XUÂN VŨ VÀ TỪ PHONG

Lương Xuân Vũ mang theo máy ảnh DSLR, cái máy ảnh này mua lúc trong nhà có tiền. Khi gia đình phá sản, đồ vật của cải vẫn còn, mẹ cô đem những thứ không thể mang đi đem bán, còn những cái nhỏ này, Lữ Tố nói lúc mua 10 vạn, lúc bán chỉ có 2 ngàn thì bán làm gì, thà cứ giữ lại mà xài. Hai người phụ nữ lúc đó tâm trạng vẫn tốt, tóm lại là kiểu cùi không sợ lở, cần gì phải khiến cho trong nhà như táng gia bại sản, một nghèo hai trắng như thế. Người ở dưới đáy thì muốn leo lên cao, khi ở trên cao lại sợ ngã xuống dưới, ai cũng không an ổn; nhưng nếu người đã trải qua thời điểm mà hiểu rõ ý nghĩa sự sống và cái chết, thì lại không sợ, chẳng còn sợ điều gì nữa.

Hà Giai Chanh nói Lương Xuân Vũ điên rồ, thật ra cũng có phần đúng, đây là tư tưởng mạnh mẽ, chẳng cần ai tới cảm thông bởi thông cảm là điều vô dụng, không phải điều cô muốn. Cô và mẹ đã đi du lịch khắp nơi từ nam đến bắc, từ trị trấn Vân Nam tới thành cổ Bình Dao. Trời quang mây tạnh, sông dài hoàng hôn; đình đài lầu các cổ xưa, thành phố cổ với tòa thành đổ nát, những văn hóa của người xưa, không hẳn mọi thứ đều tốt nhưng khi ngắm nhìn từng thứ từng thứ, tầm mắt mở rộng, mọi việc tự nhiên sẽ trở nên khiêm tốn.

Lữ Tố là người lãng mạn, nếu không bà cũng không lấy ba của Lương Xuân Vũ. Còn với Lương Xuân Vũ, cô có phải là người lãng mạn, mơ mộng không? Cái này thì mỗi người một ý.

Tuy nhiên, cô chính là người như vậy, nếu gặp được người yêu dấu, cô tự nhiên sẽ vui mừng, nếu không gặp được, hoặc đối phương thay đổi thì cô cũng sẽ chấp nhận.

Công viên rừng rậm ở thành phố A, đóng băng hàng ngàn dặm, hai bờ sông trồng cây tuyết liễu, hoa quỳnh, cả một rừng hoa có một không hai. Được bao bọc trong băng, cành cây đen chìm trong tuyết, bên trên hàng ngàn bông hoa sáng như pha lê, như những đám mây trắng trong suốt, được ngăn cách bởi những sợi dây kim tuyến bồng bềnh, rũ xuống bên dưới. Sương đọng trên các hàng cây, nhìn ở góc độ khác thì giống như nước thủy triều dâng lên cuồn cuộn, đọng lại.

Lương Xuân Vũ đứng dưới một gốc cây chụp ảnh, cô đi bộ nên hơi nóng, cởi mũ nhét nó vào túi áo khoác. Những tán cây của gốc cây đó như những bông hoa thủy tiên nở bung kéo dài vài mét ở cả hai bên. Lương Xuân Vũ đến gần hơn, có rất đông khách du lịch và trẻ em xung quanh gốc chơi chạy đùa ầm ĩ.

Camera điều chỉnh không tốt, cô chụp đại một tấm xem xét, tuyết phản chiếu ánh sáng quá nhiều, thêm bộ phân cực, điều chỉnh lại khẩu độ. Đang cúi xuống ngẩng lên để điều chỉnh rồi chụp thử, không biết là do gió hay do có người chạm vào mà một loạt tuyết ào ạt rơi xuống. Lương Xuân Vũ đứng dưới gốc cây không phản ứng kịp, bị tuyết đổ đầy đầu cổ. Cành cây vốn mềm, lại rời rạc nên khi có động thì toàn bộ tuyết rào rạt đổ xuống. Từ Phong nghe tiếng cô bên kia, nhìn qua rồi vừa cười vừa chạy vào kéo cô ra khỏi tán cây. Trên đầu, vai, quần áo, tất cả người Lương Xuân Vũ đều bù xù bông tuyết. Bàn tay to lớn của Từ Phong xoa xoa tóc cô, vỗ nhẹ má cô cho tuyết rơi xuống, một ít bị tan ra, Từ Phong cầm khăn giấy lau cho cô hỏi “Có lạnh không?”

“Cũng ổn”

Từ Phong nghe cô trả lời vậy cũng không ngẩng lên, thò tay thử vào cổ cô, ướt nhẹp, anh cười khẽ nói nhỏ “Cũng ổn. Vậy mà em còn nói được”

Cô mặc một cái áo lông vũ bên ngoài, bên trong là áo cao cổ, ở trên còn khô nhưng chỗ xương quai xanh thì tuyết chảy ra ẩm ướt hết. Từ Phong tháo găng tay, gập cổ áo trong cô xuống, khom người lau cho cô bằng tay, Lương Xuân Vũ cảm thấy bàn tay ấm áp của anh tiến vào, lau qua lại trên xương quai xanh mình. Lương Xuân Vũ cúi đầu “Để em tự làm”. Cô cúi cằm xuống, Từ Phong lại bỏ một tay ra nâng cằm cô lên, tay kia vẫn còn trong cổ cô “Em đừng nhúc nhích, em cúi xuống anh càng không thấy gì”. Cằm Lương Xuân Vũ bị anh túm chặt muốn nhúc nhích cũng không được, lúc lắc đầu cũng không thoát ra được.

Từ Phong không thèm ngẩng đầu, cười khì khì, để cô đứng vững rồi nhéo cằm cô một cái, bỏ tay ra.

Lương Xuân Vũ chụp cho Từ Phong mấy tấm ảnh, Từ Phong chặn một người qua đường, đưa điện thoại di động nhờ họ chụp hai người.

Không gian rộng lớn bị tuyết bao trùm, những cây tùng phủ băng, khung cảnh đẹp đẽ kỳ vĩ ở phía sau, trên đầu bầu trời màu xanh lam, trời đất đều ở nơi đây, gắn bó không rời.

Chú qua đường giơ điện thoại lui ra sau, trong di động là đôi nam nữ mặc quần áo đen, giày bốt ngắn, cô gái cầm cái máy ảnh, người đàn ông cúi đầu nói chuyện, một lát sau cô lắc đầu, người đàn ông kéo cô ấy, cô đi sang bên cạnh, bị kéo lại thì mỉm cười. Cái cây sau lưng họ cao lên tầm hai mét thì tách ra làm 2 nhánh, vươn dài sang hai bên đối xứng, lá cây xanh mướt dày đặc. Chú qua đường thấy ấm áp nên chụp liên tiếp vài tấm, đa số đều nhòe do động tác hai người nhanh quá, chụp được mấy tấm thì ngượng ngùng cười “Cô cậu rất có tướng phu thê”.

Từ Phong nhìn lại mấy tấm ảnh, không có tấm nào thực sự tốt, không phải do ống kính có vấn đề mà do khả năng chụp ảnh của ông chú đó nhưng biểu cảm của hai người đều rất vui vẻ nhẹ nhàng.

***

Khi về lại homestay, Lương Xuân Vũ ngồi trên ghế sofa chỉnh lại máy ảnh, nghĩ chắc ổn rồi thì đi tới cửa sổ chụp thử vài tấm. Nhiệt độ trong nhà cao, cô đã cởi áo khoác khi vào nhà, chỉ còn lại áo sọc nhỏ cao cổ, cánh tay cô giơ cao lên, vạt áo được dính với áo giữ nhiệt bên trong kéo cao lên theo động tác trên tay, lộ ra vòng eo nhỏ.

Từ Phong lúc đầu chỉ nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn màn hình di dộng, sau mới phản ứng lại.

Trắng, nhỏ, eo đến hông là một đường cong cong.

Chậc chậc.

Lương Xuân Vũ quay lại thấy Từ Phong nhìn mình cười như không cười, ánh mắt nhìn cô còn chớp chớp mắt. Ánh sáng mờ mờ, người đàn ông nghiêng đầu, mi mắt cong cong, có ý xấu?

Lương Xuân Vũ sững người một lúc, nhìn ánh mắt trêu chọc của Từ Phong suy nghĩ lý do, nhìn lại, Từ Phong vẫn là ánh mắt đó, không buông tha cô. Cô nhìn đi nơi khác, được một lát lại liếc nhìn anh, chạm phải ánh mắt anh thì thấy mất tự nhiên.

Đặt cái máy ảnh lên bàn, cô đi vòng qua ghế sofa, Từ Phong đứng dậy với hai tay ra ôm cô lại, thổi vào lỗ tai cô “Lúc này hết giả bộ được rồi phải không?”

Khi cô vùng vẫy, quần áo bên hông lại co lên, eo nhỏ thon thon một tay có thể ôm hết. Từ Phong xem như hiểu Lương Xuân Vũ, nếu thật sự có ý xấu, muốn chờ cô ấy chủ động tới cửa? Muốn chờ cô ấy tự động cho mình một sự bất ngờ trong yêu đương? Nằm mơ đi.

Từ Phong nghĩ, mình cứ dịu dàng một chút, cô ấy có thể ở bên mình cả đời. Nghĩ vậy, tay Từ Phong nắm ở eo cô, nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, bàn tay mềm mại chạm vào những điểm yếu chết người, thực sự là hơi càn rỡ.

Lương Xuân Vũ cảm thấy bàn tay anh cơ bản không chỉ dừng ở eo, tưởng chừng như tiến vào qua làn da mà nắm chặt các bộ phận cơ thể mình, mỗi cái đều khiến cô bị kich thích giật mình. Cô hơi thở dốc, đưa tay ngăn tay anh lại, Từ Phong dừng ở eo cô, Lương Xuân Vũ run rẩy, anh nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy ngón tay.

Lương Xuân Vũ nghe anh thở ngày càng nặng, hơi thở ẩm ướt nóng cháy áp vào tai cô, cô bối rối quay đầu nhìn anh, anh mỉm cười “Giao cho anh có được không?”. Lời còn chưa dứt, anh đã cúi xuống che môi cô, môi răng trêu chọc mà rất dịu dàng. Tay anh cũng theo vạt áo ấm thăm dò đi vào, đi dần lên trên.

Làm thế nào để đối phó với những ham muốn dục vọng bình thường? Những thứ bị giữ kín quá lâu thì chỉ có tiến không lùi, tựa như nước lũ như thú dữ, bức bách con người tới ngưỡng. Lương Xuân Vũ không ngăn được anh. Thật ra cô cũng biết, không có gì cản nổi, nhưng anh hôn từ khóe môi lên tai cô, hơi thở ấm áp nóng bỏng len vào tai cô, lan tỏa, cô hoảng hốt, tay chân như cứng lại, cơ thể như tan thành nước. Tay Từ Phong chạm vào một chỗ khiến cô không thể nhịn được, lặng lẽ hé miệng thở dốc, ngực phập phồng. Nhưng cô vẫn còn tỉnh táo thấy ngoài cửa sổ một màu trắng xóa của băng tuyết trên mái nhà trọ, những ngón tay cô gắt gao bấu chặt đùi Từ Phong. Cô rất tỉnh táo, tỉnh táo đến cực độ, cảm nhận được bàn tay anh mềm mại, tham lam mà ấm áp.

Từ Phong ôm cô lên đi vào phòng ngủ, đặt lên giường. Lương Xuân Vũ không nhìn anh, cố gắng dựa vào điểm mấu chốt của mình mà chống lại, như một cây cung đã lên dây, bởi cô sợ chính mình sẽ thất thế mà rơi vào trầm luân. Từ Phong ngẩng lên khỏi cơ thể cô, anh là người đầu tiên dẫn dắt vào chuyện này, lúc anh ngước lên, đôi mắt anh tràn ngập sự khao khát và tình yêu. Anh ôm đầu cô, hôn từng chút một, ghé sát tai cô gọi “Tiểu Xuân”.

Cô không trả lời, Lương Xuân Vũ không cách nào lên tiếng trả lời được, cô bám chặt vào cổ anh, trong mắt như mộng ảo không biết mình là ai. Một người như cô không có mơ ước, là người tự do nhất, cũng phóng khoáng bao dung nhất. Từ Phong cũng không thể chịu đựng được, anh có vô số giấc mộng, muốn cùng cô tới đỉnh Vu Sơn. Nhưng anh vẫn hôn cô, môi là lời nói của nhịp đập trái tim anh, anh muốn hôn cô, nâng đỡ khi hoạn nạn, tình ý chân thành. Lương Xuân Vũ nuốt xuống, cổ động đậy, anh ngước lên, hai người hợp lại cùng nhau, như một đôi uyên ương.

Khi thủy triều dâng lên, Lương Xuân Vũ nhớ tới bài nhạc Lữ Tố đàn “Xuân hoa giang nguyệt” tiếng đàn mê hoặc như rải những sợi dây tơ khắp nơi, trôi dạt trong không gian. Thế giới rộng lớn, thân nhẹ như én, bay vút qua trời, mặt sông nhấp nhô gợn sóng, thủy triều dâng lên hết đợt này đến đợt khác, kéo dài như vô tận.

Tuyết rơi ngoài cửa sổ, mọi âm thanh đều phủ một màu tuyết trắng. X cũng tốt, yêu cũng vậy, lưỡng tình tương duyệt, trần ai lạc định (hai bên yêu nhau, mọi chuyện đã định)

Nửa đêm Lương Xuân Vũ tỉnh lại, lờ mờ thấy một bóng người đứng yên bên cửa sổ, hai tay chống trên lan can. Sương mù vây phủ, tầng tầng lớp lớp mây mù. Lương Xuân Vũ đi rót nước, khi quay về anh vẫn đứng yên như đang ngẩn người. Cô cầm ly nước đi về phía anh. Từ Phong nhìn lại cô, không gian xám mờ, Từ Phong hỏi “Em tỉnh rồi?”

“Dạ”

Từ Phong mỉm cười quay người ôm cô “Tiểu Xuân, em nhìn bên dưới đi, không giống như thế giới thật”

“Đúng là không giống…” Lương Xuân Vũ nhìn xuống thì thầm.

“Mỗi lần anh nhìn xuống, anh phải quay lại nhìn em, anh cảm thấy em và nó đều thật sự động lòng người”. Nói tới đây, đột nhiên anh cúi xuống hỏi cô “Anh cầu hôn em, em có đồng ý không?”

Lương Xuân Vũ tựa lên khuỷu tay anh, đối diện ánh mắt anh “Có phải quá nhanh không?”

Từ Phong nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, lát sau mới dời mắt đi, gật đầu “Cũng được”

Anh không nói gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi