XUẨN XUẨN DŨ ĐỘNG

Đóa Lai sợ rằng một khi Bàng Suất đã phát hiện ra cậu chính là người làm ra mấy việc đó, chắc chắn từ nay về sau cậu không thể nào nhẹ nhàng theo dõi hắn từ phía sau, ngắm nhìn từng hoạt động một của hắn. Nếu thật sự là như vậy, cuộc sống của Đóa Lai tựa như bị một mảnh tối đen bao trùm, không hề có bất cứ sự vui thú nào nữa rồi. Nhưng mà Đóa Lai không phải hết hy vọng hoàn toàn, cậu nhất định phải suy nghĩ cách để tiếp tục theo dõi hắn nữa mới được!

Lương Sinh đối với vấn đề này không hề lo lắng một chút nào, cậu liền nói: “Sợ cái gì chứ, hắn có biết cậu là người sống cạnh phòng đâu”. Lương Sinh cầm một chiếc khăn bông vừa nhẹ nhàng lau tóc cho Đóa Lai vừa nói: “Tốt nhất bây giờ cậu nhanh đi tắm đi, kẻo bị cảm lạnh đó!”

Đóa Lai im lặng một hồi, sau đó mới cầm khăn bông đứng lên: “Sinh cục cưng, cậu tắm chưa?”

“Chưa nơi, tớ cũng mới vừa về thôi”

“Hay là cùng nhau tắm đi, tiện thể tớ có chuyện này muốn nói với cậu.” Đóa Lai kéo Lương Sinh vào nhà vệ sinh, Lương Sinh cởi xong quần rồi cùng Đóa Lai đứng dưới vòi sen: “Cậu thật sự không thoa thuốc mỡ à?”

“Tớ có thể chịu đựng mà.” Lúc Đóa Lai chà đến chỗ bị thương kia lỡ dùng sức hơi mạnh, đau chết đi được, còn nói: “Đúng rồi, hắn ở chỗ kia ngày mốt khai trương tiệm massage, còn rất giống như là ông chủ ở đó nữa á!”

Nghe vậy, Lương Sinh lộ vẻ mất mát, nói: “Theo tớ thấy hắn chính là nhân viên phục vụ ở đó í, tớ thật sự rấtttttttt mất mát luôn đó, đẹp trai lóa mắt vậy mà lại đi tắm kì cho mấy cụ lụ khụ”

“ Ý của cậu là, nếu như hắn là ông chủ thì cậu sẽ không mất lòng tin đúng không?” Đóa Lai vừa gội đầu vừa cười nói.

Lương Sinh cười nói: “Ai da, tớ cũng không biết nói sao nữa” Lương Sinh dội một đợt nước lạnh, đến khi cậu chuẩn bị rời nhà vệ sinh, Đóa Lai vội vàng nói: “Sinh tử, ngày khai trương đó hai đứa mình đến tiệm tắm kì giải trí được không? Tớ mời.”

Lương Sinh hú hồn, theo đó là sự vui sướng: “Thật á?”

“Đương nhiên là thật rồi!” Đóa Lai tắt vòi sen, khăn bông khoác lên vai vừa đi ra ngoài vừa nói: “Chủ yếu là tớ muốn ngắm bộ dáng làm việc của hắn như thế nào thôi.” Đóa Lai cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ “Thật muốn để hắn bưng trà rót nước cho tớ mà ~”

Lương Sinh cứng họng: “Tớ thật không ngờ cậu có thể nghĩ ra được một cái ý kiến vĩ đại như vậy đấy”

Đóa Lai vui cười: “Không phải cậu bảo hắn là nhân viên phục vụ còn gì, bưng trà mời nước cho khách thì có gì sai à?” Đóa Lai nóng lòng muốn thử, liền nói: “Quyết định vậy đi, ngày mốt chúng ta đi!”

Lương Sinh vội vàng nói: “Nhưng mà, tên họ Bàng kia có thể không nhận ra tớ là người quen sao?”

Đóa Lai nghĩ một lát rồi bảo: “Không có việc gì đâu, tớ tính toán cả rồi”

Lương Sinh có cảm giác cái trí thông minh quái quỉ của Đóa Lai chứa rất nhiều thứ, tự nhiên cũng sẽ tin tưởng lời Đóa Lai nói. Tắm rửa xong xuôi, hai người vào phòng của Đóa Lai tiếp tục bàn bạc kế hoạch tác chiến. Đương lúc cả hai trò chuyện hăng say khí thế ngút trời, Lương Sinh trong lúc vô tình liếc mắt một thoáng chợt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bên cạnh, sau đó cậu liền vọt lẹ tới bên cửa sổ nhướn người lên, nhỏ giọng bảo: “Đm, hắn đang thay quần áo kìaaaaaa!!!!!“. Vừa dứt lời, Đóa Lai vươn tay che kín mắt của Lương Sinh.

“Không được xem, cậu mà còn nhìn tớ móc mắt cậu ra bây giờ!!!” (Ù uôi thứ bạn bè)

Lương Sinh cầm lấy tay Đóa Lai: “Tớ chỉ mới liếc mắt một cái thôi mà, đừng xồn nữa, buông tay nhanh nhanh tớ còn khai sáng tầm mắt nữa!!” Lương Sinh giãy dụa, ngược lại, Đóa Lai ôm chặt đầu của Lương Sinh, bất luận thế nào cũng không chịu buông tay.

“Tớ nói không cho cậu xem là không được xem!” Đóa Lai vừa kẹp chặt Lương Sinh vừa phóng mắt đến phòng bên cạnh, chính mình sớm đã đem hết cảnh tượng trong căn phòng kia thu vào trong đáy mắt rồi.

Lương Sinh không lay chuyển được Đóa Lai đành chấp nhận, thở dài một tiếng nói: “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ trâu vậy chứ hả, còn đòi móc mắt tớ nữa chứ, cái đồ độc ác!”

Đóa Lai thấy Bàng Suất ở trong phòng đã thay quần áo xong xuôi sạch sẽ, lúc này mới buông lỏng tay ra, Lương Sinh liền cảm nhận được ánh sáng lại rọi qua tim.

“Tớ nói cái này này, khi nãy hắn thò tay xuống dưới là đang làm gì vậy nhể? Nạp đạn à?” Đóa Lai cười cười nói nói

Lương Sinh trở lại nằm trên giường, tay khẽ vuốt ve thắt lưng mình, nói: “Biết gì đâu…À mà dạo này tớ nhịn đến khát rồi, phải tìm người thôi!” (Ý là chịt chịt á =)))

Đóa Lai dở khóc dở cười nói: “Vậy thì cậu đi hoàn thành ước nguyện đi, nhưng điều kiện tiên quyết chính là không được gây ra tiếng ồn quá lớn đó!”

“Đm cái gì chứ, kêu mà cậu cũng không cho kêu luôn hả?” Lương Sinh ngồi dậy, uốn éo người dăm ba cái rồi đi đến cửa sổ trước mặt, nhân lúc Đóa Lai không để ý liền cầm lấy cái muỗng inox đặt trên bệ cửa ném ra ngoài, vừa vặn liền bay đến cửa sổ phòng Bàng Suất rồi nằm phịch trên bệ cửa phòng hắn, Lương Sinh thấy vậy liền bỏ chạy.

Đóa Lai bị hành động bất ngờ của Lương Sinh dọa hú hồn chim én, lúc cậu ngước mắt nhìn sang phòng bên cạnh đã thấy Bàng Suất đang đến gần cửa sổ sau khi nghe được có tiếng động, Đóa Lai không nghĩ nhiều liền vội vàng nằm sấp xuống nền nhà, miệng thầm chửi thề: “Đm Sinh cục cưng, cưng dám chơi anh, cưng tin anh móc cmn mắt cưng không???”

Trong phòng khách truyền đến tiếng cười của Lương Sinh.

Bàng Suất đi đến cạnh cửa sổ, hắn thấy rõ ràng có bóng người trong phòng bên cạnh, trong nháy mắt, người nọ đã ngồi thụp xuống sàn, mà chiếc muỗng kia thì lại đang nằm chới với bên bệ cửa sổ, hắn liền mở cửa, cầm chiếc muỗng lên rồi đóng cửa, rời khỏi phòng.

Đóa Lai nằm sấp trên sàn ngay cả cử động nhỏ cũng không dám làm, duy trì tư thế đấy tầm hai ba phút sau, cậu nghe có tiếng gõ cửa chính, sau đó truyền đến giọng Bàng Suất: “Người anh em, cậu có nhà đó không?”

“Đây đây”. Lương Sinh đã mặc xong quần áo liền chạy ra, trước khi mở cửa còn không quên nhìn Đóa Lai trong phòng cười thật tươi.

Lương Sinh mở cửa, đắm đuối lén nhìn cánh tay Bàng Suất vài lần: “Sao vậy?”

Bàng Suất cười nói: “Đây là muỗng của cậu à?” Bàng Suất đưa chiếc muỗng mới nhặt được trên bệ cửa trước mặt Lương Sinh.

Lương Sinh vội vàng nói: “À, hồi nãy em có nói chuyện với bạn qua điện thoại, tức quá tiện tay ném nó đi, nhưng mà, cửa sổ nhà anh không bị gì chứ”

“Đúng là cậu ném à?” Bàng Suất cười nói: “Tiếng động quả thật rất lớn” Bàng Suất trả lại chiếc muỗng cho Lương Sinh, còn nói: “Lần sau đừng ném nữa ha!”

“Ừm, đảm bảo với anh không có lần sau”. Lương Sinh cầm muỗng, đóng cửa bước vào nhà. Vừa mới đóng cửa, Đóa Lai như người điên chạy vọt đến, Lương Sinh thấy thế vội vàng giơ hai tay che ngực, nói: “Tớ chỉ muốn đùa cậu thôi mà, cậu xem không phải hiện tại cậu không bị gì hay sao?~”

“Biến đi, cậu nói không có gì sẽ là không có gì à???”

Lương Sinh vội vàng né qua một bên, cười cười: “Đừng quậy nữa, không chừng hắn lại phát hiện ra sự hiện diện của cậu đó!”

Đóa Lai trừng mắt, thở hổn hển: “Vừa rồi đúng là hú hồn vcl, may là tớ kịp trốn, không là bị hắn phát hiện cmnr”

“Đảm bảo với cậu là không có lần sau!” Nói xong, Lương Sinh vội vã ba chân bốn cẳng chuồn nhanh về phòng.

Đóa Lai vốn không còn bụng dạ nào so đo với Lương Sinh nữa, đợi tâm trạng ổn định, cậu liền quay lại phòng mình, lúc cậu lén lút như trộm tiến lại gần cửa sổ nhìn qua phòng bên cạnh thì bị hai chồng áo quần trắng trước cửa sổ phòng bên chặn tầm nhìn, người kia, thật sự không phát hiện ra?

Trong lòng Đóa Lai hơi thất vọng, cậu dựa đầu vào cửa sổ nhìn chằm chằm hai chồng áo sơ mi trắng. Màn đêm buông xuống cũng là thời điểm từng nhà sáng đèn, trái với phòng của Đóa Lai, không gian tối đen như mực không có nổi một tia sáng nào. Đang lúc Đóa Lai đang nghĩ đêm nay chắc không được ngắm người kia rồi thì Bàng Suất trong phòng đem hai chồng quần áo đặt xuống dưới đất, sau đó đứng trước cửa hút thuốc, ánh mắt nhìn thẳng vào phòng Đóa Lai.

Đóa Lai hết kích động lại đến hồi hộp, cậu khẽ dựa mình vào cửa sổ im lặng không dám động đậy, tựa như cùng Bàng Suất nhìn nhau qua khung cửa như bình thường. Thật lâu sau đó, Bàng Suất hút xong điếu thuốc, lúc này hắn mới đem hai chồng áo quần đang đặt dưới đất cất vào trong tủ. Sau đó, Bàng Suất lại đến gần cửa sổ, hai tay đặt tại bệ cửa, khẽ đưa người xuống thấp làm động tác chống đẩy – hít đất.

Theo từng nhịp vận động của Bàng Suất, hình xăm con rồng trên vai hắn cũng nhấp nhô lên xuống, Đóa Lai không khỏi mở to mắt, trong đầu bắt đầu ảo tưởng, cậu ảo tưởng rằng Bàng Suất sẽ như vậy, đè cậu xuống dưới thân…Nghĩ như vậy, cả người Đóa Lai trở nên khô khan khó chịu, cũng ngay thời điểm đó, những vết xước trên người Đóa Lai lại càng đau đớn, Đóa Lai vội vàng an ủi thân dưới, cố gắng không cho chính mình suy nghĩ lệch lạc, mà bên này Bàng Suất dường như muốn đùa giỡn với Đóa Lai, động tác càng ngày càng mãnh liệt.

Đóa Lai nhìn đến không dời được tầm mắt, cậu thật lòng không muốn bỏ qua cảnh tượng hiếm có này chút nào, vì thế, để bản thân sau này không nuối tiếc, Đóa Lai vội vàng lôi điện thoại ra chụp lại cảnh vận động của Bàng Suất.

Bàng Suất chống đẩy, hít đất đã đời rồi mới dừng, lúc này toàn thân hắn mồ hôi đầm đìa, hắn nhìn căn phòng bên cạnh rồi xoay người đi vào toilet.

Đóa Lai biết Bàng Suất đã buồn ngủ rồi, lúc này mới kiềm chế cảm xúc, cầm chiến lợi phẩm vừa thu được trong đêm chui vào chăn ngủ.

Nằm xuốn một lúc, Đóa Lai rúc vào trong chăn mở album ảnh trong điện thoại ra thưởng thức, đầu ngón tay khẽ đặt trên ảnh Bàng Suất nhẹ nhàng di chuyển, từ trán xuống khóe miệng, rồi lại đến cánh tay săn chắc của hắn, cuối cùng dừng lại trên hình xăm con rồng trên vai hắn.

Trong lòng Đóa Lai vô cùng vui sướng, cậu ngây ngô cười, cùng lúc đó cậu sờ sờ bả vai mình, kết quả, trong đầu cậu lóe lên một ý tưởng. Đóa Lai cầm điện thoại ngắm lâu thật lâu, đến tận khi mắt trĩu nặng mới thì thầm nói với bức ảnh trên màn hình điện thoại: “Ngủ ngon nhé!”

Sáng sớm ngày hôm sau, Đóa Lai sinh lực tràn trề chạy vào phòng của Lương Sinh, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, trong chăn còn có thêm một người đàn ông lạ mặt nữa, y kinh ngạc nhìn Đóa Lai, miệng hé ra định nói nhưng lại không biết nói gì.

“Mới sáng sớm mà cậu làm cái trò gì vậy?” Lương Sinh ló mặt ra khỏi ổ chăn, nhìn mắt Đóa Lai nói: “Bạn tình”

Đóa Lai hướng phía người đàn ông gật gật đầu, vội vàng nói: “Mau theo tớ ra ngoài, có việc gấp!”

Lương Sinh ngáp một cái: “Ờ, đợi tớ dọn dẹp chút đã”. Lương Sinh vặn mình rồi đi ra khỏi giường, lại quay sang người đàn ông kia nói: “Anh về trước đi, em có việc phải ra ngoài với Đóa Lai rồi.”

Người đàn ông tỏ vẻ cực kì khó hiểu nhìn vào mắt Lương Sinh, cuối cùng chỉ có thể xụ mặt rời đi.

Ngươi kia vừa đi, Đóa Lai liền chọc: “Người ta hầu hạ cậu cả đêm, thế mà cậu lại đuổi người ta đi mất cơ?~”

Lương Sinh mặc quần, nói: “Thế thì sao? Giữ hắn lại đãi hắn ăn sáng hả? Vậy cậu chờ được không?”. Lương Sinh thắt lưng quần xong rồi hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”

“Tớ dự định như vầy nè” Đóa Lai khoa tay múa chân nói: “Đầu tiên, hai đứa mình đi đến tiệm cắt tóc, tớ sẽ nhuộm tóc đen lại, sau đó tớ muốn đi mua một cái máy ảnh tiện lợi, cuối cùng là đến tiệm xăm!”

Hai vế trước Lương Sinh còn hiểu vì sao Đóa Lai muốn vậy, nhưng mà cái cuối cùng, Lương Sinh ngạc nhiên nói: “Đến tiệm xăm làm cái gì? Cậu định xăm hình hả?”

Đóa Lai gật đầu không ngừng: “Ừm ừm, tớ phải xăm hình con rồng, như vậy mới xứng với hắn chớ!” (Đm em quỳ anh J)

Lương Sinh cười nhếch mép: “Hơ, cậu đúng là bị ma nhập rồi!”

Đóa Lai nhe răng cười ngốc: “Tớ cảm thấy rất tốt á, à đúng rồi…” Đóa Lai túm lấy cánh tay Lương Sinh, nói: “Cậu phải giúp tớ tạo cái nốt ruồi trên mặt tớ mới được, tớ sợ hắn nhận ra mất!”

Nghe vậy, Lương Sinh dở khóc dở cười nói: “Không phải chỉ cần móc cứt mũi dán lên mặt là ra rồi à?”

“Cút đi, tớ không cần!!!” Đóa Lai hất cánh tay Lương Sinh đi, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa thật khẽ tạo ra một khe hở, sau khi xác định Bàng Suất ở phòng bên cạnh không có động tĩnh gì mới ba chân bốn cẳng chuồn ra ngoài.

Lương Sinh vất vả lắm mới có hai ngày nghỉ ngơi, tự nhiên lại tình nguyện đi theo cái tên Đóa Lai này xông pha khói lửa. Hai người đi dạo phố cả ngày nên mua được rất nhiều đồ đôi. Trong lúc đi tìm tiệm xăm, Đóa Lai vừa đi vừa đùa giỡn, thế nào mà từ trong một cửa tiệm nào đó mua một hột nốt ruồi giả: “Ê Sinh cục cưng, tớ vừa mới biết lúc sáng cậu không nói đùa tẹo nào, nhìn cái này đi, khác đéo gì cục cứt mũi không chứ!”

Lương Sinh bĩu môi nói: “Cậu dán lên bên miệng ấy, bao giống mấy bà mai mối luôn!”

“Cút đi, tớ đây chính là một đại mỹ nhân đó nhe~” Đóa Lai khoa chân múa tay, muốn tìm một vị trí thích hợp nhất trên mặt để dán lên.

Lương Sinh nhìn thấy vậy, cười hỏi: “Đóa Lai, cậu quyết định xăm rồi hả? Nghe bảo xăm hình đau lắm đó, đau muốn chết luôn á!”

“Ừ, tớ nghĩ kĩ rồi!” Đóa Lai cất cục cao su trên tay, sau đó tiến vào trong tiệm xăm: “Mặc dù đau nhưng tớ vẫn muốn xăm, bằng bất cứ giá nào!”

Đóa Lai đã hạ quyết tâm, cậu cùng Lương Sinh bước vào tiệm, lúc nhìn thấy cây kim xăm (ây dà tui không biết mấy cái này gọi như thế nào hết nên tạm gọi là kim xăm nha, có gì sai sót các bạn thông cảm nha <3), miệng Đóa Lai không khỏi cứng lại, nói lắp bắp: “C…Có…Có phải là…r…rất đau hay không?”

Thợ xăm cười nói: “Chịu đau một chút là xong đó mà”

Lương Sinh ngồi một bên cười vui vẻ: “Ngẫm lại tên họ Bàng đó chắc không thấy đau đâu nhỉ?”

Nghe vậy, Đóa Lai hung hăn trừng mắt nhìn Lương Sinh một cái, sau đó cắn răng nói: “Đến đây đi”

Thợ xăm gật đầu, cầm bức ảnh Đóa Lai vừa chụp được tối hôm qua bắt đầu vẽ theo. Trong lúc vẽ, thợ xăm còn cười hỏi Đóa Lai: “Người trong ảnh chụp là ai vậy? Đúng là một soái ca đó!”

Đóa Lai vô cùng đắc ý, nói: “Anh tôi”

“Anh em ruột hả?” Thợ xăm ngạc nhiên hỏi.

“Không phải, anh em họ.”

Lương Sinh ngồi bên cạnh nghe hai người tán gẫu thiếu chút nữa cười ra tiếng, cuối cùng chỉ có thể chạy đến trước cửa tiệm ngồi xuống, cầm di động tám chuyện với người yêu.

Nửa tiếng sau, hình xăm con rồng cuối cùng cũng được vẽ xong, thợ xăm nhìn trước nhìn sau vài lần: “Xem ra hơi nhỏ thì phải, có vài chỗ tôi lược bớt đi, sợ cậu đau.”

Đóa Lai vội gật đầu: “Không sao đâu, trông giống là ok rồi”

“Được rồi, tôi bắt đầu nhé.” Thợ xăm cầm cây súng xăm, sau đó bật công tắc, cái âm thanh chân thật đó khiến Đóa Lai toát mồ hôi lạnh.

“Sợ đau thì nhìn sang chỗ khác thử, phân tán lực chú ý đi.” Thợ xăm vừa nói xong, Đóa Lai quay đầu nhìn về mấy bức tranh vẽ ở trên tường, cây kim đâm xuống lần đầu tiên, rốt cuộc Đóa Lai đã hiểu rõ cảm giác đau như kim châm là như thế nào.

“Đau không?” Thợ xăm hỏi.

“Sao không đau được chứ?” Đóa Lai cau mày, nhe răng cười nói.

Thợ xăm cười nói: “Tôi sẽ cố làm nhanh cho xong, lâu quá có khi cậu không thể chịu được.”

Đóa Lai hít từng ngụm khí thở hổn hển, đau đến mức nước mắt chảy dài, Đóa Lai gắng gượng đến một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng nhịn được rồi!

“Well done!”

Tiếng nói vừa dứt, Lương Sinh ngồi phía trước nghe vậy liền chạy vọt tới, nhìn kỹ vài lần rồi nói: “Sao tớ thấy nó nhỏ hơn cái của tên họ Bàng kia vậy nhỉ? Khẳng định không phải là thằng nhóc rồng chứ hả?”

“Hình xăm của người kia rất lớn, gần như bao trùm hết một nửa bả vai, ít nhiều cũng phải làm hai tiếng đồng hồ, bạn cậu lại sợ đau, hình xăm có thể hoàn thành hết hay sao?” Thợ xăm giải thích.

Lương Sinh suy nghĩ cũng có thể như vậy lắm, Đóa Lai có thể chịu đựng đến giờ đã là kì tích rồi.

Đóa Lai ngồi bình tâm hơn nửa ngày mới bình thường trở lại, vội đứng lên đi đến trước gương nhìn chằm chằm vào hình xăm trên vai nói: “Tớ cảm thấy rất đẹp!”

Lương Sinh cười nói: “Cậu thấy đẹp là được rồi, trả tiền rồi đi!”

Đóa Lai mặc áo quần vào trả tiền rồi cùng Lương Sinh rời tiệm xăm. Trên đường về nhà, Đóa Lai xoa vai nhè nhẹ: “Mới xăm xong không biết có dính nước được không ta?”

“Chắc chắn không rồi!” Lời vừa định thoát ra khỏi miệng, Lương Sinh liền nhớ đến chuyện ngày mai đến tiệm spa nên nuốt xuống: “Cậu có chắc ngày mai đi spa được không?”

Đóa Lai phụng phịu: “Đi! Cùng lắm thì tớ lấy bao nilon bọc thôi!”

Đóa Lai nói được liền làm được, ngày hôm sau vất vả lắm mới đợi được đến tối, tám giờ, hai người vội vã đi ra ngoài. Ngồi trong xe, Đóa Lai sờ sờ sốt ruột: “Sinh cục cưng ơi, tớ quên đem nốt ruồi giả cmnr”

Lương Sinh vui vẻ: “Không đem thì không đem, hắn cũng đâu có nhận ra cậu đâu mà lo.”

Xe taxi dừng trước cửa tiệm spa, Đóa Lai thò đầu ngó vào bên trong, nhịn không được mà nói: “Đông người thật ấy, cậu nói xem có thể thấy hắn không?”

Lương Sinh trả tiền xe: “Chắc là có”

Hai người xuống xe, nhìn xung quanh rồi bước vào tiệm.

“Hai vị đây muốn tắm rửa ạ?” Nhân viên phục vụ đi đến.

Đóa Lai vột gật đầu: “Ừm, tắm rửa”

Nhân viên phục vụ cười nói: “Hôm nay tiệm chúng tôi mới vừa thử hoạt động, hơn nữa 288 vị khách đầu tiên sẽ được tặng thẻ hội viên, ngoài ra còn có thể sử dụng phòng tắm rửa riêng trong vòng 3 ngày nữa đó ạ!”

Đóa Lai lần đầu tiên tiếp xúc với loại hình dịch vụ như thế này nên trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.

“Này người anh em, hỏi cậu cái này chút, ở đây có nhân viên nào họ Bàng không vậy?” Lương Sinh đứng bên nhỏ giọng hỏi.

Đóa Lai kinh ngạc nhìn Lương Sinh, lại thấy cậu ấy cũng trừng mắt nhìn lại mình thì hỏi: “Có không?”

“Thật ngại quá, tôi vừa tới làm vào hôm qua nên còn nhiều chỗ chưa biết, nếu không hai vị đến sân khấu chính hỏi thăm xem sao?”

Lương Sinh vội xua tay: “Không cần đâu, chúng tôi tắm rửa là được rồi!”

Nhân viên phục vụ gật gật đầu, dẫn Đóa Lai với Lương Sinh đến quầy bar, Đóa Lai đau lòng rút 300 đồng trả tiền phục vụ, tắm kỳ, massage còn thuê thêm phòng karaoke suốt đêm.

“Đóa Lai, cậu nói xem tên kia không phải là nhân viên phục vụ đặc biệt đó chớ?” Trên đường đến phòng thay quần áo, Lương Sinh nhỏ giọng hỏi.

Đóa Lai nghĩ ngợi rồi nói: “Chắc có hả?”

Lương Sinh thở dài: “Thì là, ở một nơi như thế này sao có thể không có được, hơn nữa hắn đẹp trai như vậy, không chừng lại bị mấy vị khách nữ đến giành giật.”

Lương Sinh nói xong đợi lâu ơi là lâu cũng không thấy Đóa Lai trả lời nên nói tiếp: “Ê nhưng mà cậu nói xem không phải hắn mạnh bạo lắm hả?”

“Sao lại hỏi tớ, tớ có được hắn phục vụ lần nào đâu mà biết!” Nói xong, chân Đóa Lai bước nhanh về phía phòng thay đồ.

Lương Sinh thấy Đóa Lai vậy không khỏi bật cười, càng bước nhanh hơn để đuổi kịp.

Hai người thay quần áo xong xuôi liền lên phòng nam ở tầng một, vừa bước vào cửa, Lương Sinh vui vẻ nói: “Nhiều tiền hèn gì xịn xò vl, cậu xem nội thất này, nhìn là thấy thích liền~” Lương Sinh bước nhanh hơn đến bồn tắm trước mặt, không nói nhiều liền ngồi xuống: “Rất thoải mái!”

Đóa Lai bước nhanh đến, lúc ngồi vào trong bồn, cậu nhỏ giọng hỏi: “Chỗ này rộng như vậy không biết hắn ở đâu nhỉ?”

“Đừng nghĩ ngợi lung tung, có duyên ắt sẽ gặp, hai chúng ta cứ hưởng thụ trước đi” Lương Sinh tựa người vào bệ, đầu gối lên cái bồn bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Sau này tớ mà có tiền chắc chắn ngày nào cũng sẽ tới nơi này, nhân tiện tìm luôn em đẹp trai nào đó tới phục vụ rồi làm một cái, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi~~~“ Nói xong, Lương Sinh quay đầu nhìn Đóa Lai: “Bả vai cậu không sao nhưng mà cố đừng để dính nước, coi chừng bị thương”

“Biết rồi, tớ đang cố đây!” Đóa Lai tựa mình vào thành bồn, thoải mái vô thức nhìn xung quanh

Lương Sinh ngâm nước trong chốc lát cũng xoay mình tựa vào thành bồn“Chỗ này có nhiều soái ca thật đó, cậu xem cái người đang giội nước bên kia kìa, tướng tá ngon không?”

Đóa Lai thuận mắt liếc một cái, bĩu môi: “Ẻo lả vcl”

Lương Sinh vừa định mở miệng phản bác Đóa Lai, trong lúc vô tình nhìn thấy một đám người đang tiến vào cửa, trong đó còn có một người nhìn rất quen, cậu vội thúc Đóa Lai: “Đóa Lai, cậu xem người kia có phải là cái tên họ Bàng đó không???”

Đóa Lai vội vàng nhìn về hướng cửa ra vào, trong đám người này quả nhiên có Bàng Suất, hắn để trần phần thân trên, trên vai còn khoác một cái khăn tắm, vừa đi vừa nói chuyện gì đó với người bên cạnh trông rất nhã nhặn.

Đóa Lai vội chui xuống nước, ló đầu nói: “Chính là hắn!!!”

“Chết mẹ, hắn đang đi đến đây đó!!!!” Lương Sinh lo lắng nói.

Đóa Lai không chút suy nghĩ liền lặn xuống dưới nước, cậu không thể bơi nên đành phải đi thôi, nương theo thành bồn đi đến hướng đối diện, lúc ló mặt lên mặt nước, đám Bàng Suất đã đi vào bồn tắm trước mặt rồi.

Đầu Lương Sinh quay mòng mòng, rất căng thẳng đó!!! Cậu chỉ chỉ vào bả vai, ám chỉ hình xăm trên vai cậu ấy đã dính nước mất rồi.

Đóa Lai ở hướng đối diện lắc lắc đầu, cậu sớm đã chẳng còn tí tâm tư nào để ý đến chuyện này nữa rồi.

“Anh, hay là tối nay anh đừng về, lên lầu chơi đùa chút?” Người đầu tiên bước vào bồn tắm là Côn Tử, Bàng Suất cùng Chúc Khải còn có vài người nữa đi theo cũng bước vào.

“Không được, tối nay cậu nhớ thay anh tiếp anh Vương cho tốt.” Bàng Suất từ chối.

Nghe vậy, Chúc Khải vội vàng nói với người bên cạnh: “Anh em bọn tôi dạo này có hơi mệt, phải để Côn Tử đãi các anh rồi.”

Anh Vương gật gật đầu: “Được, Côn Tử với các cậu ai tiếp khách cũng như nhau cả thôi!”

Chúc Khải vội vàng: “Nếu anh nói vậy là tốt rồi, tắm xong tôi kêu Côn Tử dẫn anh lên lầu!”

“Tôi nghĩ tắm vầy là được rồi, hiện tại phải đi ngay thôi!”. Anh Vương tính tình nôn nóng, hơn nữa anh em đi bên cạnh đã nhịn lâu rồi, không bằng vào nội dung chính càng nhanh càng vui sướng.

Chúc Khải trịnh trọng nói: “Côn Tử, mau dẫn anh Vương đây lên lầu đi”

“Dạ vâng, anh Vương, chúng ta đi thôi?” Côn Tử bước ra khỏi bồn trước, lúc anh Vương cùng mấy người bên kia cùng đi ra, Bàng Suất ở trong bồn từ từ đứng lên, cười nói: “Xin lỗi anh Vương, anh em chúng tôi dạo này thật sự mệt quá!”

“Hiểu rồi, anh Vương hiểu hết.” Anh Vương khoác áo “Giai đoạn khó khăn như vậy các cậu chịu đựng được là giỏi rồi, cậu với Chúc Khải cứ ngâm nước đi, anh đi lên lầu trước”. Nói xong, anh Vương cùng mấy người Côn Tử rời khỏi phòng tắm nam.

“Tao đã nói với mày mà, mày mà tạo mối quan hệ tốt với anh Vương nói không chừng sau này có thể dùng đến người này.” Chúc Khải vẩy vẩy nước lên người.

Nghe vậy, Bàng Suất ngồi xuống bên cạnh Chúc Khải, cười nói: “Chuyện này tao còn hiểu rõ hơn mày”

“Thôi bỏ đi, hai ngày nay đúng thật bầm mày đến chết rồi”. Chúc Khải cầm bao thuốc rút ra hai điếu, châm lửa rồi đưa cho Bàng Suất một điếu: “Hai ngày nữa đãi anh Vương ăn bữa cơm đi!”

Bàng Suất lên tiếng trả lời: “Ừ”. Bàng Suất thở dài, miệng nhả ra làn khói trắng, đúng lúc chuẩn bị tựa đầu vào thành, hắn đột nhiên nhìn thấy một người đang ngồi cách Chúc Khải không xa, Bàng Suất từ từ ngồi dậy.

“Mày làm trò gì vậy?” Chúc Khải cũng ngồi dậy theo.

Lúc Bàng Suất nhìn chằm chằm Lương Sinh, cậu xác định không thể nào tránh khỏi tên này rồi, lúc này mới vẫy vẫy tay chào Bàng Suất, nhe răng cười hì hì: “Không ngờ anh cũng đến đây tắm đó~”

Đóa Lai trốn dưới nước, chỉ để lộ nửa đầu, lén lút quan sát tình hình bên này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi