XƯƠNG CÁ

Ngu Chiêm Hành lại nói năng lung tung, Ngu Từ hoàn toàn không muốn nghe tiếp, rành mạch nói: “Một chữ chị cũng không tin.”

Ngu Chiêm Hành cúi đầu cười: “Chúng ta cứ chờ xem.”

Cậu cầm túi đi lên tầng.

Ngu Từ nhanh chóng chạy xuống tầng, cái gì mà chờ hay không chờ gì chứ, cậu nghĩ mình là thầy bói à? Cậu nghĩ cô như thế nào, anh Tuyên cũng không phải là người như vậy, hai người họ là quan hệ đồng nghiệp trong sáng đấy nhé, Ngu Từ kiên định cho rằng như vậy.

Tuy rằng…

Đúng thật là cô thích anh Tuyên.

Nhưng kiểu thích này chỉ là… Giống như kiểu thấy được người này tính tình tốt nè, tất cả mọi người đều công nhận thế đó, không hề có tí tình cảm nam nữ nào cả.

Cô thừa nhận mình rất ngưỡng mộ anh Tuyên, cũng có cảm tình nhưng mà… Cô không muốn để tình cảm khác xen vào, hơn nữa anh Tuyên là người tốt nên cũng đang quan tâm cô mà thôi, huống hồ lúc đó anh cũng đâu muốn đi vào là do cô kéo anh mà.

Haizz, tóm lại hai người bọn họ rất trong sáng nhé, từ đầu đến cuối không giống như những gì Ngu Chiêm Hành nói.

Ngu Từ rề rà đi tới, không ngừng tự nhắc nhở bản thân mình, dường như còn cố gắng nhấn mạnh nó.

Cô không có kinh nghiệm về yêu đương, lần duy nhất được tính chắc là lần yêu đơn phương đó, nhưng chuyện này cũng đã là bảy năm về trước, mấy năm qua vẫn là người đó, thật ra không phải không có ai theo đuổi cô, hơn nữa nguyên nhân là do trải qua thất bại của lần trước cô không muốn trải qua cảm giác đó lần nào nữa, với lại cũng chẳng còn cảm giác rung động như hồi còn trẻ.

Rốt cuộc cảm giác thích một người là như thế nào?

Vấn đề này với Ngu Từ quá xa vời.

Đã lâu lắm rồi cô không còn có cảm giác rung động nữa, chứ đừng nói đến chủ động tìm hiểu khát khao hay những xúc động của người khác, sự dũng cảm bất chấp mọi thứ dường như càng trở nên rất khó có được.

Bắt đầu từ khi nào thì lại trở nên như thế?

Có lẽ là do lần tỏ tình thất bại kia khiến cho cô rơi vào trạng thái phủ nhận bản thân từ bên trong, cảm giác thất bại đó vô cùng mạnh mẽ.

Người ta hay nói trải qua thất tình đủ để hủy diệt một người, đó là lần đầu tin lòng tự tin bị đả kích, một khi sự tự tin không còn nữa, đời người cũng chẳng còn gì.

Ngu Từ trở lại ngồi xuống trước bàn, cầm thìa tiếp tục ăn một nửa hoành thánh còn lại, sau khi Tuyên Triều Thanh ăn hai cái tiểu long bao thì đẩy phần còn lại về phía cô: “Tình cảm chị em của hai người rất tốt nhỉ.”

Ngu Từ nhớ tới hình như chưa từng kể qua với Tuyên Triều Thanh: “Tụi em là song sinh, em còn một chị gái.”

Tuyên Triều Thanh bất ngờ: “Nhà em có năm người vậy thì rất náo nhiệt nhỉ.”

“Chị gái em kết hôn rồi, không có ở đây, em trai của em thường ở đơn vị, bố mẹ em đã ly hôn, thật ra trong nhà chỉ có em và mẹ thôi.”

Tuyên Triều Thanh nghe rất chăm chú.

Ngu Từ ăn hoành thánh xong, đẩy bát sang một bên rồi nói tiếp: “Mẹ em chưa nghỉ hưu, ban ngày đi làm đến cả thứ bảy cũng chẳng chịu nghỉ ngơi, bà sẽ cùng nhóm chị em đi dạo phố khắp nơi, bình thường cuối tuần em hay ở nhà không muốn ra ngoài chỉ muốn ngủ cả ngày.”

“À, đúng rồi.” Ngu Từ hỏi: “Anh Tuyên, anh và anh trai của anh kém nhau mấy tuổi thế?”

Lúc trước cô từng nghe chị Vãn nhắc qua, nhớ mang máng là năm tuổi, nhưng không chắc.

Tuyên Triều Thanh đáp: “Năm tuổi.”

Ngu Từ chống cằm nhìn anh, miệng nhắc lại: “Năm tuổi, chị của em lớn hơn em bốn tuổi cũng có tí khác biệt.”

Tuyên Triều Thanh cũng nhìn cô, ánh mắt anh dịu dàng: “Hai người không cùng nhau đi chơi sao?”

Ngu Từ gật đầu: “Nhưng mà chị ấy đối xử với tụi em rất tốt, chỉ là cách nhau quá nhiều tuổi, chị ấy lại kết hôn sớm sống xa nhà nên rất ít khi về. Lúc nhớ chị ấy chỉ có thể gọi điện thoại, nhưng em thích đối mặt nói chuyện với nhau hơn, có rất nhiều chuyện muốn tâm sự với chị ấy. Tuy rằng quan hệ của em với Ngu Chiêm Hành cũng không tệ, nhưng dù sao em ấy cũng là con trai, suy nghĩ và một vài thứ khác sẽ khác nhau với em.”

“Tình cảm của ba chị em các em đều rất tốt.”

“Đúng vậy ạ.” Ngu Từ gật đầu: “Hồi nhỏ bố mẹ em rất thích cãi nhau, ba chị em tụi em lại càng yêu quý nhau hơn, em và Ngu Chiêm Hành ở nhà trẻ và tiểu học cùng một trường, nhà trẻ ở bên cạnh trường, khi đó chị của em đã học tiểu học, mỗi ngày đều cho em một đồng tiền tiêu vặt, chị ấy không nỡ xài, mỗi ngày tan học đều đón tụi em sau đó mua đồ ăn ngon cho tụi em.”

“Sau đó chị ấy học lên trung học cơ sở thì vào ở ký túc xá, bài tập cũng nhiều lên, hơn nữa trường học lại quá xa, chị ấy cũng có bạn bè riêng của mình, mỗi lần tới ngày nghỉ đều cùng bạn bè đi dạo phố với nhau, dần dần cũng có chút xa cách. Có lẽ do em và Ngu Chiêm Hành là song sinh bằng tuổi nhau, tuy rằng trung học cơ sở và trung học phổ thông đều không học chung trường, nhưng cũng rất thân thiết, em ấy luôn coi em như anh em, trước kia mỗi lần ra ngoài chơi đều dẫn em theo, bạn bè của em ấy em cũng quen biết.”

“Tình cảm của bố mẹ em không tốt sao?” Tuyên Triều Thanh hỏi.

Ngu Từ suy tư một lúc, nghiêm túc cẩn thận nói: “Tính cách của hai người bọn họ không hợp nhau thật ra họ rất tốt, bố em là người rất trượng nghĩa, hay quan tâm người khác lương thiện lại còn nhiệt tình, gia đình người khác có chuyện gì ông cũng là người đầu tiên đi giúp đỡ, mẹ em cũng như thế. Nhưng hễ là chuyện trong nhà thì lại có nhiều mâu thuẫn, tính tình bố em nóng nảy, mẹ em có chuyện gì cũng chẳng nói hay thích giữ trong lòng. Chuyện bà có thể làm thì đều tự mình làm rất tốt, khi đó bà lại thấy bố em quá vô dụng, chuyện gì cũng phải để bà chỉ dẫn, quá mệt mỏi. Bố em chê mẹ em chuyện gì cũng thích xen vào, lại hay lải nhải, thật ra đều là những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống tích tụ lại với nhau, cả hai đều cảm thấy sống cùng đối phương quá mệt mỏi.”

Dường như cô cảm thấy mình quá nhiều lời, chợt dừng lại nhìn Tuyên Triều Thanh, còn nghiêm túc nói: “Anh Tuyên, anh là người đầu tiên bằng lòng nghe em nói về mất lời vô nghĩa này.”

Cô cũng có một vài người bạn ngoài đời, trung học phổ thông rồi cả đại học cô cũng có vài người bạn, nhưng sau khi tốt nghiệp các cô ấy cũng có cuộc sống riêng của mình, có số ít đã kết hôn, lúc tán gẫu toàn nhắc về chuyện mẹ chồng nàng dâu, cũng khó hẹn được nhau, đa phần thời gian cô đều im lặng lắng nghe người khác nói hết, giúp người khác giải quyết những khó khăn của họ, rất ít khi kể về chuyện của bản thân. 

Nhưng mà khi đối mặt Tuyên Triều Thanh, cô cũng bất ngờ thật ra họ chỉ mới quen biết nhau nhưng lại giống như bạn cũ quen biết rất nhiều năm, rất nhẹ nhàng thoải mái cùng anh nói chuyện phiếm cũng không thấy có gánh nặng hay áp lực, cũng không lo lắng rằng anh có chịu nghe cô kể lể hay không, có chán ghét hay không.

Lúc cô nói chuyện, anh không những yên lặng là còn chăm chú nhìn vào mắt của cô, giống như đang lắng nghe cũng giống như đang cổ vũ cho cô, vì thế cô không kiềm được mà nói mãi không thôi.

Tuyên Triều Thanh thấy cô cười, khi anh cười đôi mắt cũng ánh lên ý cười, đôi mắt đen tuyền trong sáng: “Tối qua em cũng nói chuyện như thế với tôi.”

Ngu Từ lúng túng, cô biết đêm qua chắc chắn đã xảy ra gì đó rồi, nếu không thì sao hôm nay anh Tuyên lại chủ động nhắn tin muốn mua đồ ăn sáng cho cô, mọi chuyện nhất định phải có nguyên nhân.

Không khí bỗng yên tĩnh.

Ngu Từ nuốt nước miếng, suy nghĩ từ ngữ ở trong đầu rất lâu mới lấy hết dũng khí để nói: “Anh Tuyên, tối hôm qua em uống quá nhiều, em nói gì em cũng không nhớ nữa, nhưng mà, ờ thì nếu em có nói cái gì…nói mấy điều, nói cái này…”

Lúc này cô muốn giải thích lại không biết nên giải thích thế nào nên nói năng lộn xộn, Tuyên Triều Thanh bỗng cắt ngang lời cô, ánh mắt anh đang cười rồi dường như đang chuẩn bị rất lâu mới nhìn cô chăm chú sau đó nhẹ nhàng nói: “Tối hôm qua em nói thích tôi, tôi đã cho là thật, tôi lo lắng em lúc tỉnh lại sẽ không thừa nhận, khiến tôi đã suy nghĩ cả đêm…”

Anh cúi thấp đầu, hít thở sâu nhưng vẫn không thể áp chế trái tim đang đập nhanh của mình.

Ngu Từ chỉ cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn.

Cái gì?

Trời ạ!

Cô biết ngay mà.

Cũng không phải là lần đầu tiên, uống say rồi kiếm người nói chuyện phiếm, nói em thích anh ở khắp nơi cũng không phải lần đầu tiên.

Đầu óc cô lộn xộn, lại thấy dáng vẻ của Tuyên Triều Thanh giống như đang căng thẳng, cô càng căng thẳng hơn, nhỏ giọng gọi anh một tiếng, ý đồ muốn tìm cho mình một đường lui: “Anh Tuyên, em…”

Tuyên Triều Thanh ý bảo cô khoan hãy nói, anh liếm môi, còn nghiêm túc nhìn cô nói: “Tiểu Từ, tối hôm qua em uống say, tôi đã thổ lộ với em một lần em còn nhớ không?”

Đầu của Ngu Từ giống như bị ai đó gõ mạnh một cái, một cái chớp mắt trống rỗng, tiếp theo nghe anh nói: “Tôi muốn ở trước mặt em nói…”

Tuyên Triều Thanh dừng một chút, hầu kết lăn lộn, vẻ mặt còn rất chân thành tha thiết mang theo rất nhiều hy vọng, anh nhìn cô rất tình cảm chân thành nói: “Anh thích em, Ngu Từ, không biết anh có cơ hội ở bên cạnh em, chăm sóc cho em cả đời không?”

Ánh mặt trời đang chiếu xuống. 

Dừng ở trên bàn.

Hộp đựng bữa sáng, túi, bát, đũa, thìa đều phản chiếu bóng trên mặt bàn.

Mọi thứ dường như yên tĩnh một cách trang trọng, cô nghe được nhịp đập bên trái lồng ngực mình đang bùm bùm bùm, chợt mạnh mẽ vô cùng.

Cô không dám nhìn vào mắt của Tuyên Triều Thanh, đôi mắt đen như biển sâu giống như thủy triều, bất cứ lúc nào cũng có thể cuốn cô chìm xuống.

Cô gục đầu nhìn bóng dáng ở trên bàn, hốc mắt không khống chế được mà ẩm ướt.

Bảy năm trước, cô tỏ tình với chàng trai mà mình thích mười năm, tỏ tình thất bại.

Bảy năm sau, có một người đàn ông vô cùng tốt ngồi đối diện cô, nói thích cô, muốn chăm sóc cho cô cả đời.

Cô không biết đây có phải là món quà ông trời muốn dành cho mình không.

Nhưng giờ phút này, xuất phát từ sâu trong lòng cô đó là rung động.

Nhưng cô vẫn không dám bước một bước về phía trước, trong lòng rất loạn suy nghĩ cũng không rõ ràng.

Đầu tiên là kinh ngạc, sao anh Tuyên có thể thích cô chứ? Cô vẫn luôn cho rằng anh tốt với cô là do tính cách của anh tốt, bởi vì anh là một người tốt, cho nên anh làm chuyện gì cô cũng cảm thấy anh cũng sẽ tốt với người khác như thế nên chẳng nghĩ ngợi nhiều.

Thứ hai, đúng là không tự tin về bản thân. Luôn cảm thấy mình không xuất sắc, không xứng với người ưu tú như anh Tuyên, cũng không thể mang đến cuộc sống như anh mong muốn. Cô không có niềm tin với mình.

Thứ ba… Cô sợ bị tổn thương hoặc cũng có thể nói là sẽ tổn thương anh Tuyên, nếu không có cách nào bắt đầu và kết thúc tốt đẹp thì chi bằng không có còn hơn.

Trong nháy mắt đó, cô suy nghĩ rất nhiều, do dự cũng rất nhiều, không có cảm đảm mở miệng nói chữ ‘được’ kia, đành phải xin lỗi Tuyên Triều Thanh: “Anh Tuyên, hiện tại em có tí bối rối, có thể chờ em hai ngày nữa sẽ nói cho anh được không?”

“Được.” Tuyên Triều Thanh gật đầu, anh không ép cô trả lời nay, thấy cô chỉ ăn một bát hoành thánh và bánh bao hấp nhân hành, sợ cô còn đói nên kêu cô ăn thêm hai cái tiểu long bao.

Ngu Từ ngoan ngoãn gắp một cái tiểu long bao ăn, Tuyên Triều Thanh nhìn cô đã ăn xong thì giúp nàng dọn bàn, hai người cùng nhau rửa bát, sau đó anh mới rời đi.

Ngu Từ tiễn anh ra tận ngoài cổng, vẫy tay nói hẹn gặp lại nhìn xe đi khuất qua chỗ ngã rẽ mới quay lại vào nhà.

Cô lên tầng đi vào phòng của Ngu Chiêm Hành, thấy cậu đang đeo tai nghe chơi game nên Ngu Từ ngồi ở trên giường cậu, nhìn chằm chằm vào những nhân vật phản diện trên màn hình máy tính đang chém giết nhau, Ngu Chiêm Hành bận rộn chơi game phối hợp với đồng đội rất ăn ý không thèm để ý đến cô.

Ngu Từ ngồi thêm một lát, sau đó không còn hứng thú nữa nên đã đứng lên, 

Ngu Chiêm Hành liếc nhìn cô hỏi: “Chị làm sao vậy?”

Ngu Từ đưa lưng về phía cậu đi ra cửa, yếu ớt nói: “Anh Tuyên đã tỏ tình với chị.”

“Ồ, chuyện tốt đấy nhé.” Ngu Chiêm Hành xấu xa nói: “Cây vạn tuế ngàn năm nở hoa ư?”

Ngu Từ khom lưng lấy một cái gói trên sofa ném qua, Ngu Chiêm Hành muốn né nhưng không kịp, cái gói nện lên vai cậu, cậu cũng không tức giận mà cả người ngã ra sao lưng dựa vào ghế, hai tay đặt lên sau có ót của mình liếc nhìn cô: “Thế chị đồng ý không?”

Ngu Từ ngồi xuống ghế sofa khẽ thở dài: “Chị không biết nữa.”

Ván game vừa lúc kết thúc, cậu nói với bên kia: “Tôi thoát game đây, tình cảm của chị tôi có chút trục trặc, tôi phải giúp chị ấy giải quyết vấn đề.”

Mấy đứa bạn của cậu đều quen biết cô, cái này không phải chơi khăm cô sao, 

Ngu Từ liếc cậu: “Chuyện tình cảm của em mới có vấn đề á.” Lỡ nói rồi thì thôi vậy, cô cũng lười so đo với cậu, Ngu Chiêm Hành tháo tai nghe xuống đi đến ghế dựa đối diện cô, đôi chân dài gác lên trên tai vịn ghế sofa: “Chị không thích? À không đúng nha, vừa rồi nhìn chị đi kìa cả dép lê của em cũng để cho người ta mang, nhìn thế nào cũng không giống là không thích nhỉ?”

Cái người đáng ghét này, Ngu Từ đá cậu một cước: “Chị với em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”

Chuyên gia tình yêu Ngu Chiêm Hành nghiêm túc nói: “Chị nói cho em nghe đi, bây giờ chị đang lo lắng điều gì?”

Ngu Từ suy nghĩ: “Nhiều lắm, cũng rất kì lạ, làm sao anh ấy lại thích chị chứ? Lỡ như anh ấy phát hiện ra chị cũng không tốt đến như thế thì phải làm sao bây giờ, đến lúc đó chị đồng ý với anh ấy rồi lỡ như anh ấy hối hận thì phải làm sao bây giờ? Còn nữa, chị không có tự tin với chính mình, em xem lấy bố mẹ mình làm ví dụ, chị rất sợ, sợ không có khả năng không duy trì được mối quan hệ lâu dài, lại lỡ như mọi thứ thay đổi, nếu một ngày nào đó anh ấy thay đổi hoặc chị thay đổi thì sẽ chia tay.”

Ngu Chiêm Hành đánh giá: “Nói đi nói lại là do chị sợ hãi, là nhát gan, là sợ bị tổn thương nên không dám đối mặt, chuyện tình cảm vốn dĩ không có đúng sai, mọi chuyện trên cuộc đời này không thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thay đổi mới là không thay đổi, chị chỉ có thể nỗ lực hết mình trải qua nó, vượt qua rồi tận hưởng quá trình mới có thể trưởng thành. Chị nhìn em nè, chuyện gì cũng phải thử qua một tí,  chị sẽ không cảm thấy nó vô ích. Đương nhiên kiềm chế không phải là chuyện xấu, nhưng chị cũng quá kiềm chế rồi, đúng không, ngay cả gặp người mình thích cũng không dám đấu tranh, thế cuộc sống còn ý nghĩa sao?”

“Nếu như chị sợ không thể duy trì được thì chị phải cố gắng duy trì nữa, nếu thật sự không còn cách nào nữa, có rất nhiều chuyện có gắng cũng không có kết quả vậy thì chia tay thôi, sợ gì chứ. Cầm lên được thì buông xuống được, ai khẳng định hoàn hảo nhất định phải là kết cục hoàn hảo chứ? Tất nhiên, chị thích anh ta thì ngay từ đầu không thể chưa gì đã chia tay đúng không, ai cũng muốn bắt đầu và kết thúc đều tốt đẹp, dù sao em muốn nói một câu…”

Ngu Chiêm Hành hiếm khi nói lời nghiêm túc: “Em hy vọng chị dũng cảm, cho dù thất bại mười nghìn lần cũng không đánh mất sự nhiệt tình, lỡ như lần thứ mười nghìn lẻ một thành công thì sao? Can đảm lên, mặc kệ được hay mất, yêu điên cuồng một lần đi, trải qua lần này chị sẽ hiểu thế nào là yêu, thế nào là nỗ lực thế nào là hạnh phúc.”

Lúc Ngu Chiêm Hành nói những lời này, Ngu Từ lắng nghe rất nghiêm túc, đồng thời đăm chiêu nghĩ.

Quả thật cô là một người không đủ dũng cảm, luôn sợ sệt, sợ thất bại, sợ bị tổn thương, sợ cái này sợ cái kia. Mặc dù cùng Ngu Chiêm Hành lớn lên, nhưng cậu trải qua nhiều thứ hơn cô, trước kia cô vẫn không hiểu vì sao khi lớn lên cậu lại nổi loạn như thế, có nhiều chuyện cô không dám làm, không dám thử, ở thời điểm tuổi dậy thì cậu đã điên cuồng thử qua hết tất cả.

Cuộc sống của cậu đặc sắc hơn cô rất nhiều.

Nhớ rõ có lần đó, lúc hai người bọn họ tâm sự, đi du lịch ở nơi nào cậu cũng kéo cô đi cùng, buổi tối cắm trại ở trên núi ngắm sao đang lên, tuy rằng bị muỗi chích nhưng kỷ niệm đó luôn được khắc sâu, thật sự khó quên.

Cậu nằm trong lều trại, kéo rèm nhìn ra bên ngoài trên bầu trời đầy sao, cậu nhìn cô nói: “Chị, cả đời này chúng ta phải nhân lúc còn trẻ trải qua những chuyện chúng ta chưa được trải qua, như thế đến khi mình già sẽ không còn tiếc nuối.”

Trước giờ cậu vẫn luôn tuân thủ, nhưng khi đó Ngu Từ không ủng hộ ý tưởng đó của cậu.

Cô nhát gan cũng yếu đuối, thầm nghĩ chỉ cần vững chắc mà bình thường, trải qua một cuộc sống như thế là được rồi.

Bởi vì sợ độ cao và có trái tim yếu đuối, không có cách nào chơi nhảy bungee như những người khác cũng như thể loại trò chơi kích thích như vậy. Nhưng mà Ngu Chiêm Hành nói rất đúng, chẳng lẽ ngay cả muốn thử nỗ lực yêu đương một lần không màng hậu quả mà cũng không dám sao?

Ngay cả năng lực yêu một người mà cũng bị trói buộc phải nhìn trước nhìn sau,

lo được lo mất sao?

Cô cảm thấy rất xấu hổ, sống đến hai mươi lăm tuổi mà đến cả một mảnh tình vắt vai cũng chưa có, hoàn toàn không biết tình yêu là gì?

Trước kia cô cảm thấy đời người chỉ cần yêu một lần sau đó thì kết hôn là tốt nhất.

Nhưng hiện tại.

Trong lòng cô hiểu rất rõ, nếu bỏ lỡ Tuyên Triều Thanh thì sau này rất khó gặp được một người mà cô thích người đó mà đúng lúc người đó cũng thích mình, ở bên cạnh nhau lại thoải mái như vậy, tính tình hay là những điều khác đều rất tốt.

Ngu Chiêm Hành thấy cô im lặng thật lâu thì ‘này’ một tiếng: “Em nói rồi đấy, chị suy nghĩ cho kỹ đi, vừa nhìn đã biết chị thích anh ta rồi, không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy, có muốn nói gì thì nói, nói không chừng mấy cái tật xấu kia của chị anh ta đều sẽ trị khỏi.”

Ngu Từ trừng mắt với cậu: “Em mới có tật xấu á.”

Nói xong cô đứng dậy: “Được, chị hiểu rồi, bây giờ chị sẽ gọi điện cho anh ấy.”

“Đi nhanh đi nhanh đi.” Ngu Chiêm Hành xua tay với cô: “Thành công rồi thì nhớ mời em ăn cơm đấy.”

“Biết rồi.” Ngu Từ đi ra cửa, đóng cửa lại. Cô đứng sau cánh cửa mím môi, hít một hơi thật sâu khi lấy lại bình tĩnh lại mới cầm điện thoại di động mở giao diện wechat gọi điện thoại cho Tuyên Triều Thanh.

Điện thoại vang lên hai tiếng bên kia đã bắt máy, giọng nói trầm ấm Tuyên Triều Thanh của truyền đến: “Tiểu Từ?”

“Anh Tuyên.”

Bỗng nhiên cảm thấy không khí đều im lặng, Tuyên Triều Thanh vẫn kiên nhẫn chờ cô nói tiếp.

Tim của Ngu Từ đập liên hồi không hề tiết tấu.

Yên tĩnh một lúc, cô nhẹ giọng nói: “Em đã suy nghĩ kỹ rồi ạ.”

Bên kia điện thoại, tim của Tuyên Triều Thanh cũng đập nhanh hơn, anh đang dừng xe ở bên đường, cầm lấy di động lẳng lặng nghe.

Giọng nói của Ngu Từ hơi run giống như đang hồi hộp, cô mím môi lại liếm môi, sau đó nói: “Em không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện yêu đương, lúc anh nói anh thích em, em có hơi bất ngờ, khi nãy bất chợt em không biết phải trả lời anh như thế nào.”

“Anh biết.” Giọng Tuyên Triều Thanh mang theo ý cười: “Đây cũng là lần đầu tiên anh thổ lộ, cũng rất hồi hộp, lúc này trong lòng bàn tay anh đều là mồ hôi.”

Lời nói của anh lập tức xoa dịu đi sự xấu hổ và căng thẳng của Ngu Từ, tiếp theo nghe anh hỏi: “Đồng ý rồi sao?”

Cách một chiếc điện thoại, Ngu Từ gật đầu: “Dạ, đồng ý rồi.”

Tuyên Triều Thanh chậm rãi nở nụ cười, dường như trút được gánh nặng, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tia nắng mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào trong xe, anh nói với cô gái ở đầu dây bên kia: “Hôm nay thời tiết thật đẹp, em có muốn đi dạo phố không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi