XUÂN VŨ VÀ TỪ PHONG

Lương Xuân Vũ là người mà người khác không hỏi thì không trả lời, còn nếu hỏi, cô ấy sẽ trả lời.

Hôm nay có quá nhiều người tới nói chuyện với cô, hết câu này tới câu khác khiến cô khát nước. Cô tới phòng nước rót một tách trà rồi quay về chỗ ngồi. Quản lý nhân sự đuổi theo cô, làm như vô tình hỏi “Tiểu Xuân, hôm nay hình như hạnh phúc lắm nhỉ”

Lương Xuân Vũ “Vậy à?”

Nhân sự gật đầu như giã tỏi “Cô nhìn cô đi, cả người tràn ngập mùa xuân, miệng lúc nào cũng cười, bản thân cô cũng không biết à”

Lương Xuân Vũ mặt chẳng đầy mùa xuân, miệng cũng không cười nhưng cô không tranh cãi. Quản lý nhân sự đang tính hỏi có phải cô đang yêu đương hay không thì Trịnh Miểu, người phong trần mệt mỏi từ xa quay về.

Mọi người đều biết Trịnh Miểu gần đây đã lấy lại tinh thần, ra hình ra dạng ông chủ, tích cực ra sức vì công ty. Từ lúc Trịnh Miểu mỗi lẩn ngoài đều mang theo Tiểu Xuân thì tin đồn nhảm đã lan tràn khắp công ty là anh có “quy tắc ngầm” với Tiểu Xuân, sau đó nảy sinh tình yêu nên phấn đấu trở thành con người mới. Mấy hôm nay Trịnh Miểu ở Thượng Hải hầu hạ khách hàng, đơn hàng đã coi như nắm chắc nên anh hài lòng, vui vẻ mời tất cả nhân viên đi ăn tối ở Trúc Quế viên.

Lương Xuân Vũ không nghĩ Trịnh Miểu về sớm vậy nên nhắn tin wechat cho Từ Phong “Ông chủ em về rồi, muốn mời nhân viên đi ăn liên hoan, tối hôm nay em phải lái xe đưa anh ta đi liên hoan”

Từ Phong bận công việc nên nửa tiếng sau mới thấy tin nhắn wechat của Lương Xuân Vũ. Điện thoại Lương Xuân Vũ sáng lên. Từ Phong nhắn “Em đi đâu?”

Lương Xuân Vũ “Trúc Quế viên”

Lát sau Từ Phong nhắn lại “Ừ”

Lương Xuân Vũ thoát khỏi giao diện trò chuyện. Trong lúc vô tình phát hiện Từ Phong đã đổi ảnh đại diện lúc nào. Nhưng đang vội nên cũng không nhìn kỹ.

Trúc Quế viên là chỗ tốt nhưng khá xa công ty, nằm ở phía đông, bên trong chợ. Công ty có mấy chục nhân viên nên vừa đi taxi vừa đi xe qua.

Lương Xuân Vũ chở Trịnh Miểu, đang giờ tan tầm nên kẹt xe một lúc, đưa anh đến rồi lại quay về đón thêm người. Lúc cô quay lại thì chỗ đậu xe đã đầy, có bữa tiệc gì đó ở đây nên chỗ đậu xe chật cứng. Lương Xuân Vũ lái xe lên bãi đỗ xe phía trên, cuối cùng cô tìm thấy một chỗ trống vừa đủ giữa hai chiếc xe, cố gắng thì có thể nhét xe vào. Hai đồng nghiệp nam xuống xe tấm tắc khen “Quá đỉnh, chỗ trống hẹp vậy cũng có thể đánh xe vào”

Người kia nói nhỏ “Không thể tin được, trong trường dạy lái xe cũng không thấy được vầy”

“Khác nhau xa đấy, trước tiên chỗ này không phải là sân lái xe tiêu chuẩn như trong trường, anh chỉ có thể tự xem xét theo thực tế, cô ấy không hề do dự lái đúng theo hướng đó. Hơn nữa cô ấy làm rất đơn giản, chính xác, kiểu như cô ấy biết chính xác cái xe cần ở đâu, lúc nào”

Hai đồng nghiệp vừa nói chuyện vừa đi vào, nhìn thấy Lương Xuân Vũ thì trên mặt viết rõ hai chữ “Thần xe”

***

Lối đi bên ngoài Trúc Quế viên là con đường lát đá với những ngọn đèn được treo trên hàng cây cổ thụ rậm rạp, hai bên là các cửa hàng khác.

Công ty có mấy chục nhân viên, chia thành 4 bàn, ngồi trong cùng một phòng. Trịnh Miểu với mấy giám đốc, tổ trưởng, quản lý ngồi một nhóm. Anh đang rất hưng phấn, anh nói muốn giúp giám đốc tìm vợ, lát sau lại hào phóng lên mạng phát bao lì xì cho mọi người. Đúng là bao lì xì là kích động mọi người nhanh nhất, trong vài phút căn phòng ầm ĩ lên. Mấy chục bao lì xì phát ra, tiếng ồn ào hò reo, không khí rất vui vẻ.

Điện thoại Lương Xuân Vũ bị hỏng nên dù sao cũng không tranh được lì xì, cô không bận tâm tới nó, để điện thoại sang một bên rồi ăn cơm cho xong. Lúc cầm tới điện thoại mới thấy Từ Phong gửi wechat “Tiểu Xuân, anh ở phía đông của Trúc Quế viên”

Lương Xuân Vũ kinh ngạc mà trong lòng cũng vui. Cô cầm di động đẩy cửa ra khỏi phòng.

Trúc Quế viên trồng rất nhiều trúc với quế, đường đi còn có hoa hồng, phù dung, hoa gừng… hoa cỏ phong phú. Không biết phòng nào mở nhạc, tiếng nhạc loáng thoáng, giọng hát nhỏ nhẹ như tiếng thở dài, bài “Đình Mẫu đơn”.

Ánh sáng mờ mờ, bóng tối dần phủ xuống, giọng hát xa xa văng vẳng, cô bước vào khu vườn, linh hồn cô như đang phiêu du vào những bông hoa, không biết con đường phía trước là thế nào. Quả nhiên Lương Xuân Vũ bị lạc. Cô đi theo tiếng hát kia nên vô tình đi lạc. Sau đó tìm được người phục vụ mới tìm được tới cửa phía đông.

Thiết kế sân trong Trúc Quế viên theo phong cách Trung Hoa, mở cửa ra là góc trồng bụi trúc, có tiếng nước chảy. Nhìn lên thì là một dòng nước nhỏ đang chảy dọc từ thân trúc chảy xuống lu nước cũ.

Từ Phong đang ngồi trên một cái ghế nhỏ được xếp bởi những viên gạch nhỏ màu xám, chân anh duỗi dài, dáng vẻ chờ đợi nhàm chán. Lương Xuân Vũ đi tới trước mặt anh, ngồi xổm xuống. Anh đang nhìn gì đó không biết, trong tầm mắt chợt xuất hiện đầu Lương Xuân Vũ. Từ Phong sửng sốt, lấy hai tay nâng mặt cô lên xoa xoa

“Sao giờ này mới ra?” anh ấm ức

“Lúc nãy em ở trong phòng ồn ào quá, em không nghe âm báo”

Từ Phong gật đầu coi như tha cho cô. Đứng lên “Tiểu Xuân, ngày 11 ở lại với anh đi, lần sau chúng ta cùng về, anh đưa em về có được không?”

Lương Xuân Vũ suy nghĩ một lát “Không được, em có việc phải làm”

Từ Phong nói nhưng vẫn nghĩ cô không đồng ý, đúng là cô thật sự không đồng ý. Anh cũng không quá bận lòng, hỏi tiếp “Các em đang làm gì trong phòng?”

Lương Xuân Vũ “Ông chủ phát bao lì xì”

“Vậy à?” Từ Phong lại cười, rất thích thú “Bây giờ còn phát không?”

Lương Xuân Vũ móc điện thoại ra nhìn “Vẫn đang phát”

“Em có cướp được không?”

Lương Xuân Vũ lắc đầu “Không có”

Từ Phong đưa tay ra “Đưa di động của em đây, chúng ta cùng cướp”

“Di động của em hỏng rồi, không thể cướp được đâu”

“Cướp được hay không không quan trọng, chúng ta chơi cho vui”

Lương Xuân Vũ đưa điện thoại cho anh “Ở đây có mạng hả?”

“Có chứ”

Đợi một lúc thì Trịnh Miểu lại phát bao lì xì. Tốc độ tay của Từ Phong rất nhanh nhưng mà điện thoại cùi của Lương Xuân Vũ không theo kịp. Nhưng dù sao cũng còn hơn là Lương Xuân Vũ không đấu mà thua.

Được một lát thì Lương Xuân Vũ nhìn dáng vẻ cần mẫn của Từ Phong thò đầu lại nhìn “Anh cướp được nhiều hay ít?”

Từ Phong “Phát đi 5 cái, cướp được 2 cái, 1 cái 1 xu, 1 cái 8 đồng”

Con người thành thật Lương Xuân Vũ trợn mắt nói dối “Ồ, lợi hại ha”

Từ Phong không chịu nổi, anh lấy điện thoại ra đăng nhập tên Lương Xuân Vũ. Mặc dù không hẳn là tốt nhưng dù sao cũng ngon lành hơn điện thoại của Lương Xuân Vũ. Cả sân bắt đầu tràn ngập âm thanh “ting ting ting” trên điện thoại. Anh chộp được mấy cái, đưa điện thoại cho Lương Xuân Vũ “Tiểu Xuân, em tới cướp đi, chắc là nhanh hơn so với lúc nãy đó”

Cặp đôi lên kế hoạch độc chiếm đoạt bao lì xì của Trịnh Miểu, cướp đoạt không hề nương tay. Thật sự lấy được một bao lì xì lớn: 88 tệ.

Từ Phong nhìn rồi cười, sờ mái tóc mượt mà của Lương Xuân Vũ “Giỏi quá, mà anh cũng có công nên em phải mời anh ăn cơm”

“Dạ” Lương Xuân Vũ chơi vui nên trả lời với nụ cười

Anh ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn cô chơi, không nghĩ mình bị bỏ rơi. Ngồi một lúc thì anh đứng lên đi tới nhìn lu nước to trong viện nuôi cá vàng, bên trên có bèo. Những giọt nước từ thân trúc nhỏ xuống tí tách tí tách tạo nên những gợn sóng. Hai tay Từ Phong chống bên thành lu, nhìn hai con cá vàng đang quẫy đuôi bơi lội, mấy mảng bèo xanh xanh dập dờn.

Trong nhóm thông báo kêu Lương Xuân Vũ quay về chỗ, cô cất di động đứng lên, thấy Từ Phong đứng bên cạnh lu nước, đi tới phía sau anh định chào anh đi về chỗ. Cô mới thò tay ra định vỗ anh thì chợt dừng lại. Cô yên lặng, nở nụ cười, nắm lấy áo Từ Phong rồi đẩy nhẹ anh ra phía trước. Lực không đủ để làm Từ Phong ngã vào lu nước nhưng đủ để dọa anh giật mình.

Từ Phong giật mình, lấy lại thăng bằng rồi quay lại, anh thấy Lương Xuân Vũ đang mỉm cười nhìn mình. Ý cười trên mặt cô như đóa hoa được giấu kín nay nở ra những cánh hoa mỏng manh, đuôi mắt đẹp kéo dài, như một đường móc câu thật sâu. Anh nhìn chăm chú vào mặt Lương Xuân Vũ, không giận mà đột nhiên đưa tay nắm lấy eo cô, nhấc cô lên xoay người để cô ghé lên thành lu.

Lương Xuân Vũ lập tức ngưng cười, hoảng hốt kêu lên, nửa người cô gần như nằm trên mặt nước. Cô theo bản năng túm lấy vai Từ Phong la lên “Đừng, em ngã đó”

Từ Phong lại cười rất vui vẻ, giữ chặt người cô, liên tục ấn lưng cô để cô gần hơn với mặt nước như muốn thật sự nhấn cô xuống nước. Anh cười “Tiểu Xuân, bạn của em nói đúng, không thể coi em là người thành thật được, bây giờ thỉnh thoảng em rất hư, dọa anh sợ”

Lương Xuân Vũ bị anh đùa, nửa cười nửa xin tha “Anh đừng hạ xuống nữa, eo em bị đau với em ngã thật đó”

Từ Phong cười bên tai cô rồi giơ tay đỡ sau lưng cô, sợ cô bị đau thật. Đang từ từ kéo cô dậy thì một giọt nước trên thân trúc rỗng ruột rơi xuống, “tách” một tiếng rơi trên trán cô. Bọt nước bắn ra giữa hai người, cái lạnh kích thích khiến anh chớp chớp mắt, mở mắt ra thì thấy giọt nước theo trán Lương Xuân Vũ chảy xuống, như một dòng suối nhỏ.

Nhìn gương mặt Lương Xuân Vũ trắng ngần, mũi nhỏ xíu tinh tế, hai mắt nhắm nghiền, lông mi đen nhánh trải dài rợp như lớp cỏ xanh tươi. Mắt nhắm miệng lại mỉm cười. Tim Từ Phong rung lên, xích lên, hé môi mút giọt nước ấy.

Cảm giác lạnh lẽo khi nãy bị bao phủ bởi nguồn nhiệt nóng bỏng, môi lưỡi đàn ông ấm áp lưu luyến mút trên trán mình, Lương Xuân Vũ khẽ động đậy đứng lên, bị anh nhẹ nhàng áp cổ cô vào ngực mình. Ánh mắt nhìn xuống có thể thấy cổ áo sơ mi đang mở của anh, hai xương quai xanh dài và sâu. Cô có thể nghe mùi hương trên quần áo anh, cũng nghe mùi hương trên cơ thể anh. Mùi hương này khác với bất kỳ thời điểm nào, chui vào trong mũi không những không tiêu tan đi mà còn xông thẳng lên não, càng sâu, càng vô tận, cuồn cuộn không ngừng lan ra khắp nơi. Tim cô cũng run rẩy, phía sau lưng mềm mại, mặt cô tự nhiên đỏ lên.

Từ Phong hình như không nhận thấy, môi anh dần di chuyển xuống dưới, hai cánh môi nóng bỏng nhẹ nhàng chạm vào môi cô, cảm giác mềm mại ấm áp chảy khắp người, Lương Xuân Vũ lại run rẩy.

Từ Phong cho là cô sợ hãi, hai người cách ra lại thấy hai má cô ửng hồng, ánh mắt bối rối, khóe môi hồng hồng. Lúc này không cách gì cưỡng lại được, Từ Phong ôm lấy mặt cô, lại cúi xuống hôn cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi