XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

Diệp Vân Đình sâu sắc nhìn Lý Phượng Kỳ, suy nghĩ vị này rốt cuộc có phải đang ám chỉ với y hay không.

Lý Phượng Kỳ cũng nhẹ nhàng nhìn y, trên mặt thản nhiên, phảng phất như bản thân mình chỉ là thuận miệng.

Cuối cùng vẫn là Diệp Vân Đình nể tình hắn khắp nơi giữ gìn cho mình, nhẹ nhàng nói: "Thật ra bánh quế ngọt ta làm được, nhưng một lát cũng không làm kịp. Không bằng ta nấu cho Vương gia bát mì đi?"

Lý Phượng Kỳ giả vờ từ chối: "Có quá phiền phức cho đại công tử không?"

"Không phiền, rất nhanh thôi." Diệp Vân Đình nói.

"Vậy làm phiền." Lúc này Lý Phượng Kỳ mới thận trọng gật gật đầu: "Không nghĩ đại công tử còn có bản lĩnh này. Ta còn chưa bao giờ đến nhà bếp, vừa vặn đi theo ngươi xem xem."

Diệp Vân Đình liếc nhìn hắn một cái, cũng không vạch trần, gọi Quý Liêm đến, tùy ý hắn đi theo sau.

Y biết nhà bếp ở chỗ nào, quen cửa quen nẻo tìm đến nơi. Lúc đến, chỉ thấy đầu bếp hạ nhân đang nghỉ ngơi ở cửa, nhìn thấy hai người đến tất cả đều giật mình, dồn dập đứng dậy, khoanh tay đứng thẳng hai bên, không dám thở mạnh. Quản sự kiên trì tiến lên đón, một bên xin lỗi một bên dò hỏi ý đồ bọn họ đến đây.

"Vương gia muốn ăn mì, ta nấu nột bát cho hắn. Các ngươi không cần hốt hoảng." Mấy đầu bếp này thừa dịp chủ nhân không bày cơm mới tranh thủ thời gian một lát, Diệp Vân Đình không muốn trách cứ bọn họ, đơn giản đẩy tất cả ra ngoài, cùng Lý Phượng Kỳ tiến vào nhà bếp.

Bọn hạ nhân nghe vậy hai mặt nhìn nhau, không biết Vương gia Vương phi đây là chơi cái gì...... Chưa từng nghe nói chủ nhân nhà nào tự mình xuống bếp.

Trong nhà bếp củi lửa còn giữ, Diệp Vân Đình đi một vòng, thấy bên trong đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, thậm chí còn có một nồi canh gà đang hầm, liền sai Quý Liêm thổi lửa cháy to, mình thì vén ống tay áo lên, thuần thục múc nước vào nồi.

Ngạn ngữ nói quân tử xa nhà bếp, nhưng động tác của y lại thành thục, phối hợp với Quý Liêm vô cùng ăn ý, không có nửa điểm nhăn nhó không tình nguyện, thoạt nhìn như đã làm quen.

Lý Phượng Kỳ ở bên cạnh nhìn, không nhịn được hỏi: "Trước đây đại công tử thường xuyên xuống bếp sao?"

"Cũng không thể coi là thường xuyên." Diệp Vân Đình nhớ lại một lúc, ăn ngay nói thật: "Thật ra phủ Quốc công chưa từng bạc đãi ta ăn uống, chỉ là khi còn bé ta thèm ăn, luôn quấn lấy đòi vú em làm một ít đồ ăn cho ta, nhìn quá nhiều cũng là nhớ kỹ. Sau đó vú em mất, lại muốn ăn, liền chỉ có tự mình động thủ."

Cha mẹ vú em đều là đầu bếp làm việc trong tửu lâu, tay nghề thập phần không tồi. Nàng mưa dầm thấm đất, luôn làm rất nhiều đồ ăn đồ điểm tâm người khác không biết. Diệp Vân Đình ở trong phủ không được coi trọng, tuy rằng ba bữa không thiếu, nhưng cũng không dư. Lúc tiểu thiếu niên đang tuổi lớn đói bụng nhanh hơn, nàng liền nghĩ trăm phương ngàn kế mang chút nguyên liệu nấu ăn đến, tự mình động thủ làm đồ ăn cho Diệp Vân Đình.

Sau đó Diệp Vân Đình lớn dần, sau khi hiểu chuyện liền rất ít khi đòi đồ ăn, nhưng Quý Liêm là cái tiểu thèm ăn, lượng ăn lớn, một ngày ba bữa vẫn còn đói bụng, y vì muốn đỡ chút việc cho vú em, liền tự mình học làm.

Y nhìn Quý Liêm ngồi xổm nhét bó củi vào bếp có chút ngốc nghếch, đến cùng chừa lại cho hắn chút mặt mũi.

Nhưng Quý Liêm hiển nhiên cũng không để ý mặt mũi, hắn lau mồ hôi bị lửa hun ra trên mũi, bĩu môi thầm thì nói: "Không phải thiếu gia thèm. Mỗi lần ngươi nói muốn ăn điểm tâm gì, làm ra đều là cho ta ăn, bản thân lại chỉ ăn một chút, nhất định là đặc biệt làm cho ta." Hắn vui rạo rực cười hai tiếng, ngay sau đó lại như đưa đám: "Nhưng sau đó thiếu gia không chịu làm nữa, chê ta ăn quá nhiều, mập."

Diệp Vân Đình thả mì vào nước sôi, tranh thủ liếc nhìn hắn một cái: "Coi như tự mình biết mình."

Quý Liêm không phục lắm, nhưng không có sức phản bác, chỉ có thể sưng mặt lên thổi khí vào lò bếp.

Kết quả làm lửa bốc quá lớn, Diệp Vân Đình liền bấm tay gõ một cái xuống đỉnh đầu hắn, không nhẹ không nặng quát lên: "Lửa lớn quá."

Quý Liêm "Ồ" một tiếng, vội vàng dời ống thổi đi, thành thật ngồi xổm bên cạnh.

Lý Phượng Kỳ ở một bên nhìn cảnh này, cảm khái nói: "Tình cảm của các ngươi rất tốt." Chẳng trách Diệp Vọng cố chấp muốn thân cận Diệp Vân Đình như thế.

Lúc y đối tốt với một ai, ôn nhu dung túng trong mắt khiến người trầm mê.

Người có thể được y dịu dàng để ở trong lòng như vậy, cũng chỉ có mấy người đếm được trên đầu ngón tay. Đối với người nào y nhìn cũng một dáng vẻ cười vui, kỳ thực trong xương cốt phân chia xa gần thân sơ thập phần rõ ràng, vì vậy phần dịu dàng này càng đầy quý giá.

Lý Phượng Kỳ trầm mặc nhìn y vớt mì đã luộc mềm lên thả vào nước lạnh, sau đó lại đem một bát canh gà trong veo đổ vào trong nồi đun sôi, cuối cùng chế thêm nước lạnh vào canh, sau mấy hơi thở liền hành thái vào, sau đó nhanh chóng vớt mì lên, thả vào nước ấm, múc đầy ba bát lớn.

Hắn, Diệp Vân Đình, Quý Liêm, vừa vặn một người một bát.

Diệp Vân Đình đặt ba bát mì canh gà vào trong khay, sai Quý Liêm bưng về viện, mình thì sửa sang tay áo, cười nói với Lý Phượng Kỳ: "Xong rồi, về viện ăn thôi."

Lý Phượng Kỳ gật đầu, được y đẩy bước về hướng chính viện, trong lòng thì lại nghĩ, Diệp Vân Đình nguyện ý ăn chung với hắn một nồi mì, chắc đã coi hắn thành người mình... rồi nhỉ?

Vĩnh An vương đánh đâu thắng đó, lần đầu tiên không dám chắc chắn với suy đoán của bản thân.

...

Lý Phượng Kỳ hài lòng ăn xong một bát mì, thần sắc thập phần sung sướng. Hắn gọi Chu Liệt với Ngũ Canh phân phó công việc, xong xuôi liền cùng Diệp Vân Đình đến thư phòng, tiếp tục thương nghị thêm những chi tiết nhỏ.

Chuyện chuẩn bị mở yến tiệc khá phức tạp, cần đến cả nửa tháng mới trù bị ổn thỏa. Sau khi hai người thương nghị xong ứng viên khách mời, dùng ba ngày liền tục đưa thiệp mời ra ngoài.

Phủ Vĩnh An vương đóng cửa từ chối tiếp khách hơn một tháng, bây giờ phô trương thanh thế đưa thiệp mời chuẩn bị tiệc rượu, tin tức tự nhiên lưu truyền đến mức đổ đầy kinh đô.

Cho dù trong triều đình hay ngoài dân gian, đối với chuyện này đều nghị luận sôi nổi.

Dân chúng cảm thấy Vương gia và Vương phi quả nhiên tình cảm một lòng, không hổ là quyến lữ mệnh định.

Nhóm triều thần thì tại suy đoán bữa tiệc này của Vĩnh An vương có ý đồ gì, có nên đi hay không, đến rồi sẽ ảnh hưởng đến thế cuộc triều đình thế nào.

Chỉ là một bữa yến tiệc, đã khuấy động sóng gió khắp kinh thànhn.

*

Thái Càn cung.

Trên mặt Lý Tung mang theo tức giận như nổi lên mưa gió.

Huynh đệ sinh đôi quỳ hai bên cạnh, tiểu tâm dực dực bóp chân cho gã.

Trầm mặc một lúc lâu, Lý Tung mới đè tức giận nói: "Mời tiệc triều thần. Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Là muốn tạo phản sao?"

"Vĩnh An vương trúng độc bệnh nặng, lúc đại hôn xử lý giản lược qua loa. Bây giờ khỏi bệnh muốn làm tiệc rượu bù vào, mời khách rộng rãi là hợp tình hợp lý." Hàn Thiền nói: "Bệ hạ cần gì phải lưu ý việc này? Động tác này của hắn chỉ là có ý định chọc giận ngươi thôi."

"Trẫm không thèm để ý, chẳng lẽ còn muốn ban thưởng cho hắn hay sao?" Lý Tung nghiến răng nghiến lợi nói: "Ai biết có phải hắn mượn cơ hội này kết giao triều thần, ý đồ bất chính hay không?!"

"Trước kia Vĩnh An vương chưa từng kết giao triều thần. Bây giờ cho dù có ý giao hảo cũng phải cần thời gian. Huống hồ bệ hạ mới là chính thống. Nếu hắn không muốn chịu bêu danh loạn thần tặc tử, vậy sẽ không dễ dàng động thủ. Chỉ là một bữa tiệc rượu, bệ hạ thực sự không cần để ý." Hàn Thiền cụp mắt, giấu xuống không kiên nhẫn trong mắt.

Chỉ một bữa tiệc rượu đã làm Lý Tung đã phập phồng thấp thỏm như thế, tâm tính như vậy lấy cái gì tranh với Lý Phượng Kỳ?

Nhớ tới Lý Phượng Kỳ, thần sắc hắn càng lúc càng lạnh lùng. Thủ đoạn của Lý Phượng Kỳ hắn quá rõ ràng, chỉ là đang muốn ép Lý Tung động thủ mà thôi.

Chỉ cần Lý Tung động thủ, cái bêu danh hãm hại công thần bất nhân bất nghĩa kia liền không thể thiếu. Đến lúc đó cho dù Lý Phượng Kỳ làm thế nào cũng chiếm được đại nghĩa.

Nếu phản, là bị ép bất đắc dĩ. Nếu không phản, là lòng son dạ sắt vì dân vì nước.

Nhưng Lý Tung ngay cả chút thủ đoạn ấy cũng không hiểu, dỗ dành vài câu liền muốn duỗi cổ vào trong bẫy.

Hắn càng thất vọng với Lý Tung, lại càng thưởng thức Lý Phượng Kỳ. Nhưng sau khi thưởng thức, lại có mấy phần phẫn nộ, oán hận hắn.

Dùng năng lực của Lý Phượng Kỳ, nếu hai người bọn họ liên thủ còn lo gì không làm nổi đại sự?

Hàn Thiền cúi đầu nhấp một hớp nước trà, lại nghe Lý Tung liên tiếp gọi mình vài tiếng, hắn phục hồi tinh thần lại, trên mặt nhìn không ra nửa phần tâm tình: "Hả?"

Lý Tung gọi hắn vài tiếng, thấy dáng vẻ hắn một bộ mất tập trung, thần sắc dừng một chút, lại tiếp tục cười rộ lên: "Không có chuyện gì, trẫm nói lão sư nói đúng, trẫm triệu Vĩnh An vương và Vương phi vào cung, bù đắp ban thưởng cho đại hôn."

Thần sắc gã có chút quái dị, Hàn Thiền nhíu nhíu mày, nhưng lập tức lại cảm thấy không cần phí sức như thế, gã thích dằn vặt thì để gã dằn vặt đi, dù sao bản thân mình cũng không phải muốn bảo vệ giang sơn này, liền nhàn nhạt gật đầu: "Bệ hạ anh minh."

Lý Tung nhìn hắn, nụ cười ngày càng lớn, quay người dặn dò Thôi Hi: "Đi truyền Vĩnh An vương và Vương phi vào cung lĩnh thưởng."

Thôi Hi lĩnh mệnh lui ra, Hàn Thiền cũng đứng dậy: "Bệ hạ đã có quyết định, vậy thần lui xuống trước."

"Lão sư đi thong thả." Lý Tung cười nhìn hắn đi ra khỏi Thái Càn cung, bóng lưng nhạt đến mức như một tia khói xanh.

Nụ cười trên mặt gã từ từ nhạt đi, chuyển thành không còn cảm xúc.

Đứng tại chỗ mấy hơi thở, gã bỗng nhiên đi vài bước, xoay người lại nhìn huynh đệ họ Nguyễn đang quỳ, ngón tay thon dài tái nhợt mơn trớn mặt hai người, nhẹ giọng hỏi: "Trẫm thoạt nhìn rất ngu sao?"

Hai huynh đệ liền vội vàng lắc đầu, ca ca Nguyễn Liễu đánh bạo nói: "Bệ hạ là rồng phượng trong loài người, làm sao ngốc được? Muốn nói ngốc, cũng là hai huynh đệ chúng ta ngốc."

"Nhưng mỗi người bọn họ đều coi ta là kẻ ngu si mà lừa gạt..." Lý Tung kéo kéo khóe miệng, nhớ tới nụ cười qua loa trên mặt Hàn Thiền, giơ tay bưng kín mặt.

Hàn Thiền là ân sư vỡ lòng của gã, ba tuổi đã bắt đầu giạy dỗ gã. Khi đó gã vẫn chỉ là một hoàng tử không được phụ hoàng mẫu hậu coi trọng, chỉ có người lão sư Hàn Thiền này nguyện ý quan tâm gã, giạy dỗ gã, không giống những người khác, hi vọng gã lớn lên thành một kẻ tàn phế.

Hắn với Hàn Thiền chung sống mười bảy năm, là tình cảm lúc trước Lý Phượng Kỳ cũng không bằng.

Bởi vì quá quen thuộc, cho nên một tia không kiên nhẫn qua loa trên mặt Hàn Thiền, gã đều có thể phát hiện.

Lý Tung ngửa mặt ngã vào giường La Hán, chậm rãi bật cười.

Trong lòng phụ hoàng mẫu hậu, gã vĩnh viễn không bằng được đại ca, vì lót đường cho đại ca, bọn họ tình nguyện bỏ qua gã. Trong lòng Lý Phượng Kỳ, gã không bằng được lý tưởng của hắn, năm đó gã khóc lóc cầu hắn đừng bỏ mình lại, nhưng hắn vẫn việc nghĩa chẳng từ nan đến Bắc Cương.

Bây giờ, ngay cả lão sư cũng là như thế.

Lúc hắn xuất thần trong lòng đang suy nghĩ gì đây? Là cảm thấy gã không bằng Lý Phượng Kỳ sao?

Lý Tung cười càng lúc càng lớn tiếng, gã kéo Nguyễn Liễu qua đặt ở dưới thân, cắn lỗ tai hắn âm trầm nói: "Trẫm sẽ không để ngươi toại nguyện."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi