Tư tốt tiến lên đỡ nàng ngồi dậy, sau đó nói: “Đưa tay ra.”
Nàng rất nghe lời duỗi cánh tay trắng nõn ra, vào phút này, lửa thù hận trong đáy mắt của nàng đã tắt, trở nên cực kỳ ôn nhu, cực kỳ nghe lời, thậm chí còn mang theo ý cười nhẹ nhàng: “Đại phu, cảm tạ huynh chữa trị cho ta.”
Văn nhã, hữu lệ, thanh âm ôn hòa, giọng điệu rụt rè, thể hiện rõ ràng là một tiểu thư trẻ tuổi hiểu thi thư hiểu lễ tiết.
Đây tuyệt đối không giống là tội phạm giết người, ngược lại giống như một nữ tử bất hạnh lưu lạc.
Phó Triêu Tuyên cũng không nhìn gương mặt Giang Tiểu Lâu, bởi vì gương mặt đó quá sức mê hoặc, trong lòng hắn thầm nghĩ, Lương đại nhân nói không sai, nữ nhân trước mắt này là một con hồ ly giảo hoạt, nàng biết mình có gương mặt xinh đẹp, hơn nữa còn biến nó thành một vũ khí vô cùng lợi hại đối phó với nam nhân. Mấu chốt của vấn đề chính là, cho dù biết rõ như vậy, hắn vẫn không có đủ tự tin chống đối lại đôi mắt xinh đẹp yên tĩnh đó.
Giang Tiểu Lâu vẫn nhìn kỹ vị đại phu trẻ tuổi tuấn mỹ này, ánh mắt của nàng mơ hồ dẫn theo ý cười.
Hắn vẫn cúi đầu bắt mạch, căn bản không chịu ngẩn đầu lên nhìn nàng một cái, xem ra hắn vô cùng tin tưởng Lương Khánh, hơn nữa Lương Khánh vừa nói rồi, muốn hắn đi kê đơn thuốc…
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài.
“Ngươi bị thương rất nghiêm trọng, tất cả các vết thương đều thối rữa, còn có nhiều bóng nước, nếu không tìm cách nặn hết mủ ra, ngươi thật sự sẽ chết.”
Giang Tiểu Lâu chỉ nói: “Nếu đại phu cảm thấy dơ bẩn, ta có thể tự mình làm.”
Dĩ nhiên Phó Triêu Tuyên đối với sự xem thường của nàng vô cùng không vui, khuôn mặt của hắn hơi trầm xuống, khẩu khí cực kỳ chán ghét: “Ai nói là đại phu lại chê bai bệnh nhân của mình? Hơn nữa ngay cả cử động một chút ngươi cũng không chịu nổi, ngươi tự làm được sao?”
“Nhưng làm phiền huynh, ta lại không đành lòng.” Nàng lại nói lần nữa.
Phó Triêu Tuyên lạnh lùng nói: “Ta chỉ làm hết bổn phận của mình,nếu ngươi cho rằng dựa vào gương mặt xinh đẹp và chót lưỡi đầu môi là đã có thể dụ dỗ ta, vậy thì ngươi đã sai rồi, chỉ sợ ngươi còn phải tốn nhiều công sức lắm.”
Gương mặt trẻ tuổi của hắn xem ra rất bảo thủ, bộ dạng văn nhã lại lạnh lùng đẩy người ra ngoài ngàn dặm. Giang Tiểu Lâu nhìn ra một chút khí chất trên người hắn, như vậy xem ra, hắn rõ ràng đang có lòng cảnh giác cao độ với nàng.
Tư tốt thầm thì qua kẽ răng: “Đại phu, ngài mau chóng khám đi, ta còn phải đi kiểm tra những phòng giam khác.”
Phó Triêu Tuyên không khách khí nói: “Lúc ta khám bệnh không thích bị người khác chen vào, ngươi muốn đi thì đi, người ở đây còn có thể bay mất sao?”
Tư tốt không thể làm gì vị đại phu trẻ tuổi này, chỉ có thể đóng cửa phòng giam lại rồi đi.
Giang Tiểu Lâu chỉ khẽ mỉm cười, người trước mắt bây giờ là một khối băng, một bức tượng, nhưng nàng sẽ nhanh chóng hòa tan hắn, chỉ cần tìm được chỗ đột phá thích hợp.
Phó Triêu Tuyên tiến hành từng bước bắt mạch, sau đó lấy ra ngân châm lạnh như băng nói: “Không phải muốn tự làm sao, ta dạy ngươi cách làm. Trước tiên dùng ngân châm châm thủng bóng nước, nặn hết máu mủ, nhất định phải nặn thật sạch, nếu không vết thương sẽ nhiễm trùng, bệnh của ngươi sẽ càng nặng thêm.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn cẩn thận tỉ mỉ xử lý vết thương trên cánh tay xong, liền gật gù: “Phần còn lại ta tự làm.”
Nàng là bệnh nhân, nhưng cũng là nữ tử, dựa theo đạo lý mà nói thì đại phu khám bệnh không phân biệt nam nữ, nhưng Phó Triêu Tuyên không có hứng thú với loại nữ nhân thích giở âm mưu quỷ kế này, cho nên không muốn tiếp xúc nhiều với nàng, để tránh khỏi nàng lại giở ra âm mưu gì. Sau đó hắn đưa cho nàng ngân châm đã được hơ nóng khử trùng, nước thuốc giảm nhiệt và vải băng sạch. Bởi vì chân bị ngâm trong nước, cho nên nàng nhẹ kéo ống quần lên, lộ ra làn da trắng trẻo, vết bóng nước sưng đỏ trên chân nhìn mà kinh tâm.
Phó Triêu Tuyên nhíu nhíu mày, đưa miếng gỗ ngậm miệng cho Giang Tiểu Lâu, nhưng đối phương lại hướng về hắn lắc đầu, sau đó liền cúi đầu, dùng ngân châm đâm thủng bong bóng, nhanh chóng ép lấy hết máu mủ ra ngoài, toàn bộ quá trình tuy rằng vô cùng đau đớn, nàng lại không hề rên rỉ chửi mắng, càng không có nhõng nhẽo làm nũng, thậm chí không hề nói thêm nửa câu với hắn.
Theo lẽ thường mà nói, nếu nàng muốn tranh thủ sự đồng tình của nam nhân, hiện tại là cơ hội tốt nhất. Nhưng Giang Tiểu Lâu lại yên tĩnh dị thường, chỉ khép hàng mi thật dài, cúi đầu làm chuyện của mình, hoàn toàn không có ý gì khác, điều này làm cho Phó Triêu Tuyên đang toàn thân căng thẳng đề phòng có chút nghi hoặc.
Hắn hoàn toàn không biết, từ khi hắn bước vào, mỗi một câu nói, mỗi một vẻ mặt, mỗi một động tác, Giang Tiểu Lâu đều chú ý không rời, đồng thời âm thầm tiến hành phân tích con người hắn. Vẻ mặt của nàng rất yên tĩnh, đầu óc lại vận động không ngừng, nhanh chóng định ra một cách phù hợp, tinh xảo. Theo tình huống thông thường, vũ khí của nữ nhân chính là nước mắt, nhưng Giang Tiểu Lâu cho rằng mỗi một giọt nước mắt đều rất đáng giá, không thể lãng phí đối với một người đang nổi lên lòng cảnh giác với mình, vì làm vậy căn bản sẽ không có tác dụng. Nhưng chỉ cần hắn là người, nhất định sẽ có nhược điểm, có chỗ đột phá. Cho dù hắn không có gì không xuyên thủng, tường đồng vách sắt, chỉ cần tìm được chỗ xuyên qua, thì xem như đã uy hiếp được hắn.
Phó Triêu Tuyên dĩ nhiên nhìn thấy đôi mắt trong veo như nước và nụ cười ôn nhu của nàng, dáng vẻ của nàng nhìn thế nào cũng không giống người mang tội giết người. Trên người nàng loang lổ vết máu, nhất định sẽ chịu khổ không ít. Hắn càng ngày càng bất an, nhíu chặt lông mày.
Nước thuốc giảm nhiệt là loại thuốc được bào chế đặc biệt, khi thoa lên vết thương sẽ rất đau đớn, sắc mặt Giang Tiểu Lâu không khỏi trở nên trắng xám, trên trán tóc mái khẽ rủ xuống. Không biết bị cái gì đầu độc, hắn đột nhiên nói: “Hay là để cho ta đi.”
Nàng ngẩn đầu lên, cười với hắn: “Không cần, ta tự làm được.”
Trong lòng Phó Triêu Tuyên hơi sựng lại.
Nữ tữ khua môi múa mép, làm sao chịu được loại đau đớn này?
Nhưng Lương đại nhân sẽ không nói dối, hắn nghĩ như vậy, vẻ mặt lại trở nên lạnh lẽo, nhìn thấy bóng nước trên người Giang Tiểu Lâu đều bị đâm thủng, hắn liền thu hồi ngân châm, hững hờ nói: “Nước thuốc và vải băng có thể để lại cho ngươi, ngày mai ta tới đổi thuốc.”
Giang Tiểu Lâu nhìn theo đại phu trẻ tuổi rời đi, khóe miệng cong lên nụ cười.
Rốt cuộc nàng đã có được một đêm ngủ bình yên, trong mộng nàng siết chặt yết hầu Lương Khánh, cắt đứt cổ hắn, cảnh mộng ngọt ngào này làm cho nàng ngủ rất say.
Mười này, đã qua ngày thứ nhất.
Mạng nhện trên đỉnh đầu bị gió thổi đi, con nhện kia lại phun ra những sợi tơ nhỏ, loạng choạng trong gió.
Ngày hôm sau, Phó Triêu Tuyên đúng hẹn mà tới. Lần này hắn mang đến rất nhiều thuốc và vải, vì hắn biết nàng cần những thứ này. Giang Tiểu Lâu không chờ hắn yêu cầu, liền tự mình tiếp nhận nước thuốc, chuẩn bị mở băng ra đổi thuốc. Phó Triêu Tuyên đứng ở một bên, tận hết chức trách mà nhìn nàng, ánh mắt kia nếu nói là nhìn bệnh nhân, chi bằng nói là đang giám sát.
Ngoại bào của nàng từ lâu đã bị cắt ra, một lớp vải băng được tháo ra, trên thái dương ẩm ướt mồ hôi, mặt đỏ lên, nhìn thế nào cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược.
Nàng vừa ngẩn đầu lên, liền có thể nhìn thấy rõ biến hóa tâm tư của hắn, nhưng nàng chỉ tiếp tục cúi đầu, trầm mặt tháo băng vải ra.
“Ngươi không giỏi làm việc này lắm.” Hắn nhìn động tác có chút khờ khạo của nàng, chung quy nghĩ đến việc mình là đại phu, trị bệnh cứu người là nhiệm vụ chính, cho dù là rất căm ghét, hắn vẫn không thể không làm tròn trách nhiệm nửa quỳ bên cạnh nàng, nói: “Vết thương trong vài ngày này không thể dính nước.”
Nàng cười khổ nói: “Cái này e là không theo ý ta được…”
Hắn hơi nhướng mày nói: “Ta sẽ nói với họ.”
Nàng cúi mắt xuống: “Đa tạ huynh, nhưng mà ta thấy tốt nhất huynh không cần nói gì, bởi vì họ chỉ muốn giữ lại cái mạng của ta, cũng không hy vọng ta bình phục, tính mạng của ta đối với họ mà nói cũng không quan trọng lắm đâu.”
Phó Triêu Tuyên có chút không vui: “Nếu như tiếp tục ngâm nước hoặc dụng hình, không khác gì lấy mạng ngươi. Ta không muốn lãng phí công sức của mình.”
Hắn quả thật là một đại phu rất có trách nhiệm, mà người có trách nhiệm thì sẽ có lòng thương người, chỉ cần lương tâm còn đó, thì sẽ có lợi cho hoàn cảnh của nàng, Giang Tiểu Lâu chỉ là mỉm cười nói cảm ơn lần nữa.
Từ khi bắt đầu gặp nàng, nàng nói nhiều nhất là cảm tạ, mà không phải là giúp ta, tội nghiệp ta. Nếu nàng thật sự nói vậy, Phó Triêu Tuyên ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng, hắn căm ghét những nữ nhân luôn làm ra vẻ đáng thương. Phó Triêu Tuyên lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng nghĩ như vậy.
Mười ngón tay hắn thuần thục tháo lớp vải băng ra, từng tầng từng lớp, mãi đến hai lớp cuối cùng, máu thịt và vải đã dính chặt với nhau, không tháo ra được, lúc dùng sức kéo ra Phó Triêu Tuyên cảm thấy da đầu căng cứng.
Nhưng nàng vẫn cố nén đau đớn, mồ hôi lạnh cuồn cuộn trên trán: “Đại phu, xin huynh nhanh tay một chút.”
“Sớm biết có ngày này, trước kia cần gì phải làm vậy.” Hắn lạnh lùng hừ mũi một tiếng, trên mặt tràn ngập vẻ xem thường.
Giang Tiểu Lâu ngẩn ra: “Huynh nói cái gì?”
“Ta nói ngươi gieo gió gặt bão, bắt đầu từ lúc ngươi giết người thì phải biết sẽ có hậu quả như hôm nay.”
“Ta không có giết người.” Nàng chỉ kinh ngạc một chút, sau đó bình tĩnh trả lời như vậy.
Hắn tiếp tục rải thuốc bột, nghe được câu này lập tức ngẩn đầu lên, đôi mắt sáng quắc bức người, rõ ràng là đã nhẫn nại tới cực điểm: “Không giết người sao lại bị giam ở đây? Ít nhất ngươi cũng có ý đồ giết người. Ngươi biết ta cứu sống một người cần bao lâu không, nhưng ngươi không cần suy nghĩ mà chỉ vì một chút tư lợi đã giết người, nữ nhân như ngươi chết cũng không hết tội.”
Rõ ràng, hắn rất căm ghét bệnh nhân phạm tội giết người này, chỉ vì thiên tính của đại phu mà không thể không tiếp nhận chữa trị, cho nên vô cùng oán hận.
Giang Tiểu Lâu nghe vậy, cười nhạt mà nói: “Huynh từng xem vở kịch Đỗ Thất Nương chưa?”
Tuồng kịch này nói về nữ tử nhà nông Đỗ Thất Nương bị bỏ rơi, bôn ba ngàn dặm cáo trạng kẻ phụ tình Trịnh Như Ngọc, câu chuyện này ai cũng thích, lưu truyền nhiều năm, ai cũng biết rõ, nhưng vì sao Giang Tiểu Lâu lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, Phó Triêu Tuyên không hiểu.
“Đương nhiên có xem, vậy thì đã sao?”
“Kẻ cặn bã phụ tình đó thật ra chính là tiền triều thừa tướng Trịnh Hạo.” Giang Tiểu Lâu nói nhẹ nhàng, âm thanh uyển chuyển.
Phó Triêu Tuyên hơi kinh ngạc, trên mặt có chút hứng thú.
Giang Tiểu Lâu tiếp tục nói: “Khi hắn làm quan ở kinh thành, thường hay có đồng hương, đồng liêu đến tìm, mưu cầu chức quan, hắn nhiều lần tiếp đón, cũng khuyên người đó nên chăm chỉ học hành để mưu cầu công danh. Sau bởi vì người đến tìm quá nhiều, không thể ứng phó, nên dặn dò tổng quản từ chối hết. Có người bạn học khi xưa của hắn ở Vận Châu là Hồ Sinh, lúc hắn lên kinh ứng thí từng tặng cho hắn nhiều tiền tài, kết quả khi lên kinh nhờ vả, lại gặp được tổng quản Trịnh gia không rõ ràng sự việc mà từ chối thẳng thừng. Hồ Sinh sinh lòng oán hận, khi quay về quê cố ý triệu tập một đám văn nhân thất chí, bịa đặt ra một số chuyện thăng quan phát tài thì vong ân phụ nghĩa, bỏ mặc thê tử đổ hết lên đầu Trịnh Hạo, soạn thành câu chuyện Đỗ Thất Nương, đồng thời cho diễn khắp nơi. Khi diễn đến quê nhà Trịnh Hạo, người nhà họ Trịnh vô cùng phẫn nộ, đã từng cho gia nhân đến đập phá đồ đạc của đoàn kịch đang biểu diễn, cũng đánh đám con hát đến vừa chết vừa bị thương, ép buộc đình chỉ diễn xuất. Việc này huyên náo vô cùng, đều được ghi chép trong sổ sách địa phương.”
“Thật sao?” Phó Triêu Tuyên sửng sốt, toát ra vẻ suy tư: “Ngươi nói là chuyện này hoàn toàn do bịa đặt, mục đích thực sự là vì nói xấu Trịnh Hạo?”
Bên môi Giang Tiểu Lâu lộ ra ít cười, từ từ nói: “Khi Trịnh Hạo còn trẻ, quan viên Triệu Hòa làm quan thanh liêm, ăn nói ngay thẳng nên đắc tội nhà quyền quý, bị kẻ phả bội bịa đặt tội danh rồi nhốt vào ngục. Lúc đó Trịnh Hạo chỉ là một thư sinh thông thường, không quen biết Triệu Hòa, lại dám liên lạc hơn trăm người bạn học, liên danh dâng sớ, đi bộ vào kinh kêu oan cho Triệu Hòa. Nha môn Kinh triệu doãn không chịu xử lí, Trịnh Hạo liền in ấn phát đi khắp nơi, nói rõ chân tướng, cuối cùng Triệu Hòa có thể rửa oan, phục hồi nguyên chức. Chuyện này làm chấn động triều đình, tên của Trịnh Hạo cũng lưu truyền thiên hạ.”
Phó Triêu Tuyên cười lạnh nói: “Trên đời này loại người mua danh chuộc tiếng quá nhiều.”
Giang Tiểu Lâu nhìn hắn một chút, cúi mắt cười: “Thê tử của Trịnh Hạo là Trương Nhã Quân xuất thân thư hương, hai người từ lúc còn trẻ đã kết bạn thi thư, cầm sắt tương hòa, cực kỳ ân ái, đáng tiếc năm năm sau đó, Trương Nhã Quân bị bệnh. Về căn bệnh của nàng, ta không tìm thấy ghi chép nào trong Văn Hiến, chỉ biết là sau khi được đại phu trị liệu, bệnh tình của nàng không hề khá hơn, nửa năm sau liền qua đời. Năm đó, Trịnh Hạo mới hai mươi bảy tuổi, sau khi lên làm thừa tướng, rất nhiều người khuyên hắn nên cưới thêm thê tử, còn có người tặng mỹ nhân cho hắn, nhưng mà hắn một mực từ chối, đồng thời cả đời không thành thân. Hắn chỉ một thân một mình, từ năm hai mươi bảy tuổi, nuôi đứa con trai duy nhất do thê tử để lại. Trong lòng hắn chỉ có một người, vị trí của người này, những nữ nhân khác vĩnh viễn không thể thay thế được. Si tình như vậy, thiên hạ có mấy người?”
Âm thanh Phó Triêu Tuyên phập phù: “Nói khẳng định như thế, cứ như ngươi tận mắt nhìn thấy, câu chuyện này cảm động như vậy, sao ta chưa từng nghe nói?”
Giang Tiểu Lâu mỉm cười, ôn hòa nói: “Ta đã từng xem qua kinh Phật Trịnh phu nhân tự tay thêu, trên Kinh phật còn có một bài thơ tưởng niệm thê tử do Trịnh Hạo chính tay viết, đủ chứng minh chuyện này là thật. Một người có thể giả vờ ba năm, mười năm, nhưng ai sẽ làm được cả đời? Cả đời chung tình, ai có thể giả vờ được?”
“Ngươi muốn cho ta biết, ngươi cũng bị oan uổng như Trịnh Hạo, bị oan đã lâu rồi?” Hắn đanh thép nói.
“Không, ta chỉ muốn cho huynh biết, lời truyền miệng không hẳn là thật, huynh có mắt, có tai, tại sao không tự mình đi nhìn, tự mình đi nghe? Ngục giam này là nơi thế nào, Lương Khánh là người thế nào…”
Phó Triêu Tuyên sững sờ, chợt vội vàng nhìn ra cửa, tư tốt đang dò xét đi đến, đang cảnh giác nhìn về phía bên trong, chờ tư tốt đi rồi, Phó Triêu Tuyên mới thấp giọng nói: “Nếu ngươi muốn làm cho ta tin tưởng, thì tuyệt đối không thể nào.” Lúc này tư tốt quay trở lại, hắn cố ý cất cao giọng nói: “Ngươi giỏi nhất là khuya môi múa mép, ta tuyệt đối không nghe ngươi nói linh tinh.”
Giang Tiểu Lâu nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của hắn, đôi mắt u tĩnh phảng phất một đợt sóng dâng lên, chỉ là khép mắt xuống, mỉm cười.
Phó Triêu Tuyên càng ngày càng nghi hoặc, trong mắt hắn Giang Tiểu Lâu là người kỳ quặc, nàng đối với tất cả mọi chuyện trước mắt đều không quan tâm, ngay cả bị thương nặng như vậy cũng không ngại ngần. Rõ ràng là tỏ vẻ không quan tâm, nhưng vẫn ôn nhu dễ gần, hòa khí hữu lễ, hoàn cảnh và người chung quanh không làm sao ảnh hưởng đến nàng được. Xưa nay nàng không quá ân cần săn đón mình, nhưng nhất cử nhất động lại tràn đầy sức quyến rũ, ngoài ra, nàng có đôi mắt rất đẹp, nụ cười có sức mạnh khiến người ta tin phục.
Cho dù hắn căm ghét nàng, nhưng không thể không thừa nhận nàng rất có kiến thức, ăn nói phong nhã, là một nữ tử rất dễ khiến người khác động lòng.
Lúc Phó Triêu Tuyên đi, theo bản năng quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Lâu một chút. Giang Tiểu Lâu nhìn hắn thành khẩn nói: “Đại phu, có thể mang đến cho ta một quyển kinh Phật không?”
Mang kinh Phật, vào thời điểm này? Hắn choáng váng, cả nửa khắc không nói ra được lời nào, sau đó chợt tỉnh lại, đi một mạch không quay lại.
Giang Tiểu Lâu nhìn bóng lưng hắn, cười nhạt.
Đánh cược mười ngày, đã là ngày thứ hai.
Con nhện bò tới bò lui trên tấm lưới mới, trông chờ con mồi.
Ngày thứ ba, quả nhiên Phó Triêu Tuyên lại đến, vì tư tốt phát hiện cơn sốt cao của Giang Tiểu Lâu không giảm, liền nhờ hắn đến bốc thuốc lần nữa. Khi hắn đến, trong tay cầm theo một quyển kinh Phật.
Hắn đưa kinh Phật cho Giang Tiểu Lâu, nói: “Người như ngươi cũng tin Phật sao?”
Không, đương nhiên là không, nếu trên đời thật sự có Phật, sao không trừng phạt cái ác nuôi dưỡng cái thiện, sao lại trơ mắt nhìn người tốt chết oan, trong lòng Giang Tiểu Lâu cười gằn, trên mặt vẫn mỉm cười nói: “Từ nhỏ sức khỏe ta không tốt, phụ thân từng đưa ta đến am ni cô nuôi một năm, ở đó ta theo các sư phụ ăn chay niệm phật, đã quen mang theo một quyển kinh Phật bên người.”
Phó Triêu Tuyên nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, như nghĩ xem có thể tin lời nàng hay không.
Dĩ nhiên Giang Tiểu Lâu không nói dối, nàng quả thật từng ở am ni cô một năm, còn từng tự tay sao chép kinh Phật, cung phụng trước mặt Phật tổ, nhưng từ sau khi xảy ra chuyện, nàng không bao giờ chạm vào những thứ vô dụng thế này. Phật tổ quá bận, không thể che chở cho từng người, nàng nhất định phải dựa vào chính mình.
Phó Triêu Tuyên yên tĩnh nhìn nàng, trong lòng không tự chủ mà nghĩ, một người thờ phụng Phật tổ, thì cũng không thể xấu xa quá được.
Bắt mạch lần nữa, kê xong toa thuốc, Phó Triêu Tuyên phát hiện Giang Tiểu Lâu đã mở kinh Phật ra. Ngón tay tinh tế vuốt ve từng chữ trên quyển kinh, mang theo quyến luyến sâu sắc. Đa số lúc nàng lẩm nhẩm đọc kinh, quả thật là đọc thuộc lòng, bởi vì nàng gần như không có cúi đầu nhìn vào sách, có thể nàng chỉ đang tìm kiếm sự bình tĩnh từ quyển kinh, chứ không phải thật sự cần đến sách. Giống như chuỗi Phật châu hắn đang mang trên cổ tay, chỉ là một loại tượng trưng, tượng trưng cho tín ngưỡng.
Sau khi kê toa, hắn nhìn lại một lúc, không hề quấy rầy nàng, yên lặng đi ra ngoài.
Đánh cược mười ngày, đã qua ba ngày.
Con nhện bắt được một con bướm, nhưng vì bất ngờ mà bị vuột mất, thật là phí công vô ích.