XUẨN XUẨN DŨ ĐỘNG

Đóa Lai chưa từng thấy qua thịt rồng, cũng không muốn ăn thịt rồng. Đóa Lai cho rằng cuộc đời ngắn ngủi như vậy, không đáng để Bàng Suất vì cậu mà lên núi xuống biển, vào dầu sôi lửa bỏng. Chỉ cần một ngày ba bữa ít thịt, buổi tối có thể ôm nhau ngủ ngon một giấc, bên cạnh có người đàn ông mà mình thích, cả đời cậu như vậy đã rất hạnh phúc rồi.

Cũng chịu thôi, ai bảo Đóa Lai lại thích một người không cùng chí hướng với cậu cơ chứ.

Đóa Lai nghe Hoa Kì sắp đến, tự nhiên bừng bừng hứng khởi, ở trong phòng vệ sinh tắm rửa gội đầu sạch sẽ, tắm rửa xong, cậu vuốt tóc ra đằng sau để lộ trán, khỏi phải nói, cả người đều tràn trề sức sống. Lúc Bàng Suất nhìn cậu không nhịn được liền nhìn chằm chằm không rời.

“Anh, em chuẩn bị xong rồi, xuống lầu kiếm gì ăn đi.” Đóa Lai đeo một cái ví nhỏ, cười xán lạn, thật khiến nhiều người yêu mến.

Bàng Suất híp mắt cười, đứng dậy đến cạnh Đóa Lai, nâng tay khoát lên vai cậu: “Đi, anh dẫn em ăn một bữa hoành tráng.” Bàng Suất ôm Đóa Lai đi ra ngoài, lúc tới cửa thang máy, Bàng Suất nhìn thấy hình xăm ở cổ tay của Đóa Lai, loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện, Bàng Suất không khỏi tò mò, vén cổ tay áo lên nhìn nhìn: “Hình xăm này là em bắt chước anh à?”

Đóa Lai thấy quan hệ giữa hai người đã tiến triển đến mức này rồi thì cũng không cần giấu nữa. Đóa Lai nhe răng cười: “Ừm, nhưng mà em thấy nó hiền quá, nhìn như con chó vậy.”

Bàng Suất buồn cười nói: “Không sao, giống bé rồng con.”

Hai người đang nói chuyện phiếm, cửa thang máy vừa mở, Côn Tử ở đối diện hấp tấp chạy lại.

Bàng Suất sững sờ, mắng: “Mày làm gì mà vội vã vậy?”

Sắc mặt Côn Tử không tốt lắm, ánh mắt hiện vẻ trốn tránh, khẽ nói: “Em có chuyện muốn tìm anh.”

“Có gì nói đi.”

Côn Tử nhìn Đóa Lai, nhẹ giọng: “Chuyện này, bây giờ không tiện nói lắm…”

Bàng Suất đoán được Côn Tử muốn nói gì, cười cười rồi buông lỏng Đóa Lai, nói: “Lai thần tài, em ra trước sảnh đợi anh đi, tí nữa anh dẫn em đi.”

Đóa Lai nhìn bọn họ, gật gật đầu: “Vậy em ra sảnh đợi anh.” Đóa Lai nhanh chóng đi ra sảnh.

Bàng Suất thấy bóng dáng Đóa Lai ngày càng xa, nói khẽ: “Nói.”

Côn Tử đến bên tai Bàng Suất nhỏ giọng thì thầm.

Nghe xong, Bàng Suất mở to hai mắt nhìn, vui vẻ nói: “Nếu thật là vậy thì tên nhóc đó muốn chạy cũng khó, bây giờ liền ra tay.” Bàng Suất nắm chặt tay, nóng lòng được trả thù. Này thì đâm sau lưng tao, xem ra ông trời cũng muốn giúp mình báo thù.

“Vậy bên Lai thần tài tính sao đây?” Côn Tử nhìn về phía đại sảnh vài lần.

Bàng Suất im lặng một lát, nói: “Trước mắt cứ tiến hành theo kế hoạch, phía Lai thần tài tao sẽ tự giải quyết.” Bàng Suất vung tay lên, tự nhiên bước đến chỗ Đóa Lai.

Đóa Lai ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh xem TV, hôm nay là ngày đầu tiên tiệm mở cửa buôn bán lại, mặc dù không nhiều người nhưng khách quen vẫn đến đây. Nhưng hiện tại tiệm massage bị ảnh hưởng khá nặng nề, giải tán đội tiếp khách nên mất một số khách hàng nam, cẩn thận tính toán một chút một ngày buôn bán đã giảm đi vạn mấy.

“Lai thần tài.” Bàng Suất lại gần gọi một tiếng, Đóa Lai vội quay đầu, cười nói: “Nói chuyện xong rồi?”

Bàng Suất gật đầu: “Ừm, anh có chút việc gấp phải làm, em tự đi ăn được không? Buổi tối anh dẫn em ra ngoài ăn nhé?” Bàng Suất tuy là hỏi vậy nhưng đã sớm lấy tiền ra, chuyện này cũng xem như tính toán hết rồi, không thể để Đóa Lai từ chối.

Đóa Lai nghi ngờ nhìn hắn, sau đó cười ngốc như bình thường: “Ừm, vậy em tự đi ăn, anh đi làm việc của anh đi.”

“Ngoan.” Bàng Suất đưa tiền cho cậu.

Nếu như là lúc trước thì Đóa Lai sẽ cự tuyệt, cậu sẽ nói cậu có tiền, nhưng mà lúc này Đóa Lai cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy, cầm tiền trong tay, chạy như điên ra khỏi tiệm.

Bàng Suất đứng ở đại sảnh nhìn bóng dáng vội vã của Đóa Lai, hắn không rõ hắn đang cảm giác như thế nào.

Bàng Suất cũng không để ý nhiều, hắn còn có việc quan trọng phải làm gấp. Hắn đến điểm hẹn trước đó với Côn Tử, là một con hẻm nhỏ gần tiệm, bình thường Thiết Quân sẽ hay đến đây vì nhà bạn gái hắn ở trong con hẻm này.

Bàng Suất vì muốn bắt tên nhóc Thiết Quân này mà sai Côn Tử đi tìm hiểu không ít tin tức, để ngừa thất bại, Chúc Khải còn kêu thêm ba người anh em khác đến hỗ trợ, tổng cộng là sáu người, núp trong một góc ngồi đợi.

Thời gian từng giây trôi qua nhưng vẫn không thấy tên Thiết Quân đến, Bàng Suất liền có chút sốt ruột. Chúc Khải nhìn ra sự lo lắng của Bàng Suất, vội sai một người vào trong hẻm nhìn thử, thuận tiện nếu gặp phải trở ngại gì bọn họ có thể rút lui đúng lúc.

“Đừng vội, Thiết Quân nhất định sẽ đến.” Chúc Khải an ủi Bàng Suất, tiện tay đưa qua một điếu thuốc, đợi sau khi Bàng Suất nhận, Chúc Khải nói: “Hôm nay chúng ta phải làm cho bằng sạch.”

Bàng Suất hút thuốc: “Đệt, mày muốn phế hắn luôn hả?”

“Tao cũng định vậy.”

Bàng Suất cười: “Thôi đi, chúng ta đều lớn cả rồi, phải biết lo cho bản thân nữa, vì hắn vậy không đáng.”

“Vậy mày có ý gì? Chỉ định hù hắn?”

Bàng Suất cười lạnh: “Cùng lắm tao chỉ muốn chém hắn hai đường, cho dù không chết nhưng vậy cũng hả giận, nhưng mà hiện tại, tao đang suy nghĩ chỉ giáo huấn hắn một trận là được rồi.”

Chúc Khải nhìn Bàng Suất không nói gì.

Côn Tử lúc này chen vào: “Em cảm thấy hù một chút thôi là được rồi, nhỡ có gì nghiêm trọng xảy ra, ông chú kia của hắn chắc chắn sẽ phát điên đi cắn người.”

Chúc Khải căm hận ném tàn thuốc xuống dưới đất: “Đm, bố lại sợ hắn quá cơ?”

Bàng Suất đưa tay vỗ vỗ vai Chúc Khải: “Chuyện này cũng không ảnh hưởng nghiêm trọng đến mày nên mày cũng đừng chơi quá trớn, theo tao hù tên Thiết Quân kia một chút là được rồi.”

Chúc Khải nhìn Bàng Suất, khó hiểu hỏi: “Không phải trước đây mày cũng vậy à? Có thù tất có báo, hơn nữa phải gấp đôi, sao giờ lại sợ?” Chúc Khải quan sát Bàng Suất, thấy trên mặt hắn mang theo ý cười, nháy mắt liền hiểu được: “Đm, không phải là vì Lai thần tài đó chứ?”

Bàng Suất cười, không nói, ngầm đồng ý.

“Đệt, tao còn đang mù mờ đéo biết ai nhập mày, giờ thì tao hiểu rồi.” Chúc Khải vẫy tay, bực bội nói: “Tụi mày thích làm gì thì làm, bố không quan tâm nữa cho bớt mệt.”

Bàng Suất vẫn cười không nói chuyện như trước, ánh mắt nhìn đến hướng hẻm nhỏ.

Người anh em Chúc Khải bảo đứng ở trước hẻm trông chừng, đợi thật lâu vẫn không thấy người đến, thế nhưng hắn lại phát hiện một tên choắt đang núp phía sau cột điện. Người anh em này cẩn thận quan sát một chút, trong lòng nổi lên suy nghĩ, chẳng lẽ đó là tên nhóc Thiết Quân? Thiết Quân đã phát hiện ra bọn họ?

Người anh em này mới ra tù không lâu, đối với ai cũng mang theo trạng thái đối phó, hắn cũng không muốn nói cho bọn Chúc Khải, chỉ muốn giải quyết một mình, đến lúc đó có thể được Chúc Khải thưởng thêm nhiều tiền nữa là đằng khác. Vì vậy, hắn chạy thẳng đến, giống như một con diều hâu đang chuẩn bị săn gà.

Đóa Lai theo dõi Bàng Suất thì thấy có sáu người đang tụ tập trước một con hẻm nhỏ, cậu biết chuyện này không tốt lành gì, vì để an tâm, cậu liền trốn ở một góc lén quan sát. Mà hiện tại, Đóa Lai lại bị một tên đàn ông cao lớn dồn đến một góc, biểu cảm hung ác của hắn khiến Đóa Lai hốt hoảng.

“Làm…làm gì vậy?” Đóa Lai vờ như không có chuyện gì.

Tên đàn ông kia không chút suy nghĩ, lấy từ đâu ra một con dao: “Người anh em, xin lỗi.”

Đóa Lai thấy mũi dao lóe sáng liền luống cuống, vội lùi ra đằng sau hai bước, nhìn thấy người trước mắt hình như muốn chém cậu thật, vì ngừa chuyện xảy ra, Đóa Lai kéo tay áo lên, lộ ra hình xăm, cười cười bảo: “Anh, đều là người một nhà mà.”

Người kia chau mày, quan sát hình xăm lộ ra của Đóa Lai: “Mày đang đùa tao à?”

Đóa Lai vội nói: “Em là em trai của Bàng Suất, là anh ấy bảo em chờ ở đây, phụ trách tiếp ứng.” Đóa Lai thấy hắn không tin tưởng mình, tiếp tục nói: “Nếu không tin anh dẫn em đến chỗ đó đi, hỏi Bàng Suất là biết ngay.”

Tên kia bán tín bán nghi thu dao, nhét vào trong túi quần rồi lạnh giọng: “Đi thôi.”

Đóa Lai thở phào, cùng hắn đi vào trong hẻm.

“Đm…” Chúc Khải nhìn thấy Đóa Lai, ngạc nhiên há hốc: “Sao em ấy lại đến đây?”

Bàng Suất thuận tiện quay đầu nhìn, lúc hắn nhìn thấy Đóa Lai, trong lòng lộp bộp một tiếng, không chút suy nghĩ liền nhấc chân bước đến gần: “Sao em lại đến đây?”

“Anh Bàng, tên này bảo là em trai của anh.”

Bàng Suất gật gật đầu: “Là em trai của tôi.”

Người đàn ông lúc này mới hạ cảnh giác: “May mà lúc nãy tôi không vội động thủ, nếu không tên này đã nằm tại chỗ rồi.”

Bàng Suất hít một hơi, may mà tên này là anh em của Chúc Khải, nếu không hắn đã nổi điên lên rồi, chỉ có thể khách khí nói: “Cảm tạ người anh em đã hạ thủ lưu tình.”

“Anh Bàng không cần khách khí, tôi ra bên ngoài, có tin tức thì nói cho các anh.” Nói xong, hắn xoay người đi ra khỏi hẻm nhỏ.

Bàng Suất xụ mặt, dường như rất tức giận, nói: “Em đến đây làm gì? Biết vừa rồi tên kia suýt nữa thì làm gì em không? Chán sống rồi hả?”

Đóa Lai cúi đầu, thở dài: “Em sốt ruột mà…”

“Tên nhóc em làm gì mà sốt ruột, mau quay về ngay cho anh.” Bàng Suất kéo Đóa Lai tới đầu hẻm, vừa mới đi chưa được hai bước, người anh em kia đã hớt hải chạy vào: “Tên kia đến rồi.”

Bàng Suất sửng sốt, nghĩ thầm, nếu như giờ đưa Đóa Lai về không phải tên Thiết Quân kia sẽ phát giác ra sao? Nghĩ như vậy, Bàng Suất không còn cách nào chỉ có thể nói với Côn Tử: “Côn Tử, mày trông chừng Đóa Lai đi.” Nói xong, Bàng Suất đẩy Đóa Lai đến trước mặt Côn Tử, Côn Tử nhanh tay nhanh chân kéo Đóa Lai vào một góc nhỏ, dặn: “Mặc dù có nhìn thấy gì đi chăng nữa cũng không được lên tiếng, biết chưa?”

Đóa Lai khinh hồn bạt vía nói: “Em biết rồi.”

Vừa nói xong, Thiết Quân đã dẫn bạn gái quẹo vào trong con hẻm nhỏ. Trong hẻm có tổng cộng ba căn nhà, một căn đang đóng chặt cửa, còn hai căn kia cũng không có người, cho nên Bàng Suất cũng yên tâm ra tay.

“Ồ nhóc con, không nghĩ tới lại gặp mặt rồi?” Thiết Quân vừa mới vào trong hẻm đã bị sáu người chặn lại.

Thiết Quân vừa thấy người liền chột dạ, mỉm cười nói: “Ai da, các anh làm gì ở đây vậy? Có gì từ từ nói sau.”

Chúc Khải ngang tàn: “Mày nói xem mày chơi bọn tao một vố, hôm nay bố phế chết mày, mày có tin không?”

Thiết Quân kích động, nói: “Khải, hai ta quen nhau lâu như vậy sao có hận thù gì được?”

Chúc Khải cười: “Đúng là lúc trước đéo có thù hận gì, nhưng mà hiện tại lại là thù hận thâm sâu rồi.” Chúc Khải chỉ chỉ Bàng Suất: “Tên chó nào dám đụng đến anh em tốt của tao, tao dám đụng đến tên đó, có phải mày chán sống rồi không?”

Thiết Quân giả bộ mờ mịt: “Ui, anh nói vậy là có ý gì, tôi với Bàng Suất không ai đụng ai, làm sao có thù có hận?”

“Đm, mày còn giả bộ gì nữa?” Chúc Khải nhặt một cục gạch dưới đất lên hung hăng ném đến. Thiết Quân né không kịp, cục gạch nhắm thẳng trúng bụng hắn. Thiết Quân đau đớn ôm chặt bụng, bạn gái hắn ở bên cạnh bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, lắp ba lắp bắp: “Anh…Các anh…Các anh…”

“Đừng nhiều lời, cút qua một bên.” Chúc Khải vẫy tay: “Bố chưa bao giờ ra tay với phụ nữ.”

Cô không dám thở mạnh.

Thiết Quân ôm bụng: “Khải, tôi nghĩ có hiểu lầm ở đây, tôi có nghe chuyện của tiệm, quả thật không phải do tôi làm.”

“Mày dám cãi?” Chúc Khải vừa mới nói xong, Bàng Suất đã tức giận xông lên, nhấc một chân đạp vào đầu Thiết Quân, hắn đang mang một đôi giày da màu đen, gót giày khá cứng cho nên hắn vừa đạp một cú, mũi Thiết Quân liền chảy máu.

Thiết Quân quỳ trên mặt đất, che miệng lầm bầm.

Bàng Suất ngồi xổm cạnh hắn, nắm đầu hắn nói: “Mày thừa nhận, xin lỗi bọn tao, bọn tao sẽ xem như chuyện này coi như giải quyết xong, nếu không…Hôm nay tao phế chết mày ở đây.”

Thiết Quân biết chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu có thừa nhận cũng không thể toàn mạng thoát khỏi.

“Người anh em, chuyện này không phải tôi làm.” Thiết Quân đau đớn, đầu chảy đầy mồ hôi.

Bàng Suất trừng mắt: “Được, xem như mày can đam, không chịu khai? Vậy đừng trách tao ác độc.” Bàng Suất vẫy tay với Chúc Khải, Chúc Khải vội đi đến, nói với hai người anh em đi bên cạnh: “Giữ người hắn.” Nói xong, Chúc Khải từ đâu lấy một lưỡi lam ra: “Nhóc con, biết đây là cái gì không? Không phải mày mạnh miệng làm à, cho mày nếm thử một chút xem thế nào nhé?”

Thiết Quân bị dọa xanh mặt, nếu nhét lưỡi lam này vào miệng, bọn Bàng Suất lại ngứa chân đá hắn thêm mấy phát nữa thì không biết miệng hắn sẽ thành ra bộ dạng như thế nào.

Bàng Suất thấy Thiết Quân hoảng sợ, cười cười nói: “Sao vậy? Sợ rồi?”

Thiết Quân thất thần nhìn Bàng Suất: “Người anh em, chuyện này là tôi không đúng, nhưng chỉ là tôi ganh tị tiệm các anh làm ăn được thôi, là lỗi của tôi, tôi tình nguyện chịu trách nhiệm về tổn thất, không ít thì nhiều, chỉ cần anh thả tôi ra.”

“Nhanh vậy đã thừa nhận rồi? Vừa rồi không phải mày bảo mày không làm à?” Chúc Khải thu lưỡi lam lại, đứng dậy. Chuyện đã được như ý muốn thì cũng không cần bày thêm trò.

Bàng Suất ngồi xổm trước mặt Thiết Quân: “Nếu thừa nhận thì gập đầu xin lỗi đi, ông đây sẽ bỏ qua cho mày.”

“Được, tôi gập đầu.” Thiết Quân run rẩy quỳ xuống trước người Bàng Suất, lúc hắn cúi đầu, Bàng Suất lén cầm một cục gạch, hung hăng đập xuống đầu Thiết Quân.

Thiết Quân đau đớn kêu lên một tiếng, nằm trên đất trở mình.

Bàng Suất ném gạch xuống dưới đất, đứng dậy hất cằm, không thèm nhìn Thiết Quân: “Nhóc con, lần sau khôn hồn thì đừng chạm đến bọn tao, nếu biết điều thì mạng chó của mày sống thêm được mấy năm, nếu không đừng trách bọn tao tặng mày cho Diêm Vương.”

Thiết Quân đau đớn, không thể nói chuyện, chỉ có thể không ngừng gật đầu.

Bàng Suất giật giật miệng, phun ra một bãi nước miếng, sau đó ra hiệu với đám người Chúc Khải. Côn Tử ở đầu kia nhận được tín hiệu, túm Đóa Lai ở trong góc kéo nhanh ra ngoài.

Sau khi rời khỏi con hẻm, xe trên đường chạy nườm nượp, đông người qua lại, Bàng Suất nhìn Chúc Khải vẫy vẫy tay: “Mày dẫn mấy người anh em này đi ăn cơm đi, lấy tiền của tao ra đãi.”

“Đm, mày bao à?” Chúc Khải vui vẻ nói: “Mày không đi?”

Bàng Suất thở dài: “Đi không được.”

Chúc Khải nhìn Đóa Lai đang cúi đầu, cười: “Được, vậy Côn Tử mày cũng đừng về, đi với tao.”

Côn Tử cũng biết là sẽ như vậy, cười nói: “Được, vừa đúng lúc em cũng thèm rượu.”

“Đm, mày chỉ giỏi mỗi việc đấy.” Nói xong, Chúc Khải dẫn mọi người lái xe rời đi.

Bên đường, Đóa Lai đứng cúi đầu, trong đầu luôn suy nghĩ về hết mọi chuyện vừa xảy ra, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa từng thấy Bàng Suất như vậy, trong lúc nhất thời có chút khó tiếp nhận.

Bàng Suất đứng bên cạnh cậu, nhìn góc mặt của cậu, cười hỏi: “Sao vậy? Sợ?”

Nghe vậy, Đóa Lai khẽ gật đầu.

“Đm, em không đến thì sao có thể bị dọa cho được?” Bàng Suất nâng tay, đau lòng xoa đầu Đóa Lai: “Đã lâu rồi anh không như vậy, làm em sợ rồi.” Bàng Suất vân vê tóc của Đóa Lai, nói tiếp: “Có phải hối hận rồi không?”

Đóa Lai giật mình, vẫn cúi đầu như trước: “Hối hận gì ạ?”

“Hối hận thích anh?” Bàng Suất híp mắt cười.

“Không…” Đóa Lai nuốt nuốt nước miếng, nâng tay lên che ngực: “Anh, về sau đừng như vậy nữa, được không?”

Bàng Suất mỉm cười nói: “Được, anh bảo đảm với em đây là lần đầu cũng như là lần cuối.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi