổng. Em muốn rời xa chị vì không muốn làm cho ba mẹ buồn, nhưng khi nhìn thấy chị khóc thì em lại không chịu được, không muốn rời đi. Em cũng thực sự không lừa chị, em đối với nụ hôn kia thực sự có cảm giác, trước kia đối với mẹ em cũng chưa từng có cảm giác như vậy..."

"Em đối với mẹ hôn có cảm giác?"

Phong Uyển Nhu lạnh lùng hỏi.

Tốt lắm a, Dương Tiểu Thảo, em thật biết ví dụ. Em đáng lẽ không nên đem tôi ra so sánh giống với tình thương của mẹ? Em làm vậy không phải là đem bản thân mình tưởng tượng như một đứa trẻ sao?

"Không có cảm giác, cho nên em mới cảm nhận được là... em thích chị"

Tiểu Thảo trả lời vô cùng thành thật, lại vô cùng nghiêm túc nhìn lên Phong Uyển Nhu. Còn Phong Uyển Nhu thì dường như muốn bị nàng làm cho tức chết, thật không biết phải đối xử phải trái ra sao với nàng.

Đáng lẽ buổi trưa hôm nay tâm trạng nàng cũng thực sự tốt lắm nhưng sau đó liền bị Tiểu Thảo muốn xin từ chức... bị một trận long trời lỡ đất như vậy, đến bây giờ ngực nàng vẫn còn đau, chẳng lẽ bây giờ, nàng cứ như vậy mà buông tha Tiểu Thảo?

"Nói như vậy, em sẽ không rời đi?"

Phong Uyển Nhu nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Thảo hỏi, Tiểu Thảo do dự một lúc liền gật gật đầu "Đúng vậy, chỉ là, Phong tổng, chị có thể cho em thêm một chút thời gian được không?"

"Cho em thời gian để làm gì?"

Cho em thêm thời gian để em tiếp tục bối rối rồi trốn tránh sao?

"... Em... chỉ là em muốn từ từ rồi đem chuyện tình cảm của chúng ta nói cho cha mẹ biết. Lúc trước em xem trên TV thấy diễn viên đều diễn như vậy a"

Tuy trong chuyện yêu đương nàng chưa từng trãi qua, nhưng phim Hàn thì nàng và Cỏ mẹ cũng từng xem qua đến bảy tám bộ, dù chưa nếm trãi nhưng cũng đã từng thấy, vậy cũng coi như là có chút kinh nghiệm đi.

"Nói như vậy, tôi phải đợi em rất lâu mới được sao?"

Phong Uyển Nhu lại đứng chắn trước mặt Tiểu Thảo.

". . ."

Tiểu Thảo bị Phong Uyển Nhu chắn ở trước mặt nên hai má liền đỏ ửng lên. Phong Uyển Nhu lạnh lùng nhìn Tiểu Thảo, nàng đã nhìn ra, Tiểu Thảo chính là loại nếu hai ngày không gặp thì sẽ có những tiêu cực, trước kia nàng nghĩ mình chỉ là gián tiếp nhưng giờ suy nghĩ lại thì cũng có phần trực tiếp do nàng tác động vào.

"Dương Tiểu Thảo, em hãy nhớ kỹ, hôm nay là ngày đầu tiên cũng là ngày cuối cùng em nói với tôi muốn từ chức, nếu như lần sau có tái phạm nữa, thì tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ giữ lại"

Trong chuyện tình cảm, nhất là đã yêu, cho dù muốn vứt bỏ hết tất cả nhưng đối với Phong Uyển Nhu, ít nhất nàng vẫn muốn có lòng tự tôn, vì tình yêu muôn thuở tồn tại nếu không có tin tưởng và nhẫn nại thì cũng không bao giờ đủ, chỉ cần hai người hiểu nhau, thông cảm cho nhau. Mặc dù Tiểu Thảo là người gặp khó xử nhưng Phong Uyển Nhu cũng không oán hay hối thúc, có thể nàng không hi vọng kết quả cuối cùng nàng chỉ thu hoạch được một chút cảm giác biết ơn chứ không phải là tình yêu, nếu kết quả như vậy, thì nàng thà không cần.

"Uhm.."

Tiểu Thảo gật đầu đáp ứng, kỳ thật làm cho Phong Uyển Nhu vừa rồi khóc, nàng cảm thấy rất hối hận.

"Đi ra ngoài đi!"

Phong Uyển Nhu phất tay, vẻ mặt mệt mỏi, nàng cần phải có thời gian cũng như không khí thoáng một chút để phân luồng lại tình cảm của mình.

Tiểu Thảo liền cảm nhận được sự lãnh mạc của Phong Uyển Nhu, mặc dù nàng có chút thương tâm, nhưng bù lại nàng cũng biết do bản thân mình gây ra nên cũng không có biện pháp gì, nàng nhìn Phong Uyển Nhu thật sâu một cái rồi mới xoay người đóng cửa đi ra ngòai.

Vừa ra khỏi cửa, chân còn chưa đứng vững thì đã bị người khác kéo đi qua một bên.

"Quaoo... Tiểu Thảo, thật tốt nha!"

Dạ Ngưng giơ ngón tay cái lên hướng về Tiểu Thảo, vẻ mặt hâm mộ.

Tiểu Thảo bị nàng thình lình giữ chặt còn chưa kịp phản ứng, lại thấy Dạ Ngưng đang hâm mộ mình liền có chút ngượng ngùng gãi gãi sau gáy.

"Cũng được!"

Một cái liếc mắc bay qua, Dạ Ngưng liền đem hướng ngón tay hướng lên trên đổi thành hướng xuống phía dưới.

"Bồ chưa được a, là mình đang hâm mộ Phong tổng thôi, ai khen bồ, bộ dạng của bồ vừa rồi thật là.."

"... Ngưng Ngưng, làm sao bồ có thể nhìn lén a"

Tiểu Thảo đỏ mặt, nàng nghe rõ, Dạ Ngưng chính là luôn đứng bên ngoài nhìn lén.

Dạ Ngưng không quan tâm, vẫn làm vẻ mặt mê man nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

"Phong tổng thật sự mạnh mẽ a, nhón một bước giày cao gót liền một phát bắt được tay bồ áp đặt lên tường, 'răng rắc' một cái liền đem bồ giải quyết gọn lẹ"

"Cái gì 'răng rắc' ..."

"Đúng vậy mà, đối với các tổ chức phản động thì nên như vậy"

Dạ Ngưng đứng sờ sờ lên cái cằm, vẻ mặt cười xấu xa, Tiểu Thảo nghe xong liền thấy không vui "Bồ còn nói? Từ đây về sau mình sẽ không bao giờ nghe theo bất cứ lời nào của bồ nữa"

"Chuyện này với mình thì có quan hệ gì? Mình chỉ là mượn hoa hiến phật thôi, đẩy cho bồ một cái... nhờ vậy mình mới biết Phong tổng không muốn cho bồ rời đi"

"Làm sao bồ biết?"

Tiểu Thảo nháy mắt nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cười đắc ý, nàng vừa định muốn nói thì phát hiện ra bên người một cỗ lãnh hương bay tới, tâm lập tức như treo ở cổ họng, chẳng lẽ ...

"Tôi tưởng cô không biết gì, xem ra cô biết khá nhiều"

Thanh âm tức giận lãnh mạc cực kỳ giống Phong Uyển Nhu, Phong Uyển Tư không biết từ chỗ nào đi ra, mặt lạnh phát ra tia khí.

"Cô cố ý khích từ chức? Muốn lợi dụng việc từ chức... Đúng là chị của tôi đã trúng được ý đồ của cô, thật là khổ đến tám đời! Cô đúng là tên khốn kiếp, lại dám làm cho chị tôi thương tâm, cô có tin sáng sớm hôm sau tôi tìm người để chôn cô hay không?"

Dạ Ngưng ở một bên rùng mình.

Tin, tôi tuyệt đối tin cô có loại thực lực này. Loại người mà yêu mến tỷ tỷ mình đến cực điểm như cô thì chuyện gì lại làm không được?

Dạ Ngưng liền liếc mắt sang Tiểu Thảo, dùng sức đưa ra tính hiệu cho nàng.

Tiểu Thảo, chạy mau a, không nhìn ra cái cô em này đang ăn dấm chua ngập trời sao? Cẩn thận kẻo bị chôn a...

Vừa vặn thay, Tiểu Thảo lại không có linh cảm như với Dạ Ngưng mong muốn, nàng đứng ở một bên mê mang nhìn Phong Uyển Tư, tỉ mỉ cao thấp đánh giá muốn nửa ngày, liền hỏi:

"Cô là . . . viên thuốc?"

". . ."

Dạ Ngưng run lên, cằm thiếu chút nữa rớt xuống, Phong Uyển Tư thì đóng băng tại chỗ, nhìn chằm chằm Tiểu Thảo, ánh mắt như muốn lòi ra rồi.

Lời Editor: Thật ra.. mình cũng có vài điều thắc mắc, mình không biết là văn phong Edit của mình như vậy có được không, các bạn có ý kiến gì khi đọc truyện hoặc là đọc có khó hiểu như thế nào ý, để mình biết mà edit được tốt hơn ^^

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi