XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

“Chuyện này có rất nhiều lỗ hổng.” Lý Phượng Kỳ nghe xong, châm chước một lát nói.

Tỷ như Diệp Tri Lễ thân là Tề quốc công, nếu là muốn nạp thiếp, hoàn toàn có thể quang minh chính đại nạp, hà tất lén lút nuôi ngoại thất? Năm đó Vương thị gả vào phủ Quốc công xem như gả cao, Vương gia càng không tính là nhà cao cửa rộng, Diệp Tri Lễ cũng không cần cố kỵ Vương thị không thể nạp thiếp.

Còn nữa đó là Vương thị cùng Hạ phu nhân có thai gần như nhau, Hạ phu nhân sinh hạ hài tử xong liền không biết tung tích, Vương thị lại vừa lúc khó sinh sinh hạ một tử thai, nếu điều này là trùng hợp, cũng không tránh khỏi quá trùng hợp một chút. Hơn nữa theo lời Ân Hồng Diệp nói trong thư, sau khi Vương thị khó sinh, lão nhân trong phủ Quốc công cũng lục tục thay đổi một loạt, làm như thế, ngược lại như là sợ để người phát hiện ra cái gì, cố tình đem lão nhân biết tình hình năm đó phân phát hết đi.

Hơn nữa Vương thị bỏ mình, nếu Diệp Tri Lễ muốn tục huyền, không có đích trưởng tử mới là tốt nhất. Nhưng lão lại tình nguyện sau này không dễ tục huyền nữa, cũng muốn đem Diệp Vân Đình ghi vào danh nghĩa Vương thị, sung làm đích trưởng tử. Giả như lão rất yêu thương Diệp Vân Đình, tính toán cho thân thế sau này của y cũng có thể nói được qua, nhưng lão cố tình đối xử với Diệp Vân Đình cũng không tốt. Này liền có chút tự mâu thuẫn.

Còn có chính là vị Hạ phu nhân kia, nếu chỉ là một ngoại thất bình thường, Diệp Tri Lễ gì đến nỗi giấu người đến mức kín không kẽ hở? Ngay cả lão nhân hầu hạ tròn phủ Quốc công cũng chỉ biết một cái họ. Ngược lại như là Diệp Tri Lễ cố tình che giấu thân phận đối phương.

Diệp Vân Đình cũng nghĩ đến những vấn đề này, y rũ mắt nói: “Thân phận của mẹ đẻ ta, còn có Vương thị đã chết, có lẽ đều còn nghi vấn.”

“Hơn nữa…… Ngươi còn nhớ quyển du ký ta vô tình phát hiện ở thôn trang suối nước nóng kia không?” Diệp Vân Đình chần chờ một cái chớp mắt, chậm rãi nói: “Lúc ấy ở thôn trang ta tìm được một vài quyển sách cũ, trong đó có một quyển du ký vùng nam Lưỡng Quảng, người viết quyển du ký kia là một nữ tử, bên trong còn nhắc tới nàng có một người bạn tốt kiêm huynh trưởng tên là Ngọc Đàn, cũng ở kinh thành.”

Cái tên Ngọc Đàn này cũng không ít gặp, nhưng nếu là nam tử dùng, lại là thập phần hiếm thấy. Cố tình ngũ danh của Diệp Tri Lễ lại là Ngọc Đàn.

Tuổi, nhũ danh, địa điểm đều trùng khớp, rất khó không khiến người liên tưởng.

“Thôn trang ở suối nước nóng kia vốn dĩ thuộc sở hữu của Hạ gia Nhữ Nam, cuốn du ký vùng nam Lưỡng Quảng kia, cũng rất có thể là do vị tiểu thư nào đó của Hạ gia để lại.” Lý Phượng Kỳ nói: “Nếu Hạ phu nhân kia thật sự là tiểu thư Hạ gia, vậy tất cả đều trùng khớp.”

Hạ gia Nhữ Nam năm đó vì cấu kết vùng nam Lưỡng Quảng, thông đồng với địch phản quốc rơi vào hậu quả bị trảm cả nhà, nam đinh tẫn tru, tất cả nữ quyến sung làm quan nô. Nếu Diệp Tri Lễ cùng tiểu thư Hạ gia có tình, trộm đem người giấu đi coi như ngoại thất, vậy lão lo lắng che giấu tin tức của Hạ phu nhân liền đều nói được thông.

Chỉ là Hạ phu nhân bỗng nhiên biến mất, Vương thị lại vừa lúc khó sinh qua đời, cùng với việc Diệp Tri Lễ đem Diệp Vân Đình sung làm đích trưởng tử, vẫn tồn tại điểm đáng ngờ.

Diệp Vân Đình rũ mi, tâm sự nặng nề.

“Ta sai người đi điều tra quan hệ của Diệp Tri Lễ cùng Hạ gia.” Đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều chuyện xưa đều vùi lấp với thời gian, nhưng nếu là có tâm đi tra, sẽ có thể tìm được dấu vết để lại.

Diệp Vân Đình thấp thấp “ừ” một tiếng, bộ dáng lại vẫn là rầu rĩ không vui.

Lý Phượng Kỳ biết y biết được mẹ đẻ là một người khác, nhất định tâm tình phức tạp, không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay y, gọi Ngũ Canh tới, bảo hắn đưa một phong thư cho Tiêu Tác, đi điều tra chuyện năm đó của Hạ gia.

Tết Âm Lịch năm nay qua đến phá lệ nhanh, đảo mắt đã tới nguyên tiêu rồi.

Bởi vì chiến sự, trừ tịch Tết Âm Lịch ở thành Vị Châu đều vội vàng qua loa, vẫn chưa ăn mừng. Hiện giờ đại địch Tây Hoàng đã lui, nhờ tết Nguyên Tiêu, trong thành sớm liền náo nhiệt lên.

Đại bộ phận nhà cửa đường phố tổn hại vì chiến sự lúc trước đều đã tu bổ xong, vết máu trên đường phố và trên tường cũng cọ rửa sạch sẽ. Chế y phường một lần nữa vận hành, nhà cửa xây dựng thêm ở ngoại thành cũng đã có hình thức ban đầu.

Diệp Vân Đình cùng lão Vương phi thương nghị, tết Nguyên Tiêu trong phủ sẽ mở tiệc, mời gia quyến quan viên tướng lãnh Vị Châu cho náo nhiệt một phen.

Chiến sự mới vừa ngừng nghỉ, về công luận công hành thưởng, về tư, cũng muốn khao thưởng tướng lãnh cùng quan viên. Vì thế tiệc nguyên tiêu trong phủ Đô Đốc liền vô cùng náo nhiệt mà an bài.

Chu Liệt cầm thiệp, mừng rỡ thấy răng không thấy mắt: “Phủ Đô Đốc này của chúng ta khi nào từng đứng đứng đắn đắn bày tiệc a? Quả nhiên vẫn là Vương phi săn sóc chúng ta.”

Khương Thuật cũng vui vẻ: “Lần trước không đem Vương gia uống nằm sấp xuống, lần này phải nỗ lực hơn.”

Đây là mấy tên tửu quỷ, nhiều năm như vậy mục tiêu vẫn là đem Vương gia uống bò một hồi, đáng tiếc lần nào cũng đều là tự mình uống đến chui xuống gầm bàn.

“Đáng tiếc Tiêu Tác không ở.” Chu Văn cảm thán nói.

Dương Bất Vĩ ngồi một bên quét mắt nhìn thiệp, không nói tiếp, ánh mắt lộ ra vài phần khinh miệt. Không hổ là từ hậu trạch ra, mấy thủ đoạn lung lạc nhân tâm này chơi thật lưu loát. Nhưng trong lòng gã biết hiện giờ ấn tượng của các tướng lĩnh đối với Diệp Vân Đình đều không tồi, nên cũng không mở miệng tìm không thoải mái, phủi phủi vạt áo, đứng dậy rời đi.

“Này không phải là còn ghi hận chứ?” Chu Liệt làm mặt quỷ với hai người kia, bĩu môi hướng Dương Bất Vĩ, tấm tắc nói: “Trước kia cũng không nhìn ra lòng dạ hẹp hòi như vậy a.”

Khương Thuật cũng thở phào: “Ai biết được.” Nói lại hai một tiếng, nói: “Mặc kệ hắn, chờ hắn nghĩ thông thì tốt rồi.”

Hiện giờ trong thành bất luận quân tốt hay là bá tính, đều vô cùng kính yêu Vương phi. Không chỉ có thể đoạt mỏ vàng, còn có thể mở chế y phường, hơn nữa đêm trừ tịch cầu phúc đó, Vương phi làm gương cho binh sĩ, ổn định nhân tâm, hiện giờ có những bá tính đều sắp đem Vương phi truyền sống thành Bồ Tát tái thế.

Đều hâm mộ Vương gia kết được mối duyên tốt đấy.

Dương Bất Vĩ không qua được Vương phi, không chỉ là không qua được mình y, mà cũng là không qua được Vương gia. Hiện giờ ai còn nhìn không ra a, Vương phi chính là được Vương gia đặt ở đầu quả tim.

Định đối phó với Vương phi, này không phải tìm ngược sao?

……

Hôm nguyên tiêu, phủ Đô Đốc tân khách như mây.

Bất luận là quan văn hay là võ tướng, nhận được thiệp đều tới rồi, có mấy gia quyến hợp cùng nhau chung đường đi đến. Dù sao thì phủ Đô Đốc này đã bao nhiêu năm không mở tiệc náo nhiệt.

Mọi người đều thật sự hiếm lạ.

Nữ quyến được tỳ nữ dẫn tới hậu viện, được lão Vương phi chiêu đãi. Diệp Vân Đình lại theo Lý Phượng Kỳ ở tiền viện chiêu đãi khách khứa.

Khác với lúc vừa tới Vị Châu, mấy ngày nay Diệp Vân Đình đã quen thuộc với đại bộ phận quan văn võ tướng, thấy ai cũng có thể chắp tay hàn huyên vài câu, so với Lý Phượng Kỳ một bên khuôn mặt rất giống người khác nợ tiền hắn, hiền lành hơn không biết bao nhiêu.

Đại bộ phận người thấy sắc mặt Lý Phượng Kỳ không tốt, dứt khoát cũng không thấu đến trước mặt hắn nữa, đều quay sang nói chuyện với Diệp Vân Đình.

Người này nói: “Chế y phường của Vương phi còn thiếu nhân thủ không? Bên này của ta còn một đám lưu dân chưa có chỗ an trí.”

Người kia nói: “Nghe nói Vương phi ở châu phủ khác cũng tổ chức chế y phường? Nếu còn thiếu quản sự phòng thu chi, ta có người bạn tốt giỏi quản trướng, năm nay nạn tuyết nhà hắn xảy ra chút chuyện, hiện giờ không có việc gì để làm. Nếu Vương phi xem trọng, hắn thập phần nguyện ý vì Vương phi phân ưu.”

Còn có võ tướng đi lên nói: “Chế y phường của Vương phi khi nào hoàn thành lô hàng tiếp theo? Hoàn thành nhất định phải cho ta biết một tiếng, ta đến mua trước. Hai ngày trước ta đến thì đã muộn, đều bị đoạt sạch sẽ.”

Quần áo mùa đông do chế y phường của Diệp Vân Đình làm ra, dùng nguyên liệu tốt, thủ công tinh tế. So với quần áo mùa đông lúc trước mua ở bên ngoài dày dặn giữ ấm hơn nhiều. Hiện giờ quần áo mùa đông trong quân Bắc Cương đều mặc hai ba năm, năm nay có một đám tướng sĩ muốn đặt mua quần áo mùa đông lần nữa, vậy nên một vài tướng lĩnh đều nhìn chằm chằm xiêm y chế y phường làm ra, muốn đoạt được số lượng nhiều hơn, cũng cho binh sĩ mặc ấm áp hơn một chút.

Những người này vây quanh Diệp Vân Đình, ngươi một lời ta một ngữ, rất náo nhiệt.

Ngược lại là đường đường Vĩnh An Vương không ai hỏi thăm.

Khuôn mặt Lý Phượng Kỳ đen đến không thể đen hơn.

Chu Liệt ôm vò rượu, tiện hề hề xán đến bên cạnh Lý Phượng Kỳ: “Vương gia cần uống rượu với chúng ta không?” Nói xong theo ánh mắt hắn nhìn lại, liền hoắc một tiếng: “Vương phi người này duyên cũng thật là tốt.”

“Sau này Vương gia ở bên ngoài đánh giặc, Vương phi tọa trấn phía sau, vậy thật là phu phu đồng lòng, lợi này đoạn kim.”

Thanh âm của hắn không nhỏ, nói vô tâm vô phế, lại không đề phòng Dương Bất Vĩ cách đó không xa bỗng nhiên nhìn hắn một cái, ngón tay cầm chén rượu siết thật chặt. Ánh mắt lại nhìn về phía Diệp Vân Đình được mọi người vây quanh, ánh mắt tức khắc nổi đầy khói mù.

Lúc này có thể diệt hết Tây Hoàng, mà bá tính trong thành cơ hồ không chịu liên lụy, mọi người đều nói Diệp Vân Đình công không thể bàn. Nói nếu không phải y thiết kế dẫn bá tính ra ngoài thành, lại ở lúc thành bị phá ổn định nhân tâm tán loạn, hiện giờ trong thành Vị Châu cũng sẽ không thái bình náo nhiệt như thế.

Những người này sắp đem Diệp Vân Đình phủng tới bầu trời rồi.

Nhưng lúc trước làm những việc này, vốn dĩ là gã. Gã thân là quân sư, đại bộ phận thời gian đều tọa trấn phía sau bày mưu tính kế. Nhưng lần này bày kế gϊếŧ Tây Hoàng, gã lại bị vứt bỏ bên ngoài, tướng lĩnh tham dự đều lập công lớn, gã lại giống như một người ngoài cuộc, không làm ra bất kỳ cống hiến gì.

Mà những tướng lĩnh lúc trước cũng khinh thường nam Vương phi như gã, hiện giờ đều vây bên cạnh Diệp Vân Đình, lời trong lời ngoài đều khen y.

Mặc dù gã không muốn thừa nhận, cũng không thể không chấp nhận, trong khoảng thời gian ngắn ngủn, Diệp Vân Đình đã lung lạc đại bộ phận nhân tâm, thậm chí Lý Phượng Kỳ đã ẩn ẩn có ý tứ để Diệp Vân Đình thay thế gã.

Nghĩ vậy, Dương Bất Vĩ ngửa đầu một ngụm đem rượu uống cạn, lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi yến tiệc náo nhiệt.

……

Diệp Vân Đình ứng phó một lúc lâu, mới đưa quan viên tướng lĩnh vây xung quanh đuổi đi.

Y bưng chén rượu, gương mặt phiếm rượu đỏ ửng, ánh mắt lại còn tính là thanh tỉnh...... Thời gian này tửu lượng của y có chút tốt hơn, ít nhất sẽ không hai ba ly đã say gục.

Ánh mắt Lý Phượng Kỳ từ gương mặt ửng đỏ của y, dao động đến vành tai hồng nhuận. Làn da y trắng, hơi đỏ một chút liền thập phần rõ ràng, lúc vành tai no đủ kia từ trắng nõn chuyển thành đỏ thẫm, mê người như trái cây đợi người tới hái.

Nắn vuốt ngón tay, Lý Phượng Kỳ đè ép suy nghĩ miên man, đi đến phía y.

“Uống mấy ly rồi?”

“Năm ly.” Diệp Vân Đình hướng hắn quơ quơ năm ngón tay, ánh mắt có chút đắc ý. Như là đang nói, ta uống năm ly còn chưa say, lợi hại không.

Lý Phượng Kỳ liền cười rộ lên, cầm tay y đem chén rượu còn lại rượu uống cạn, híp híp mắt nói: “Ngươi không thể uống nữa.” Uống nữa sẽ say.

“Ừ.” Diệp Vân Đình đối với tửu lượng của mình cũng hiểu rõ, nghe vậy ngoan ngoãn buông chén rượu, lại tiến đến bên tai hắn, nói thầm, “Ta vừa mới thấy Dương Bất Vĩ đi ra ngoài, sắc mặt tựa hồ không tốt lắm.”

Khi nói chuyện hơi thở mang theo hương rượu phun vào vành tai, trong lòng Lý Phượng Kỳ như bị vuốt mèo gãi gãi, miễn cưỡng duy trì trấn định, nói: “Ta thấy rồi, đã sai người âm thầm đi theo hắn.”

Với tính tình của Dương Bất Vĩ, hôm nay có thể cao hứng mới là kỳ quái.

Nhưng như vậy cũng tốt, gã sốt ruột, càng dễ lộ ra dấu vết. Lý Phượng Kỳ đã sớm không muốn đem một người tùy thời sẽ xảy ra vấn đề như vậy đặt ở bên cạnh.

“Chờ một chút, xem hắn kế tiếp sẽ làm như thế nào đi.” Lý Phượng Kỳ bám vào vành tai Diệp Vân Đình nhẹ giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi