XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

Chu Văn bí mật đi Lục Châu. Vì không để Dương Bất Vĩ phát hiện ra manh mối, bên ngoài lấy cớ nói mình đến trấn Chu Cú tiếp nhận mỏ vàng. Kỳ thật hắn sẽ vòng qua trấn Chu Cú, trực tiếp đến Lục Châu.

Mà Dương Bất Vĩ quả nhiên không phát hiện ra chỗ nào không đúng, sau khi Chu Văn đi được mấy ngày, gã tạm thời không có động tác gì. Ngược lại là ám vệ âm thầm theo dõi gã tới báo, nói là người liên hệ với Dương Bất Vĩ đã lặng lẽ ra khỏi thành, đến một thôn trang nhỏ ở ngoại thành. Trong thôn trang kia ước chừng có hơn hai mươi người, đều là tử sĩ.

Diệp Vân Đình liền suy đoán Dương Bất Vĩ đang tìm cơ hội động thủ.

Y cũng không vội, mỗi ngày vẫn như bình thường, ban ngày bận rộn công việc của chế y phường, thường thường lại cùng Chu Liệt ra ngoại thành tuần tra một vòng, xem xét tiến độ xây dựng. Chỉ còn chờ Dương Bất Vĩ ra tay.

Cứ như thế qua mấy ngày. Một ngày nọ, Diệp Vân Đình đang cùng Chu Liệt thương nghị việc an trí cho lưu dân như thế nào, liền nghe phía dưới tới báo, nói là lưu dân ở ngoại thành xảy ra xung đột, thậm chí còn có thương vong.

“Sao lại thế?” Diệp Vân Đình cả kinh, lập tức đứng dậy, ý bảo Chu Liệt việc an trí công việc cho lưu dân áp lại bàn sau, liền theo quan viên báo tin kia ra khỏi phủ Đô Đốc.

Việc xây dựng ở ngoại thành đang dần dần hoàn thiện, lưu dân cũng bắt đầu dàn xếp, nếu lại sinh ra sai lầm, nỗ lực  lúc trước sẽ đều uổng phí.

“Có hai đám người đánh nhau.” Quan viên báo tin vừa theo y đi ra ngoài, vừa nói cho y nghe tình hình đại khái.

Ước chừng là trong thời gian gần đây, những lưu dân này đã có quan hệ tốt với nhau, bình thường ăn ở nghỉ ngơi cùng một chỗ, dần dần hình thành một tập thể nhỏ. Bởi vì ngày thường bọn họ đều bận làm việc, cũng không xảy ra xung đột lớn gì, nên cũng không ai quản bọn họ lén kéo bè kéo cánh. Nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, sáng sớm hai nhóm người này bỗng lao vào đánh nhau. Sau khi chết hai người, lại bị thương mười mấy người, sự tình liền nháo lớn.

Lúc này chỗ hỏng kéo bè kéo cánh liền hiển hiện ra, bên có người chết muốn nợ máu trả bằng máu, không chịu cam chịu nhượng bộ. Bên đả thương người kia cũng che chở người động thủ, cắn chết không thừa nhận mình đả thương người. Hai bên giằng co không thôi, đội tự vệ lưu dân lập ra có dẫn người đi điều giải, nhưng hai bên cũng không chịu phục, cục diện nhất thời giằng co không xong.

Người dẫn đầu đội tự vệ sợ sự tình nháo lớn. Liền nhanh chóng báo lên trên, lúc này mới truyền tới chỗ Diệp Vân Đình.

Bước chân vội vã của Diệp Vân Đình khựng lại, đảo qua quan viên đang dẫn y ra ngoài thành, ánh mắt hơi trầm xuống: “Sao việc nhỏ thế này cũng không giải quyết được, còn phải báo đến chỗ ta?”

Người báo tin chỉ là một tiểu quan thất phẩm, gần đây mới được điều tới ngoại thành làm việc, Diệp Vân Đình cũng đã thấy hắn vài lần. Người này tính cách nhút nhát, nhưng thắng ở chỗ biết nghe lời chịu làm, ngày thường nghe lệnh làm việc, tuy rằng không có chủ kiến gì, nhưng sự tình trong tay cũng chưa từng ra đường rẽ. Hiện giờ gặp chuyện như vậy tìm tới y thật ra cũng nói được thông. Nhưng vấn đề là người này cũng không phải người sẽ vượt cấp làm việc, dựa theo lưu trình bình thường, hắn hẳn là nên đi tìm người lãnh đạo trực tiếp của hắn là Tào Nghị Nhân mới đúng. Cho dù tình thế nghiêm trọng, cần y ra mặt, cũng nên là người lãnh đạo trực tiếp của hắn tới báo.

Hiện giờ tùy tiện tìm tới chỗ y, Diệp Vân Đình không thể không dài thêm vài phần tâm nhãn.

Quan viên kia nghe vậy sửng sốt một lát mới ấp a ấp úng nói: “Tào đại nhân tối hôm qua uống nhiều rượu, hôm nay thân mình có chút không khoẻ, còn ở trong phủ nghỉ ngơi.”

Kỳ thật đây chỉ là hắn nói uyển chuyển, kỳ thật là tối hôm qua người lãnh đạo trực tiếp của hắn uống đến say như chết, hôm nay lúc hắn đến tìm, người còn chưa tỉnh. Hắn gọi thế nào cũng không tỉnh, bản thân lại lưỡng lự, sợ chậm trễ nháo ra đại loạn chết người, không còn cách nào mới đến tìm Diệp Vân Đình đi chủ trì đại cục.

“Uống quá nhiều rượu?”

Ước chừng là tên ác lang Dương Bất Vĩ bày ra, Diệp Vân Đình không khỏi nghĩ nhiều vài phần. Đang trong thời điểm mấu chốt lưu dân xảy ra chuyện, cố tình quan viên phụ trách việc này lại uống quá nhiều rượu, khiến cho thủ hạ phía dưới không thể không tìm tới y hỏi chủ ý.

Mấy ngày nay y cùng Tào Nghị Nhân giao tiếp không ít. Hắn ngày thường cẩn trọng, cũng không phải người tùy ý không đúng mực không làm tròn trách nhiệm.

Chuyện này thoạt nhìn như là đã tính kỹ, đầu tiên là cố ý chuốc say Tào Nghị Nhân, sau đó nháo ra nhiễu loạn, thuộc hạ không có người tâm phúc, liền chỉ có thể tới tìm y. Hợp tình hợp lý dẫn y ra ngoại thành.

“Có biết là uống rượu với ai không?”

“Hạ quan không biết.” Quan viên kia suy tư một lát, lắc đầu, nói: “Tào đại nhân tuy rằng thích rượu, nhưng ngày thường hắn thường nói với hạ quan, say rượu sẽ hỏng việc, nên trừ phi vào ngày nghỉ tắm gội, bằng không sẽ không uống rượu.”

Hôm nay xảy ra chuyện hắn liền đi tìm kiếm, phát hiện người lãnh đạo trực tiếp say bất tỉnh nhân sự, tuy rằng có chút kỳ quái, nhưng nghĩ có thể là đối phương có được rượu ngon gì nên mới không nhịn được, vậy nên cũng không nghĩ nhiều.

Không hỏi ra kết quả gì, nhưng Diệp Vân Đình vẫn cứ cân nhắc.

Lúc hai người đuổi tới ngoại thành, liền thấy hai đám người hãy còn đang giằng co. Giữa bãi đất trống đặt hai cỗ thi thể phủ vải bố trắng. Nhân tình hai bên đều cực kỳ kích động, có khóc lóc, cũng có chửi ầm lên.

Người của đội tự vệ ngăn cản từ bên trong, mới miễn cưỡng không để hai bên đánh nhau nữa.

Diệp Vân Đình ở bên ngoài nghe một lát, mới minh bạch một chút.

Hai đám người này, một bên là lưu dân bản địa Bắc Cương, mà một bên còn lại là lưu dân ở các châu phủ khác tới. Hai đám người bởi vì khác địa vực, tự nhiên  phân chia lập trường, người địa phương mâu thuẫn với người ngoại lai, hai đám người ngày thường đã tích lũy rất nhiều mâu thuẫn cùng xô xát. Đến sáng sớm hôm nay, bên lưu dân Bắc Cương lại có người chết.

Người chết là một thiếu niên, chính là thân đệ đệ của người dẫn đầu bên lưu dân Bắc Cương. Càng trùng hợp chính là, thiếu niên này hôm qua còn xảy ra cãi cọ với vài người, nổi lên chút xung đột. Người phát sinh xung đột với hắn kia không ngoài ý muốn chút nào là trong nhóm lưu dân ngoại lai.

Sau khi phát hiện thi thể thiếu niên, người dẫn đầu kia liền trực tiếp dẫn người tìm tới đối phương chất vấn, hoài nghi đối phương ghi hận trong lòng mà gϊếŧ người. Giữa hai đám người vốn là oán hận chất chứa đã lâu, thấy người dẫn đầu này hùng hổ tìm tới cửa báo thù cho đệ đệ, lúc ngăn cản liền xô đẩy rồi đánh nhau.

Ra mặt đều là nam nhân tuổi trẻ khí thịnh, đánh nhau liền đỏ mắt, không biết thế nào liền chết người, vì thế cục diện không thể vãn hồi.

Diệp Vân Đình nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng lắm.

Ngoại thành lưu dân đông đảo, tụ tập bên nhau khó tránh khỏi sẽ có mâu thuẫn xô xát, Diệp Vân Đình cũng biết được điều đó. Nhưng những lưu dân này đều thực quý trọng cuộc sống an ổn không dễ có này, vậy nên tuy rằng có xung đột, cũng không sẽ động thủ, nhiều nhất cũng chỉ là cạnh khóe nói miệng vài câu...... Bọn họ sợ nháo lớn sẽ bị đuổi đi, bởi vậy đều coi như còn có chừng mực.

Nhưng trường hợp hôm nay, lại nơi chốn đều tràn ngập cảm giác quái dị.

Diệp Vân Đình một bên suy tư, một bên xuất hiện, đi tới giữa hai đám người.

Đầu lĩnh đội tự vệ thấy y lại đây, lau lau mồ hôi trên trán, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Mà hai đám người đang giằng co nhìn thấy y cũng an tĩnh lại, còn có người hô: “Vương phi, bọn họ khinh người quá đáng, ngài đến chủ trì công đạo cho chúng ta!”

Vừa dứt lời, một đám người khác lập tức châm chọc: “Muốn phân xử cũng là chúng ta phân xử, các ngươi sáng sớm xông tới kêu đánh kêu gϊếŧ, còn gϊếŧ người của chúng ta, nên bị bắt lại!”

“Vừa ăn cướp vừa la làng, các ngươi còn cần mặt mũi hay không?! Gϊếŧ người thì đền mạng, nên bắt tất cả các ngươi lại, đuổi hết ra khỏi Bắc Cương!”

“Không sai! Các ngươi tới từ chỗ nào thì cút về chỗ đó đi!”

“……”

Đán người mới an tĩnh lại la hét ầm ĩ lên, đầu lĩnh đội tự vệ hô vài tiếng cũng không ai để ý tới, chỉ có thể lau mồ hôi đi duy trì trật tự, miễn cho quần chúng xúc động phẫn nộ phá tan phòng tuyến đánh lên, làm bị thương Vương phi.

Diệp Vân Đình đứng ở giữa, vẫn chưa mở miệng ngăn cản. Y mắt lạnh nhìn lại, liền thấy hai đám người đều tranh mặt đỏ cổ, không ngừng chen chúc xô đẩy lên phía trước.

Ánh mắt y hơi ngưng lại, chậm rãi đảo qua mỗi một gương mặt tràn đầy tức giận, sau đó liền phát hiện ra không thích hợp.

Những lưu dân này cũng chưa từng đọc sách, mắng lên khó nghe, càng không có trật tự gì, chỉ là thuần túy phát tiết cảm xúc. Nhưng trong đó có vài người, không nói nhiều lắm, sắc mặt cũng thập phần bình tĩnh, nhưng phàm là lên tiếng, câu câu chữ chữ đều gây xích mích những lưu dân này. Tựa như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi, kích giọt dầu bắn ra bốn phía.

Ánh mắt y lạnh lùng, cơ hồ đã xác định trận xung đột này là có người ở trong châm ngòi thổi gió, cố tình khơi mào.

Mà mục đích…… Nếu y đoán không sai, hơn phân nửa là vì y mà đến.

Một khi những lưu dân này cảm xúc mất khống chế đánh lên, y thân ở trong đó, lưu dân đánh nhau đỏ mắt “không cẩn thận” lan đến lại quá hợp lý.

Nhìn hai bên lưu dân tình cảm xúc động phẫn nộ, một lời không hợp liền sắp đánh lên, Diệp Vân Đình lại không lùi bước. Y từ trong tay áo lấy ra một chiếc còi đồng canh gác thổi một tiếng, tiếng còi vang dội quanh quẩn trên không trung, khiến đám người đang phẫn nộ miễn cưỡng tìm về lý trí, an tĩnh lại, sôi nổi nhìn về phía Diệp Vân Đình.

Diệp Vân Đình thu hồi cái còi, vẫn là bộ dáng ôn ôn hòa hòa: “Sự tình liên quan đến hai mạng người, không phải chư vị cãi nhau là có thể ồn ào ra kết quả. Hai bên các ngươi từng bên đề cử ra một người dẫn đầu, theo ta đến nha môn xử lý việc này. Ta chắc chắn sẽ điều tra rõ, xử lý công bằng.”

Dứt lời, những người có mặt  hai mắt nhìn nhau, hành động của Vĩnh An Vương phi mấy ngày nay làm người tin phục, vậy nên bọn họ không do dự lâu lắm, bên lưu dân Bắc Cương liền có người đứng dậy: “Bị gϊếŧ chính là tiểu đệ của ta, ta theo Vương phi đến nha môn, chỉ cầu Vương phi cho tiểu đệ của ta một cái công đạo, đem tội nhân ra công lý!”

Thấy đối diện ra người, bên lưu dân ngoại lai cũng có một lão giả đứng dậy: “Người không chắc chắn là chúng ta gϊếŧ, nhưng hôm nay bọn họ gϊếŧ hai người bên chúng ta, mọi người đều có thể làm chứng. Lão hủ từng đọc sách mấy ngày, cũng nguyện ý cùng Vương phi đi một chuyến.”

Diệp Vân Đình đang muốn mở miệng gọi người theo mình đến nha môn, liền nghe bên lưu dân ngoại lai có người mở miệng, thanh âm không cao không thấp, lại vừa vặn làm mọi người nghe rõ: “Bây giờ vào nha môn, sau đó thế nào chúng ta cũng không biết a.”

Có người lập tức phụ họa: “Đúng vậy, bọn họ đều là người Bắc Cương, chúng ta là ngoại lai, cũng không ai chống lưng cho chúng ta……”

Đối diện vừa nghe vậy lại không vui: “Các ngươi nói bậy gì đó? Vương phi là người công chính, các ngươi vu khống chúng ta không thành, lại muốn bôi đen Vương phi sao?”

Tình thế vốn dĩ sắp bình ổn, vì vài tiếng nói bất đồng, lại bị khơi lên tia lửa.

Diệp Vân Đình híp híp mắt, chỉ vào một người nói: “Dẫn hắn tới.”

Xung quanh người bị chỉ tức khắc không một tiếng động, gã hoảng loạn nhìn quanh, cứng cổ chất vấn: “Không biết ta làm sai cái gì mà Vương phi muốn bắt ta?”

Diệp Vân Đình không để ý tới gã, ánh mắt lại quét một vòng, dựa vào ký ức lại chỉ thêm ba người. Hai người trong đội ngũ lưu dân ngoại lai, còn một người còn lại là trong đội lưu dân Bắc Cương.

Người trong đội tự vệ bắt những kẻ đó đến, bốn người bị áp trụ sắc mặt kinh hoảng, không ngừng kêu oan.

“Các ngươi có biết bọn họ không?” Diệp Vân Đình hỏi người dẫn đầu hai bên.

Hai người nhìn nhìn, lắc đầu nói: “Không quen thuộc lắm, có lẽ là người mới đến.” Lại hỏi: “Các ngươi là trong đội nào?”

Người dẫn đầu đều là lưu dân tự đề cử ra, trong chính bọn họ đều chia ra từng đội nhỏ, mỗi đội lại bầu ra một tiểu đội trưởng, cứ như thế từng bậc từng bậc mà đi xuống, dễ bề quản lý và kịp thời truyền đạt tin tức. Nếu có lưu dân mới gia nhập, sẽ tăng thêm đội mới.

Nhưng bốn người này lại ấp úng không đáp được.

Người dẫn đầu hai bên đều ý thức được không thích hợp, quay đầu hỏi tiểu đội trưởng ở bên mình: “Đây là người trong đội nào? Tự mình tới nhận.”

Nhưng dứt lời lại không có ai đứng ra nhận, ngược lại lục tục có tiểu đội trưởng nói: “Không quen, không phải đội chúng ta.”

Lão giả được đề cử bên lưu dân ngoại lai mày nhăn chặt, lão tuổi đã lớn, gặp qua yêu ma quỷ quái cũng nhiều, lập tức ý thức được không thích hợp, đôi mắt vẩn đục quét tới quét lui bốn người, bỗng nhiên chú ý tới vạt áo hở ra cạnh lưng quần của một người trong đó, kinh nghi nói: “Vạt áo hắn có máu!”

Diệp Vân Đình vừa nghe, ngưng mắt nhìn, quả nhiên cũng nhìn thấy trên vạt áo kia có một mảng nhỏ màu đỏ đen như vết máu.

“Lôi vạt áo của hắn ra.”

Người trong đội tự vệ lập tức đem người áp trụ, kéo vạt áo trong lưng quần gã ra, phía trên quả nhiên dính máu, còn chưa khô hẳn, hiển nhiên là vừa dính không lâu.

Diệp Vân Đình nhíu mày, nghĩ qua liền minh bạch máu này là từ đâu ra. Quay đầu nhìn về phía hai người dẫn đầu: “Khi nổi lên xung đột có phải còn chưa tìm được người động thủ gϊếŧ người hay không?”

Hai người đồng thời lắc đầu: “Tình huống lúc ấy quá hỗn loạn, không ai biết là ai hạ sát thủ.” Chờ sau đó đi hỏi, cũng không ai thừa nhận.

“Vậy xem ra kẻ này là hung thủ thứ nhất.” Ánh mắt Diệp Vân Đình lạnh lùng, nói: “Đem người áp giải về thẩm tra!”

Nói xong y ngước mắt nhìn về phía hai bên lưu dân không rõ nguyên do, giương giọng nói: “Việc hôm nay, chính là có người có ý định khơi mào. Ta tất sẽ điều tra rõ chân tướng, cho người uổng mạng và mọi người một công đạo.” Dừng một chút, nhìn sắc mặt khác nhau của lưu dân, lại nói: “Nếu mọi người lựa chọn ở lại Vị Châu, bất luận các ngươi lúc trước đến từ nơi nào, sau này sẽ đều là bá tính Vị Châu. Ta cùng với Vương gia đều đối xử bình đẳng.”

“Việc này tính chất ác liệt, đợi sau khi điều tra rõ ràng ngọn nguồn, sẽ công khai thẩm tra xử lí. Mọi người có thể đi về chờ trước.”

Nói xong hướng những người khác gật gật đầu: “Đi thôi, đến nha môn.”

Y xử lý công chính, lại nói sẽ công khai thẩm tra xử lí, hơn nữa mới bắt được bốn kẻ không rõ thân phận, lúc này trong đám người không còn ai lên tiếng, đều đứng tại chỗ nhìn theo đoàn người đi về phía nha môn.

Tử sĩ ẩn thân trong đám người không dám tùy tiện mở miệng châm ngòi thổi gió nữa, mịt mờ trao đổi ánh mắt, chuẩn bị thi hành phương án thứ hai.

Trước khi bọn họ tới chủ tử đã công đạo, tốt nhất là khơi mào cho lưu dân hai bên tranh đấu, trà trộn vào bên trong thần không biết quỷ không hay động thủ gϊếŧ Diệp Vân Đình, lại đẩy lên đầu đám quần chúng lưu dân tình cảm xúc động phẫn nộ. Nhưng nếu vạn nhất không thành, liền nghĩ cách gây hỗn loạn, trực tiếp vây gϊếŧ.

Lúc này bên cạnh Diệp Vân Đình chỉ có người của đội tự vệ, những người này đều là chọn ra từ trong lưu dân, thân thủ không đến đâu.

Đây là cơ hội tốt nhất.

Mắt thấy người sắp rời đi, mấy tử sĩ trốn trong đám người ánh mắt lóe lên, móc chủy thủ ra thọc vào một người đứng gần nhất, một bên hô to “Gϊếŧ người” tạo hỗn loạn, một bên tới gần Diệp Vân Đình.

Người bị đâm trúng ôm miệng vết thương kêu thảm ngã xuống, lưu dân bốn phía chấn kinh tản ra, còn chưa kịp đi đỡ, lại có người liên tiếp bị thương ngã xuống. Vì không biết người đả thương là ai, đám người tức khắc nổ tung, kinh hoảng không thôi mà chạy trốn.

Diệp Vân Đình được đội tự vệ che chở, mắt thấy thế cục lại loạn liền sắp gây thành hậu quả không thể vãn hồi, lại lần nữa thổi còi đồng canh gác. Lần này tiếng còi bén nhọn dồn dập, còn chưa dừng, liền nghe một tiếng ngâm dài đáp lại, tiếp theo hai con chim ưng thân hình cực lớn đáp xuống, vuốt sắc chộp tới tử sĩ cầm chủy thủ.

Tử sĩ bị tập kích, thu đao tránh né phản kích.

Mà lưu dân bốn phía rốt cuộc cũng phát giác ra ngọn nguồn nguy hiểm, rầm rầm chạy trốn ngược hướng những tử sĩ đó.

“Bắt lấy bọn chúng!” Diệp Vân Đình thấy bá tính đã tản ra tránh né, lập tức hạ lệnh.

Hồi còi tiếp theo nổi lên, không chỉ có chim ưng, còn có Huyền Giáp Quân đã huấn luyện kỹ.

Lúc trước thế cục quá hỗn loạn, tử sĩ vẫn luôn nhờ lưu dân bình thường yểm hộ, trốn vào chỗ đông người. Sợ bị thương đến người vô tội, Diệp Vân Đình mới không gọi Huyền Giáp Quân lập tức ra tay, hiện giờ lưu dân tứ tán tránh xa khỏi tử sĩ, mất đi yểm hộ, Huyền Giáp Quân liền lập tức động thủ.

Mười mấy tử sĩ vốn định nhờ hỗn loạn gϊếŧ chết Diệp Vân Đình, nhưng còn chưa tìm được cơ hội động thủ, đã bị Huyền Giáp Quân bao vây. Mắt thấy không địch lại, mấy người liếc nhau, sôi nổi lựa chọn ngang đao tự sát.

Cũng may Huyền Giáp Quân phản ứng nhanh, bắt sống mấy kẻ còn lại, lại bẻ khớp hàm, mới không cho bọn chúng tự sát.

“Mang tất cả về.” Mặt Diệp Vân Đình như băng sương, trong mắt đầy lệ khí.

Vì để gây hỗn loạn, những tử sĩ này căn bản không màng đến tính mạng lưu dân bình thường, vì để mở đầu phản ứng không kịp, mà cố tình làm bị thương những người này. Cũng may kịp thời khống chế tình thế, mới không làm thương vong mở rộng.

Nhưng mặc dù như vậy, nhìn những lưu dân kinh hoàng chạy trốn, trong ngực y vẫn là kích động tức giận.

Dương Bất Vĩ muốn gϊếŧ y, y cũng không cảm thấy phẫn nộ, nhưng dùng lưu dân đánh yểm trợ cho gã, lại quá mức bỉ ổi không từ thủ đoạn.

Lần đầu tiên y sinh ra sát ý, người ác độc như vậy, giữ lại tuyệt đối là đại họa.

Lệnh Huyền Giáp Quân áp giải người, Diệp Vân Đình lại không trực tiếp về huyện nha, mà là gọi lang vương đang đợi cách đó không xa, đi về hướng dinh thự của Tào Nghị Nhân.

Tào Nghị Nhân tỉnh rượu mới biết được tin tức ở ngoại thành, thầm mắng mình say rượu làm hỏng việc, mặc xiêm y xong liền vội vội vàng vàng muốn ra khỏi thành, kết quả ở nửa đường liền đụng phải Diệp Vân Đình.

Hắn run run rẩy rẩy hành lễ, không dám nhiều lời, trực tiếp cáo tội.

Diệp Vân Đình không bẻ xả với hắn, mà trực tiếp hỏi: “Tối hôm qua ngươi uống rượu với ai?”

Tào Nghị Nhân không rõ nguyên do, nhưng vẫn thành thật đáp: “Dương quân sư, còn có đám người Triệu tham tướng.”

Dương Bất Vĩ gần đây có được mấy vò rượu ngon, tối hôm qua liền mời hắn và mấy người khác cùng uống, hắn thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa thật sự là thèm rượu, liền không nhịn nổi uống một vò, ai biết rượu này tác dụng chậm lại lớn như vậy, thế nhưng làm hắn gây ra sai lầm lớn.

“Quả nhiên là hắn.”

Ánh mắt Diệp Vân Đình lạnh lẽo, quay đầu hỏi: “Dương Bất Vĩ hiện tại ở đâu?”

“Đang tuần tra trên thành lâu.”

“Chọn mười người, theo ta đi bắt người. Những người còn lại áp giải phạm nhân về nghiêm thẩm!” Trong lòng Diệp Vân Đình lửa giận quay cuồng, cũng mặc kệ hiện giờ chứng cứ còn chưa đủ, trực tiếp mang theo người lên thành lâu.

Động tĩnh ngoại thành Dương Bất Vĩ đã biết. Gã do dự giữa việc lập tức rời đi và án binh bất động một lát, cuối cùng lựa chọn án binh bất động.

Gã ẩn nấp, động thủ lại là tử sĩ, chỉ cần không có chứng cứ, liền không dính líu gì đến gã. Nhưng nếu thiếu kiên nhẫn chạy trốn, ngược lại sẽ càng khiến người chú ý. Đến lúc đó Ân gia tuyệt đối sẽ bỏ gã không màng, mà gã chỉ có thể cả đời mai danh ẩn tích, làm một đào phạm.

Gã lấy lại bình tĩnh, chắp tay sau lưng tiếp tục ở trên thành lâu qua lại tuần tra.

Khi Diệp Vân Đình mang theo người khí thế rào rạt lên thành lâu tìm gã, gã còn nhướng mày, ra vẻ kinh ngạc nói: “Đây là xảy ra chuyện gì?”

“Bắt lấy.” Diệp Vân Đình lại không nhiều lời với gã, chỉ nâng nâng tay, lang vương bên cạnh liền như một cơn gió xông ra ngoài, đẩy Dương Bất Vĩ ngã gục trên mặt đất, hàm răng nhọn cách yết hầu gã chỉ một thước.

Trước mắt bao người lại lần nữa cảm nhận được loại khuất nhục không thể miêu tả này, Dương Bất Vĩ bạnh cằm: “Xin hỏi hạ quan làm sai chuyện gì, mà Vương phi lại vũ nhục ta như thế?”

Diệp Vân Đình không biểu cảm mà nhìn gã, thấy gã lúc này vẫn còn có thể trấn định tự nhiên giả vờ vô tội, lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Rất nhanh ngươi sẽ biết.”

Nói xong gọi lang vương về, lại nói với những người khác: “Đem người áp tải về đi.”

Tất cả Huyền Giáp Quân đều nghe lệnh y, nghe vậy không chút do dự mà động thủ, bắt chéo hai tay Dương Bất Vĩ ra sau lưng, áp giải rời khỏi thành lâu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi