XUNG HỈ (TRỌNG SINH)

Hôm nay Diệp Vân Đình mặc một thân miên bào bảo tương màu đỏ sậm, bên hông dùng thắt lưng ngọc vân văn, chân đi giày da dê giày, bên ngoài khoác một tấm áo choàng màu đen, tóc dài đen sẫm dùng bạch ngọc quan búi lên đỉnh đầu, đuôi tóc buông xuống, trong ôn nhuận tuấn nhã lộ ra mấy phần anh khí bừng bừng. Lý Phượng Kỳ mặc kiểu tương đồng với y, chỉ là màu sắc sậm hơn một chút.

Hai người mặc cùng kiểu áo bào, một người ôn nhuận tuấn nhã, một người cao quý lãnh đạm, vậy mà đi chung với nhau lại đặc biệt hài hòa.

Diệp Bạc Như nhìn hai người chậm rãi đi đến, ánh mắt khẽ nhúc nhích, trên mặt mang theo nụ cười tiến lên đón tiếp: "Vương gia, đại ca." Gã nhìn Diệp Vân Đình, một bộ dáng vẻ thập phần vui mừng: "Ta còn tưởng hôm nay đại ca sẽ không tới." Nói xong tiến lên giữ cánh tay y, muốn nghênh đón y đi vào.

Khách mời đến dự tiệc đều nhìn bọn họ, nghĩ thầm nhị công tử này quả nhiên thủ đoạn cao cường, vậy mà quan hệ với Vĩnh An vương phi cũng thân cận như vậy.

Lúc mọi người đang cảm khái, đã thấy Diệp Vân Đình rút cánh tay ra, lạnh nhạt nói: "Ta với ngươi cùng lắm mới là lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có nhiều giao tình, thực sự không cần thân cận như vậy."

Nụ cười của Diệp Bạc Như cứng đờ, lui về phía sau một bước, thần sắc có chút áy náy: "Đại ca có lẽ là lần đầu tiên gặp ta, nhưng ta thường xuyên nghe phụ thân nói về đại ca, đối với đại ca quấn quýt đã lâu, vì vậy gặp mặt mới không nhịn được thân cận. Nếu đại ca không thích, ta cách xa chút là được."

"? ? ?"

Diệp Vân Đình nghe gã nói, cả người nổi đầy da gà.

Y cùng với Diệp Bạc Như không hề quen biết, thậm chí trước đó căn bản không biết có tồn tại một đệ đệ này, tất nhiên cũng không thể nói là thân cận hay không thân cận. Diệp Bạc Như đối với y mà nói, chỉ là người xa lạ. Dưới cái nhìn của y, Diệp Bạc Như đối với y lẽ ra cũng nên như vậy. Nhưng gã lại cố tình làm ngược lại lẽ thường, chủ động thân cận y. Trái lại làm cho y lòng sinh cảnh giác.

So sánh với nhau, vẫn là Diệp Vọng thẳng như ruột ngựa đầu óc đơn thuần vui hơn.

"Vậy ngươi liền cách xa một chút đi, ta không quen quá mức thân cận với người khác."

Diệp Vân Đình nhíu mày lại, có chút không kiên nhẫn đọ sức với gã. Hôm nay sở dĩ y cùng Lý Phượng Kỳ đến đây là để thăm dò tin tức của Diệp Vọng, cũng không có ý định lãng phí thời gian trên người Diệp Bạc Như. Y ở Vương phủ đã lâu, học được ba phần lạnh lùng của Lý Phượng Kỳ, đối với người mình không thích, cũng không keo kiệt lạnh mặt.

Thấy y đầy mặt không kiên nhẫn, các tân khách thần sắc liền thay đổi, nghĩ thầm thì ra cũng không phải hai huynh đệ này quan hệ tốt. Mà là chuyến này nhị công tử muốn đáp lên thuyền đại công tử. Nhưng nhìn dáng dấp, thứ đệ này chẳng hề được Vĩnh An vương phi yêu thích.

Diệp Bạc Như không nghĩ y không nể mặt mũi như vậy, bàn tay giấu trong tay áo nắm thật chặt, trên mặt lại vẫn là cười nói: "Vậy ta dẫn Vương gia cùng đại ca đi vào." Gã nhìn về phía Lý Phượng Kỳ từ đầu đến cuối chưa từng mở miệng, nói với Diệp Vân Đình: "Đại ca là khách, có cần ta an bài hạ nhân đẩy Vương gia đi vào không?"

"Không cần, phủ quốc công này ta còn quen thuộc hơn ngươi, tự chúng ta đi vào là được. Ngươi chiêu đãi khách mời đi." Diệp Vân Đình nhíu mày lại, càng không hiểu ra sao, cau mày cự tuyệt đề nghị của gã. Đẩy thẳng Lý Phượng Kỳ vào trong.

Lúc sượt qua người, Lý Phượng Kỳ ngước mắt liếc nhìn Diệp Bạc Như một cái, lại thấy đối phương ôn ôn hòa hòa hướng hắn nở nụ cười.

"... ?"

Lý Phượng Kỳ mơ hồ cảm thấy mùi vị đồng loại. Hắn ngưng mi nói với Diệp Vân Đình: "Ngươi cách hắn xa một chút, nhìn đã thấy không phải kẻ tốt lành gì."

Diệp Vân Đình cũng cảm thấy thứ đệ này là kẻ tâm tư thâm trầm, nhưng y trước sau gì cũng sẽ không giao thiệp nhiều với gã, cũng liền tùy ý gật gật đầu.

Hai người tới tiền thính, phần lớn khách mời đều đã đến. Thấy bọn họ đến đây, không ít quan chức đều hướng ánh mắt do dự, vừa muốn tiến lên trò chuyện, lại sợ tin tức truyền đến tai hoàng đế, biến thành kết giao với Vĩnh An vương lòng mang dị tâm, bị đánh vào hình ngục Đại Lý tự.

Vì vậy không ít người đều một bộ dáng dấp muốn tiến lên lại không dám, ánh mắt lấp loé do dự không quyết định.

Lý Phượng Kỳ thầm xì một tiếng, cũng không để ý tới bọn họ. Tự tại ngồi trên thượng thủ, ung dung thong thả rót trà cho Diệp Vân Đình.

Thời điểm Diệp Bạc Như theo Diệp Tri Lễ lại đây, nhìn thấy chính là tình cảnh này.

...... Động tác Lý Phượng Kỳ châm trà cực tao nhã, ngón tay thon dài kéo chén trà, có loại tùy ý không nói ra được. Hắn như đang nói gì đó với Diệp Vân Đình, y liền cong môi cười cười, nhận lấy chén trà.

Gã siết ngón tay, cụp mắt gom lại tâm tư, đi theo sau Diệp Tri Lễ.

Tất cả khách mời trong phòng này, thân phận của Vĩnh An vương cùng Vương phi là lớn nhất. Diệp Tri Lễ tuy rằng chiếm một thân phận trưởng bối, nhưng Lý Phượng Kỳ không nể mặt mũi, lão vẫn phải đến chấp thần lễ.

"Vương gia, Vương phi. Yến hội cũng chuẩn bị xong rồi, chư vị mời theo ta ngồi vào vị trí đi."

Số ghế đều là sắp xếp xong xuôi, các tân khách dưới sự chỉ dẫn của tỳ nữ ngồi vào vị trí.

Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ không nhanh không chậm đi đến, nhưng không ngờ Diệp Bạc Như liền chủ động tiến tới: "Ta dẫn đường cho Vương gia và đại ca." Gã cười đến một mặt trong sáng thiện lương: "Chỗ ngồi của các ngươi rất gần chỗ ta."

Khi đang nói chuyện đã đến chỗ ngồi. Chỗ của Diệp Vân Đình và Lý Phượng Kỳ là chỗ cho khách, Diệp Bạc Như lại theo Diệp Tri Lễ ngồi ở vị trí chủ nhân, chỗ ngồi hai bên xác thực rất gần.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Bạc Như liền hướng bọn họ nâng chén báo cho biết một chút.

Diệp Vân Đình làm bộ không nhìn thấy, hướng rộng tầm mắt, cau mày nói thầm với Lý Phượng Kỳ: "Cái tên Diệp Bạc Như này luôn hướng ta lấy lòng là xảy ra chuyện gì vậy?"

Y nhưng bất giác phát hiện Diệp Bạc Như là giống Diệp Vọng, thật sự coi y là đại ca, có một mảnh chi tâm muốn thân cận quấn quýt.

Diệp Vọng đó là tấm lòng son, Diệp Bạc Như lại không biết suy tính gì .

"Không để ý tới hắn là được."

Ánh mắt Lý Phượng Kỳ nhìn Diệp Bạc Như thập phần xoi mói ghét bỏ, có chút bản lĩnh này, vậy mà còn dám múa rìu qua mắt thợ, thực sự là mất mặt xấu hổ. Nếu không phải đang ở phủ quốc công, dám ở ngay trước mặt hắn lấy lòng Diệp Vân Đình, hắn một roi có thể quất chết mấy kẻ.

Hai người vừa kề tai nói nhỏ vừa uống rượu, tự thành một bầu không khí tách biệt ngầm hiểu, đem những người khác đều chặn lại ở bên ngoài.

Diệp Bạc Như mấy lần muốn tiến lên chúc rượu, nhưng bất kể là Diệp Vân Đình hay Lý Phượng Kỳ, ánh mắt đều không quét về phía gã lấy một chút, trước mặt nhiều người như vậy, gã vẫn không tiện lấy mặt nóng dán mông lạnh, chỉ có thể tạm thời kiềm chế lại, nói chuyện với những khách mời khác.

Rượu quá ba tuần, không ít khách mời đều đã có men say, trong bữa tiệc cũng tùy ý, các tân khách túm năm tụm ba tụ tập cùng một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm.

Diệp Tri Lễ liếc mắt nhìn hai người tự thành một vòng, nghĩ lúc trước ăn quả tức trong Vương phủ, cố ý mang theo Diệp Bạc Như tiến lên giới thiệu: "Đây là Vân Đình đại ca của ngươi, lúc trước còn chưa chính thức giới thiệu với ngươi." Lại nói với Diệp Vân Đình: "Đây là nhị đệ của ngươi Bạc Như, bây giờ đang nhậm chức tại Lại bộ."

Diệp Bạc Như nở nụ cười ôn hòa: "Vừa mới con đã cùng đại ca gặp qua. Đại ca so với trong tưởng tượng của con càng thêm phong thái xuất chúng."

"?" Diệp Tri Lễ nghe vào trong tai, lại cảm thấy có chút quái dị. Làm sao hai đứa này đều thân cận với lão đại như thế?

Lão cho Diệp Bạc Như một ánh mắt không đồng ý, tiếp tục nói: "Ngươi cần gì phải tự ti, chưa tới hai mươi tuổi đã ngồi vào vị trí Lại Bộ Thị Lang, ngày sau phủ quốc công này sẽ phải dựa vào ngươi chống đỡ."

Diệp Tri Lễ nói tới ý tứ sâu xa, trên mặt còn có mấy phần đắc ý.

"Tề quốc công nói lời này là có ý gì? Bàn luận thế nào đi nữa, cũng không tới phiên một thứ tử đẩy lên chống đỡ phủ quốc công này chứ?" Lý Phượng Kỳ như cười như không, quay đầu nhìn Diệp Vân Đình nói: "Vương phi mới nói với ta, y với Diệp Vọng huynh đệ tình thâm, không muốn tranh chấp với hắn, lần này đến đây chính là muốn bàn với quốc công một tiếng, sớm ngày trình tấu thỉnh phong thế tử lên đi."

Diệp Vân Đình cười nói tiếp: "Không sai, lúc trước phụ thân cùng mẫu thân đến vương phủ, lúc đó chẳng phải vì việc này sao? Bây giờ ta suy nghĩ minh bạch, phụ thân cũng không cần lo lắng thêm nữa."

"..." Da mặt Diệp Tri Lễ giật giật, miễn cưỡng làm ra vẻ mặt lo lắng: "Có lẽ tam đệ ngươi bây giờ..." Lão không nói hết lời, chỉ sâu sắc thở dài một hơi.

Diệp Vân Đình thấy lão làm ra vẻ ta đây như thế, càng khẳng định suy đoán của mình, Diệp Tri Lễ chỉ sợ là biết Ân gia muốn phản, cố ý đem Diệp Vọng đưa tới Vân Dung.

Lúc trước y còn cảm thấy không nghĩ ra nguyên do, bây giờ nhìn Diệp Bạc Như này, y liền hiểu hết.

Lúc trước Diệp Tri Lễ đưa y vào phủ Vĩnh An vương xung hỉ, bây giờ lại đưa Diệp Vọng đến Vân Dung, cũng chỉ vì giữ vị trí cho Diệp Bạc Như mà thôi. Những năm gần đây, Diệp Tri Lễ sợ là đã sớm có tính toán trong lòng từ trước, chỉ là y và Ân Hồng Diệp đều bị che mắt, không thấy rõ chân tướng.

"Phụ thân đã từng phái người đi tìm hiểu tin tức của tam đệ hay chưa?" Diệp Vân Đình lại hỏi.

"Bây giờ Vân Dung bị loạn đảng chiếm giữ, ta làm sao có thể tìm hiểu tin tức gì?" Diệp Tri Lễ thở dài, làm bộ nói: "Mẫu thân ngươi cũng gấp bốc hỏa, viết liền mấy phong thư cho Ân gia, đều như đá chìm biển lớn."

Diệp Vân Đình thấy lão từ chối, biết không dò ra tin tức hữu dụng nào từ lão được, cũng lười vòng vo với gã, nói: "Phụ thân cũng không cần quá lo lắng, Vương gia đã phái người nghĩ biện pháp đi tìm hiểu tin tức rồi." Y nhìn xung quanh một vòng nói: "Mẫu thân đang ở hậu viện sao? Diệp Vọng xảy ra chuyện, nàng nhất định sốt ruột, ta đi thăm nàng."

Dứt lời cũng không quản sắc mặt Diệp Tri Lễ trầm lại, đẩy Lý Phượng Kỳ về hậu viện.

Sau lưng Diệp Tri Lễ nheo mắt lại, cắn răng nói: "Lúc này lại đóng vai mẹ con tình thâm." Lão liếc Diệp Bạc Như một cái, nói: "Ngươi đi nhìn chằm chằm, chớ để cho mẫu thân ngươi nói điều gì không nên nói."

Động tác này đúng ý Diệp Bạc Như, gã gật gật đầu, liền đuổi theo.

Diệp Vân Đình đẩy Lý Phượng Kỳ chưa đi được bao xa, Diệp Bạc Như đã đuổi đến. Gã đi bên cạnh Diệp Vân Đình, vẫn là bộ dáng ôn hòa: "Phụ thân bảo ta đi chung với đại ca, mấy ngày nay tâm tình mẫu thân không tốt, thường xuyên nổi nóng..."

Gã bày dáng vẻ bị làm khó dễ: "Tính khí mẫu thân chắc đại ca cũng biết, lát nữa sợ phải tha thứ nhiều một chút."

"..." Diệp Vân Đình một lời khó nói hết liếc mắt nhìn gã một cái. Không biết gã nguỵ trang đến mức mệt như vậy rốt cuộc là mưu đồ gì.

Đến hậu viện, ba người dừng lại.

Hôm nay trong hậu viện đều là nữ quyến đến dự tiệc, Ân Hồng Diệp phải ở bên trong chiêu đãi khách nhân, Diệp Vân Đình tìm một tỳ nữ đi mời Ân Hồng Diệp ra.

Ân Hồng Diệp nghe nói là Diệp Vân Đình tìm nàng, vốn không muốn đi. Mấy ngày nay nàng vì nghĩ biện pháp ra ngoài phủ tìm người tìm hiểu tin tức của Vân Dung, nỗ lực lên dây cót tinh thần, thực sự đã không còn tinh lực đọ sức với Diệp Vân Đình, cũng không muốn y nhìn thấy chuyện cười của mình.

"Chờ đã."

Tỳ nữ đang muốn đi đáp lời, lại bị gọi lại.

Ân Hồng Diệp suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ lại trước khi Diệp Vọng đi Vân Dung, Diệp Vân Đình còn từng ngăn cản... Nói không chừng lần này y cũng không phải tới xem chuyện cười của mình. Nàng giấu trong lòng một phần vạn hi vọng, sửa sang lại vạt áo, cất bước đi ra ngoài.

Tỳ nữ đưa nàng tới một đình lục giác.

Trong đình ngoại trừ Diệp Vân Đình cùng Lý Phượng Kỳ, còn có Diệp Bạc Như.

Ân Hồng Diệp chán ghét nhìn lướt qua Diệp Bạc Như, ngưng mi nói với Diệp Vân Đình: "Sao hắn cũng ở đây? Ngươi cùng dã chủng này quan hệ lại gần gũi như vậy."

Diệp Bạc Như ánh mắt buồn bã, nhưng vẫn cung kính gọi một tiếng "Mẫu thân".

Diệp Vân Đình như vẫn chưa nghe thấy Ân Hồng Diệp trào phúng, quay đầu nói với Lý Phượng Kỳ: "Ta có mấy lời muốn nói riêng với mẫu thân." Sau đó liền nháy mắt ra hiệu Ân Hồng Diệp cùng mình đến nơi khác nói chuyện.

Ân Hồng Diệp nghi ngờ liếc mắt nhìn Diệp Vân Đình, đến cùng vẫn đi theo.

Diệp Bạc Như thấy thế nhấc chân cũng muốn theo sau, lại bị Lý Phượng Kỳ nâng tay ngăn cản, hắn lạnh nhạt nói: "Nhị công tử không nghe thấy sao? Bọn họ muốn nói chuyện riêng."

"..." Diệp Bạc Như chỉ có thể dừng lại, cùng hắn ở trong đình.

Lý Phượng Kỳ thấy gã an phận, cũng lười để ý tới gã nữa, xoay người buồn bực ngán ngẩm nhìn hồ nước trước đình.

"Tình cảm của Vương gia và đại ca thoạt nhìn rất tốt." Diệp Bạc Như bên cạnh cái miệng lại không hề an phận.

Câu hỏi này gã hỏi coi như có trình độ, Lý Phượng Kỳ nhấc mí mắt, "Ừ" một tiếng.

Diệp Bạc Như thấy hắn đáp lại, mâu sắc càng tối tăm. Gã tiến lên một bước, đứng song song với Lý Phượng Kỳ, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi nói: "Kỳ thực ta cũng ngưỡng mộ vương gia đã lâu. Những năm gần đây ta nghiên cứu binh thư, vẫn luôn hy vọng sẽ có một ngày có thể đi theo Vương gia chinh chiến tứ phương, kiến công lập nghiệp. Lúc trước nghe nói đại ca có thể thay Vương gia xung hỉ, ta còn ước ao một hồi." Gã than thở một tiếng: "Chỉ tiếc ta không có phúc khí ấy."

"Bây giờ Vương gia cùng đại ca tình cảm một lòng, ta cũng không đòi hỏi gì, chỉ mong có thể làm một phụ tá, trợ giúp Vương gia một chút sức lực." Ánh mắt gã sáng quắc nhìn Lý Phượng Kỳ: "Bây giờ ta ở trước mặt bệ hạ cũng có chút mặt mũi, nếu Vương gia tin được ta, Bạc Như có thể mặc người sai phái."

Gã tràn đầy tự tin nhìn Lý Phượng Kỳ, cảm thấy hắn hẳn là sẽ không từ chối trợ lực của mình.

Bây giờ giữa hoàng đế và Vĩnh An vương tranh đấu đã bày trên mặt đài, một chiêu bài ngầm như mình, nếu dùng tốt là làm ít mà hiệu quả nhiều.

Diệp Vân Đình có tốt đi nữa, có thể trở thành trợ lực của hắn sao?

Gã giấu trong mắt dã tâm bừng bừng, bất luận là phủ quốc công này hay là Vĩnh An vương, gã đều sẽ cướp hết từ tay Diệp Vân Đình.

"? ? ? ? ? ?"

Lý Phượng Kỳ bất khả tư nghị giương mắt nhìn gã, quá mức khiếp sợ nên nhất thời chưa nghĩ ra câu từ quở trách thích hợp.

Hắn cho rằng mục đích của gã là Diệp Vân Đình, không nghĩ tới vậy mà lại là bản thân???

Diệp Bạc Như thấy hắn không nói lời nào, còn tưởng hắn đã động lòng, cụp mắt tung ra điều kiện càng dụ người hơn: "Nghe nói độc vương gia trúng là do Thái phó Hàn Thiền hạ, bây giờ Hàn Thiền đã bị nhốt lại, phủ Thái phó không cho người khác ra vào. Nhưng ta vừa vặn được bệ hạ tin cậy, phụ trách điều hành phòng vệ trong phủ Thái phó..."

Nếu độc là do Hàn Thiền hạ, vậy trong tay hắn chắc chắn có giải dược. Gã tha thiết nhìn Lý Phượng Kỳ, không tin như vậy hắn còn không động tâm.

Lý Phượng Kỳ ngước mắt nhìn gã, rốt cục khôi phục công lực: "Bản vương nhìn giống ăn mày lắm sao?"

Diệp Bạc Như nhất thời không hiểu được, hơi nghi hoặc: "Cái gì?"

"Bản vương cũng không phải ăn mày, vậy không phải cái thứ cá thối tôm ươn gì cũng sẽ thu vào nhà. Chỉ bằng ngươi, cũng xứng so với Vân Đình?" Lý Phượng Kỳ không khách khí chút nào xì một tiếng, nâng tay sờ sờ roi quấn trên cánh tay trái, ánh mắt lạnh lùng: "Ngươi là tự mình cút, hay để bản vương tiễn ngươi một đoạn?"

"..." Diệp Bạc Như thần sắc khẽ biến, theo bản năng lui về phía sau hai bước. Miễn cưỡng còn duy trì trên mặt biểu tình ôn hòa: "Vương gia có lẽ có hiểu nhầm với ta."

Lý Phượng Kỳ móc roi ra thưởng thức trong tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng gã, không nói một lời.

Diệp Bạc Như cắn răng, liền lui hai bước: "Nếu như thế, Bạc Như liền cáo lui trước. Nhưng lời hôm nay ta nói, tuyệt đối không có một chút nào làm bộ. Nếu Vương gia thay đổi suy nghĩ, thời điểm nào cũng có thể tới tìm ta."

Nói xong bước chân vội vã rời đi.

Lý Phượng Kỳ nhìn chằm chằm theo bóng gã, ung dung thong thả cuốn roi mềm trở lại.

Chỉ có chút tài năng này, còn dám tới trước mặt hắn múa may, thật không biết tự lượng sức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi