XƯỚNG MÔN NỮ HẦU

Cuối cùng xe ngựa dừng lại ở trước hiệu cầm đồ Kim Bảo, Giang Tiểu Lâu xuống xe trước. Ly Tuyết Ngưng thấy cảnh này hết sức kinh ngạc nói: “Hôm nay sao lại nhớ đến nơi này, muốn mua thứ gì sao?”

Giang Tiểu Lâu lắc đầu: “Không phải ta muốn mua, là người khác muốn mua.”

Sau khi cầm đồ, cửa hàng sẽ cho người cầm một khoảng thời gian nhất định để chuộc, đến ngày mà vẫn chưa đến chuộc thì những vật phẩm này sẽ coi như bị cầm đứt, ngày hôm nay chính là ngày bán đấu giá những vật phẩm cầm đứt này. Dĩ nhiên, đó không phải những vật tầm thường mà chính là đồ cổ, thư họa, đồ ngọc, hiệu cầm đồ Kim Bảo là hiệu cầm đồ lớn nhất nước, tập trung tinh phẩm khắp nơi, vật tầm thường không thể xuất hiện. Chính vì vậy, có rất nhiều người yêu thích đồ ngọc đều cố ý chờ đến ngày này để mua ngọc.

Tâm tư của Giang Tiểu Lâu không ai đoán được, Ly Tuyết Ngưng cũng không suy nghĩ nhiều, gật đầu nói: “Chúng ta vào thôi.”

Hiệu cầm đồ thờ thần lửa, một là cầu tài, hai là vì tránh tai họa, miễn cho các loại vật phẩm quý giá như da lông, vải áo, tơ lụa bị lửa thiêu cháy. Một đường đi qua hành lang, phía sau có một đại sảnh lớn hình tròn, bố trí hơn hai mươi gian phòng, ngồi bên trong đều là quý nhân quần áo hoa lệ. Người hầu đưa nhóm người Giang Tiểu Lâu đến một gian phòng được đặt trước, dâng lên một bàn nước trà, sau đó mới cúi đầu lui xuống.

Phóng tầm mắt nhìn, trên đài chất đống những vật phẩm chuẩn bị bán đấu giá, ánh vàng chói lọi, cực kỳ lóa mắt. Chỉ chốc lát sau, liền có người đưa tin: “Cao lão gia ra giá một ngàn lạng, mua một bức tượng ngọc Phật phỉ thúy.”

Tiếp theo là: “Vương công tử ra giá năm trăm lượng, mua một cặp bình dương chi bạch ngọc.”

“Lâm lão gia ra giá hai ngàn năm trăm lượng, mua một bình sứ mẫu đơn thanh hoa.”

“Khang lão gia ra giá ba trăm lượng, mua giá gương đồng hai chân hoa văn nguyệt cung.”

Mỗi một món bảo vật đều được bán đấu giá, toàn bộ tình cảnh rất náo nhiệt, Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng ngồi quan sát tình hình.

Chờ một lúc lâu, trên đài chuyển ra một quyển thư họa, nhìn kỹ, bức họa lấy một nam tử trung niên làm trung tâm, họa ra năm bức, các bức vẽ độc lập với nhau, lại có thể nối liền thành một thể. Bức thứ nhất là chủ nhân và khách khứa tiệc tùng, ca kỹ trong nhà biểu diễn đàn cổ; bức thứ hai là chủ nhân tự mình đánh trống, các ca kỹ uyển chuyển nhảy múa; bức thứ ba là các khách nhân không tự chủ được gia nhập vào nhóm múa, biểu hiện vô cùng phấn khởi; bức thứ tư là chủ nhân thay y phục hóng gió, bữa tiệc kết thúc. Năm cảnh tượng, hơn bốn mươi nhân vật, dung mạo tươi cười, thể hiện rõ ràng sinh động trên giấy.

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy bức họa này, thân thể không tự chủ được nghiên về phía trước, đôi mắt tỏa sáng.

Ly Tuyết Ngưng nói: “Muội thích bức họa này sao?”

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Tỷ biết bức họa này có bối cảnh gì không?”

Ly Tuyết Ngưng lắc đầu, nàng không rành lắm về thư họa, Giang Tiểu Lâu ôn hòa nói: “Lúc Thái tổ hoàng đế vừa lập quốc, quan viên Hàn Trùng là hàng thần (là người nước khác đầu hàng đi theo nước mình), tài năng chính trị rất tốt, Thái tổ tuy muốn tin tưởng hắn nhưng vẫn còn nghĩ ngờ. Khi Hàn Trùng mời một số quan viên đến nhà hắn tụ hội, hoàng đế liền phái họa sĩ đêm khuya lẻn vào nhà hắn, tìm hiểu bọn họ làm gì ở đó. Họa sĩ đem tình huống ở tiệc rượu vẽ ra, hoàng đế mới phát hiện trong tiệc rượu ăn uống linh đình, ai cũng say bí tỉ, cái bọn họ thảo luận không phải chính trị, cũng không liên quan đến quốc gia đại sự, nên yên lòng với Hàn Trùng, không giám thị hắn nữa, mà Hàn Trùng cũng được thăng chức. Nhưng cuối cùng người này phản bội Thái tổ, khởi binh tạo phản, gây ra binh biến ba năm. Thái tổ hoàng đế cho rằng họa sĩ bị Hàn Trùng mua chuộc, tức giận muốn giết chết hắn. Nhưng sau đó cẩn thận quan sát bức họa này, mới phát hiện lúc trước họa sĩ đã sớm nhắc nhở. Tuyết Ngưng, tỷ nhìn kỹ vẻ mặt Hàn Trùng đi…”

Ly Tuyết Ngưng cẩn thận nhìn, chỉ thấy trên mỗi bức tranh, vẻ mặt, y phục của Hàn Trùng đều khác biệt, duy có một điểm tương đồng, vẻ mặt của hắn từ đầu đến cuối không có ý cười, đều là thâm trầm nghiêm túc, phảng phất đặt mình vào trong bữa tiệc nhưng vẫn có điều che giấu, nội tâm mâu thuẫn phức tạp.

Vị họa sĩ đó tên là Đổng Niên, hiểu rõ nội tâm Hàn Trùng, mới có thể vẽ ra như vậy.

“Thái tổ muốn tự nhắc nhở mình, mới treo bức tranh này ở Ngự thư phòng, nhưng có một ngày trong cung xảy ra hỏa hoạn, bức họa không cánh mà bay. Có người nói là do thái giám trộm, không tìm thấy nữa. Không ngờ nó lại xuất hiện ở đây, đúng là làm người ta kinh ngạc.”

Ly Tuyết Ngưng không biết những chuyện này, nàng chỉ nhận ra bức họa này rất tinh tế, đường nét êm dịu trôi chảy, rõ ràng là tác phẩn danh gia, mới nói: “Bức họa này…muội muốn mua sao?”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười: “Vật quý như vậy dĩ nhiên phải bỏ vào túi.”

Quả nhiên dưới đài bắt đầu nghị luận sôi nổi, có người hoài nghi.

“Bức họa này đã thất truyền nhiều năm, rốt cuộc là hàng thật hay là tranh mô phỏng, sợ là không phân rõ được.”

“Đừng nói nhảm, nhìn bức họa này đi, phong nhã cao quý, bóng ở phía sau nhân vật, dáng vẻ các thị nữ đều vô cùng ngay ngắn gọn gàng, ngoại trừ Đổng Niên, ai có thể vẽ ra tác phẩm quý như vậy?”

Lại có người nói: “Cũng không chắc, bây giờ thư họa bị làm giả rất nhiều, có nhiều bức còn lấy giả làm thật được.”

“Tranh dĩ nhiên có thể giả, nhưng ai mà giả được phong độ cơ này. Có người làm giả nào có thể vẻ ra được nét thong dong trầm tĩnh cỡ này, có câu họa bổ họa bì nan họa cốt, chính là ý này.”

Trong lúc mỗi người một câu, chợt có người nói: “Nếu là thật sao có thể lưu lạc trước mắt chúng ta, sớm đã bị hoàng thất thu lại rồi.”

Liền có người đáp lời: “Đúng, đúng, đồ tốt như vậy phải thuộc về hoàng thất.”

Ly Tuyết Ngưng nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Họ nói bức tranh này là giả, muội thấy sao?”

Giang Tiểu Lâu mặt mày bất động: “Lưới trời lồng lộng tuy chặt vẫn có sót, theo muội thấy đây không chỉ là thật, còn là bảo vật vô giá, sau này có thể bán lại với giá gấp ba, gấp mười lần không chừng.”

Nghe xong lời này, Tiểu Điệp cũng trở nên hưng phấn, vội hỏi: “Tiểu thư, chúng ta cũng tham gia đấu giá sao?”

Giang Tiểu Lâu còn chưa dứt lời đã nghe thấy một âm thanh nữ tử trẻ tuổi vang lên: “Bức họa này, ta mua.”

Ta nhìn về bên kia, vừa vặn thấy một gương mặt kiều mị, không khỏi sầm mặt: “Đúng là oan gia ngõ hẹp.”

Ba người trong phòng đã nhận ra người ngồi ở gian phòng đối diện là Tần Điềm Nhi, bên cạnh nàng là Vương Hạc, Thẩm Trường An, Ngô Tử Đô, cùng với hai công tử trẻ tuổi không biết tên, đúng là hoa lạc giữa bầy gươm.

Ly Tuyết Ngưng cau mày: “Hôm nay thật trùng hợp, lại gặp được bọn họ.”

Giang Tiểu Lâu hơi nheo mắt: “Đây là duyên phận mà người ta hay nói.” Khi nàng nói đến hai chữ duyên phận, đáy mắt lóe một chút khí lạnh, khiến người không rét mà run.

Tiểu Điệp suy nghĩ một chút, nóng nảy nói: “Tiểu thư, đồ tốt đừng để họ mua đi.”

Tần Điềm Nhi không chút do dự nói: “Ta ra giá một ngàn lượng.”

Ông chủ hiệu cầm đồ Kim Bảo nở nụ cười: “Bảo vật này vốn là vô giá, nhưng không gặp thời, hiện giờ chủ nhân của nó gặp nạn, không thể không bán, nếu tiểu thư yêu thích thì đừng nên thiệt thòi nó, xin nâng giá một chút.”

Rõ ràng là chê ít, Tần Điềm Nhi đỏ mặt, lập tức nói: “Một ngàn hai trăm lượng.”

Người kia vẫn là cười.

Tần Điềm Nhi cau mày nói: “Thêm một trăm lượng, một ngàn ba.”

Tất cả mọi người cười lên, ông chủ nói: “Không bằng tiểu thư sảng khoái một chút, cho con số chẵn đi.”

Tần Điềm Nhi xuất thân thương hộ, dĩ nhiên biết thủ đoạn của ông chủ này, nhưng quả thật bức họa này giá trị cực lớn.

Một công tử quần áo hoa lệ nói thẳng: “Hai ngàn lượng.”

“Hai ngàn năm trăm.”

“Hai ngàn tám trăm.”

Giá cả không ngừng tăng vọt, mọi người đồng thanh kêu “hay lắm”, trên mặt chưởng quỹ xuất hiện vẻ dao động, như muốn chốt giá, đột nhiên có người kêu to: “Ba ngàn lượng.”

Tất cả mọi người nhìn về gian phòng.

Tia sáng bao phủ bộ váy màu xanh nhạt của nàng, tóc đen như mây, đôi mắt như sao, trong nét thanh nhã lộ ra vẻ quyến rũ, trên mặt nàng mang theo ý cười, có vẻ đặc biệt ôn nhu yên tĩnh.

Vương Hạc bỗng đứng bật dậy, ngàn vạn lần không thể ngờ lại lần nữa gặp được nàng, hắn cho rằng Giang Tiểu Lâu đã chết ở sông hộ thành, nhưng nàng lại còn sống, sống rất tốt, gương mặt còn xinh đẹp hơn xưa ba phần.

Trái tim đập thình thịch, hắn gần như muốn bước lên, lại nghe thấy Tần Điềm Nhi nghiến răng: “Giang Tiểu Lâu, sao ngươi bám dai như đỉa vậy?”

Câu nói này thành công giữ chân Vương Hạc, hắn đứng đơ tại chỗ, không nhúc nhích, mà Ngô Tử Đô và Thẩm Trường An ngồi bên cạnh cũng khiếp sợ không nói được lời nào. Ai cũng cho rằng Giang Tiểu Lâu đã chết, hoàn toàn không ngờ nàng sống lại như kỳ tích.

Thẩm Trường An chọc vào Ngô Tử Đô một cái, nói: “Mắt ta không nhìn lầm chứ, người đó đúng là Đào Yêu sao?”

Ánh mắt Ngô Tử Đô trầm lại: “Huynh không nhìn lầm, đúng là nàng.”

Giang Tiểu Lâu đang cười, nét cười dịu dàng, vẻ mặt tinh xảo, xinh đẹp không chê vào đâu được.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, nàng chỉ nhàn nhạt lặp lại: “Ba ngàn lượng.”

Tần Điềm Nhi vô cùng tức giận, muốn vượt qua Giang Tiểu Lâu, dựa vào đâu, dựa vào ngân lượng thôi, nàng hô to: “Ba ngàn năm trăm lượng.”

Hoàng đế rất muốn tìm được bức họa này, Thái tử cũng luôn nghĩ về nó, sau khi Tần Điềm Nhi biết được liền vội vàng chạy tới, chuẩn bị lấy lòng Tần Tư, nhưng thật ra nàng không mua bức họa này cũng không sao, căn bản là tức giận bị Giang Tiểu Lâu tranh đoạt đồ, vốn dĩ đã có thù oán, lúc này càng là đổ thêm dầu vào lửa.

Giang Tiểu Lâu vẫn không ngừng: “Bốn ngàn lượng.”

Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này.

Có người nhận ra một trong hai người là muội muội của Thám hoa lang, người còn lại mọi người không biết.

Tần Điềm Nhi không nhận ra tình thế, cũng không biết tránh nặng tìm nhẹ, chỉ biết cáu giận, trực tiếp hô: “Năm ngàn lượng.”

Giá tiền này không biết vượt hơn giá cả ban đầu bao nhiêu, Giang Tiểu Lâu cũng không do dự nói:”Năm ngàn năm trăm lượng.”

Tần Điềm Nhi bị đẩy đến góc tường, không thể trở mình cũng không trốn được, nàng nghiến răng đứng tại chỗ nửa ngày, hận Giang Tiểu Lâu thấu xương. Nàng không thể không từ bỏ, giá tiền này thật sự quá cao, nàng không chịu nổi.

Nhưng mà, ở thời khắc mấu chốt Giang Tiểu Lâu nhìn Vương Hạc cười một cái, nhất thời hút hết cả hồn vía của hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt si ngốc của Vương Hạc, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, Tần Điềm Nhi hận đến cực hạn, không tự chủ được la lớn: “Sáu ngàn lượng.”

Giang Tiểu Lâu nhấc tay lên, làm ra tư thế xin mời, chậm rãi ngồi lại chỗ cũ, ung dung nhìn đối phương. Lúc nãy vẻ mặt của nàng quá chăm chú, cả Ly Tuyết Ngưng cũng cho rằng nàng nhất định muốn mua cho bằng được. Giờ khắc này này mới hiểu, Giang Tiểu Lâu tranh giá với Tần Điềm Nhi, không phải là muốn bức tranh, mà vì kích Tần Điềm Nhi, biết được việc này là phí tiền, thì bắt nàng phí một số tiền thật lớn, Ly Tuyết Ngưng không khỏi nở nụ cười.

Sau khi tức giận, hai chân Tần Điềm Nhi mềm nhũn.

Sáu ngàn lượng, không phải con số nhỏ, nàng đi đâu mà kiếm.

Bức họa này rất tốt, nếu tìm cách mua về, để ca ca dâng lên Thái tử, chắc Thái tử sẽ rất vui vẻ, đến khi đó Tần gia cũng vươn mình theo. Thế nhưng vì chuyện của Lưu Yên, Tần gia đã tổn thất nặng nề, bán đi không ít nhà cửa ruộng đất, bây giờ không còn oai phong như trước đây nữa.

Sáu ngàn lượng, con số quá lớn, Tần Điềm Nhi không thể giấu diếm được. Nàng dùng đôi mắt oán hận nhìn Giang Tiểu Lâu, Giang Tiểu Lâu lại không thèm nhìn nàng, chỉ dặn dò Tiểu Điệp: “Được rồi, thu dọn đi, chúng ta về thôi.”

Tiểu Điệp sửng sốt: “Tiểu thư, người không mua đồ nữa sao?”

Giang Tiểu Lâu không để ý nói: “Mua cái gì, ta không cần mua gì cả.” Nói xong nàng đứng lên, vỗ vỗ chút bụi không hề tồn tại trên người, đi ra khỏi phòng dưới sự chú ý của mọi người, đi thẳng ra ngoài.

Vương Hạc chạy theo cản nàng lại, ánh mắt lấp lánh: “Đào Yêu, thì ra nàng còn sống.”

Giang Tiểu Lâu dừng chân nhìn Vương Hạc, cười ôn hòa nói: “Công tử, ngài nhận lầm người rồi.” Nói xong nàng lướt qua Vương Hạc đi thẳng ra ngoài, Vương Hạc không chịu thôi, bước lên trước bắt được cánh tay Giang Tiểu Lâu, còn chưa chờ hộ vệ của Giang Tiểu Lâu động thủ, một thanh trường kiếm đã đâm thẳng vào tay Vương Hạc.

Cảm giác đau mãnh liệt, Vương Hạc kinh hoảng, nam tử trẻ tuổi ở đối diện cười nhìn hắn, biểu hiện ung dung, ánh mắt sắc bén lạnh lùng.

“Vương công tử, sao có thể bất lịch sự với vị tiểu thư này vậy.”

Gương mặt hắn tuấn tú, tinh thần phấn chấn, khí chất ung dung, trên mặt mang theo nụ cười hờ hững, quả thật đẹp không tả xiết.

Giang Tiểu Lâu nhận ra người này chính là người bị nàng bán vào thanh lâu, Cố Lưu Niên.

Vương Hạc dĩ nhiên cũng nhận ra con trai quý của Quyền đốc công, nhất thời hoảng sợ thụt lùi hai bước.

Cố Lưu Niên lè lưỡi, hướng về Giang Tiểu Lâu, nhướng mày mỉm cười chân thành: “Tiểu thư bị kinh sợ rồi.”

Giang Tiểu Lâu nhìn thấy nụ cười kia, chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, không tự chủ được toát ra chút sắc bén, rất nhanh trên mặt nàng chỉ còn lại nét cười nhạt: “Không sao, đa tạ công tử giải vây cho tiểu nữ.”

Thấy nàng xoay người định rời đi, Cố Lưu Niên bước lên một bước, thần thái tự nhiên: “Tiểu thư, xin dừng bước.”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, Cố Lưu Niên mỉm cười: “Tiểu thư, con đường này không được an toàn, nếu không chê xin để ta hộ tống tiểu thư về, không để kẻ xấu có cơ hội quấy nhiễu.” Khi hắn nói đến kẻ xấu, liếc mắt nhìn Vương Hạc, không tự chủ toát ra ý cười.

Vương Hạc nắm chặt nấm đấm, gần như muốn xông lên đánh hắn một trận, Thẩm Trường An đúng lúc đè lại Vương Hạc.

Ngô Tử Đô cười quái dị: “Thì ra là Cố công tử, nếu Giang tiểu thư đã có hộ hoa sứ giả thì chúng ta không cần nhiều chuyện, Vương Hạc, chúng ta đi.”

Vương Hạc gần như là bị kéo đi, mà Tần Điềm Nhi đi phía sau cùng, tàn bạo nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, bước rời đi.

Giang Tiểu Lâu nhìn Cố Lưu Niên nói: “Kẻ đáng ghét đã đi, công tử cũng đi được rồi.”

Gương mặt Cố Lưu Niên nghiêm túc nói: “Qua cầu rút ván không phải hành vi của thục nữ.”

Giang Tiểu Lâu mỉm cười, trong giây lát, Cố Lưu Niên nhìn thấy nét cười của nàng, trong nháy mắt trái tim như nở hoa, không ngờ Giang Tiểu Lâu lại trực tiếp đi lướt qua người hắn: “Một khối ván cũng không có, đâu phải là cầu.” Nói xong, nàng nhẹ nhàng bước đi, mà trên mặt Ly Tuyết Ngưng và Tiểu Điệp mang theo nét nghi ngờ nhìn Cố Lưu Niên một chút, cũng theo Giang Tiểu Lâu đi xa.

Cố Lưu Niên một đường đi theo, mãi đến khi tới bậc thềm cửa mới nói: “Tiểu thư yên tâm về đi, người của ta sẽ hộ tống tiểu thư về đến nhà, với sự quen biết của chúng ta chắc tiểu thư sẽ không từ chối lòng tốt của ta chứ.”

Giang Tiểu Lâu cũng không quay đầu lại: “Vậy thì đa tạ.”

Cố Lưu Niên nhìn theo xe ngựa rời đi, thần sắc trên mặt phức tạp, làm như đang hồi tưởng lại, cũng như đang tiếc nuối. Một lúc lâu, hắn chỉ cười nhạt, mặt mày tươi tắn, trong mắt phát ra ánh sáng.

Tần Điềm Nhi chạy về nhà, nàng muốn mượn tiền của đám người Vương Hạc, nhưng lại không chịu được mất mặt, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là bán đồ, trong phòng của mình chỉ có chút quần áo, thứ đáng giá duy nhất là trang sức. Nàng lục tung khắp nơi, tìm ra tất cả mọi thứ, một bộ trang sức hồng ngọc, một bộ trang sức kim liên hoa, một đôi trâm hoa mai bằng vàng, một cặp vòng ngọc bích, còn có đồ ngọc khác, đồ cổ… Những món này giá trị không vượt qá năm trăm lượng, nhưng mà, nàng nợ người ta đến sáu ngàn lượng. Tuy rằng nể mặt Tần gia nàng có thể mang đồ về, nhưng lỡ người ta muốn đòi nợ…

Nàng biết mình đã gây ra họa, đang lúc thấp thỏm lại nghe được âm thanh của Tần Tư vang lên: “Hôm nay đi ra ngoài, thu hoạch thế nào?”

Tần Điềm Nhi sững sờ, vội đứng lên lúng túng nói: “Đại ca, huynh…sao huynh lại đến đây?”

Tần Tư nhìn nàng một cái: “Mang bức họa mới mua ra cho huynh xem.”

Tần Điềm Nhi thấp thỏm, không thể làm gì khác là mang bức họa ra. Tần Tư tiếp nhận bức tranh mở ra nhìn, ngưng lại chốc lát mới nói: “Hình như là thật, người đâu, gọi Tần Trung tới đây.”

Chốc lát sau, Tần Trung liền bước vào phòng, hắn hành lễ với hai vị chủ nhân xong mới nói: “Không biết đại thiếu gia gọi nô tài đến có gì dặn dò.”

Tần Trung đưa tranh cho hắn, nói: “Ngươi giám định cho kỹ, bức tranh này rốt cuộc là thật hay giả.”

Tần Trung nghe vậy, cẩn thận tiếp nhận bức tranh, đặt lên bàn rồi mở ra, kiểm tra từng tấc một, một lúc sau hắn lộ vẻ vui mừng nói: “Đồ tốt, thực sự là đồ tốt, bức họa này đúng là báu vật hiếm có.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi