XƯƠNG RỒNG HOẢNG LOẠN



Sau khi ăn xong, cô bác rời khỏi nhà anh như cơn thủy triều đương rút.

Trần Duệ đứng bên cửa sổ,
cầm chiếc thuyền buồm, cẩn thận kiểm tra.

Anh muốn tìm ra lỗi sai của cô, nhưng đáng tiếc chỗ nào
cũng lắp đúng.

Anh định phá nó luôn nhưng cứ chần chừ mãi, cuối cùng lại đặt nó lên giá, không quan
tâm nữa.
Sau đó, khi anh gặp Tôn Ngữ Đàm ở trường, có điều gì đó dần thay đổi.
Từ bé Trần Duệ đã tiếp xúc với rất nhiều kiểu con gái, có người giống chị anh lạnh lùng quý phái,
có người lại giống Hoàng Sơ Vũ kiêu ngạo chảnh chọe, còn cả kiểu nhu nhược mềm yếu nữa.

Nhưng Tôn
Ngữ Đàm rất khác.

Anh vốn tưởng người này thông minh, có thể làm bạn, ai ngờ cô chẳng nhận ra thái
độ của anh đã thay đổi, vẫn giơ tay chào một tiếng rồi đi.

Cô đã quen anh không đáp lại nên giờ
cũng chẳng nán xem anh có chào hỏi không, chỉ lễ phép tượng trưng như vậy.
Bộ phim vẫn tiếp tục, nam nữ chính hôn nhau từ biệt, như thể ngày mai là ngày tận thế, hai người
hôn sâu, môi lưỡi quấn quýt, tiếng nước bọt vờn quanh căn phòng, đám con trai trong phòng kích
động, ít nhiều cũng có phản ứng, trước mắt Trần Duệ lại hiện ra hình ảnh Tôn Ngữ Đàm mặc váy hai
dây.

Nói thật, dáng người Tôn Ngữ Đàm chẳng ra thể thống gì, tay chân quá gầy, hai tay anh ước chừng có
thể nắm trọn eo cô.

Trần Duệ đứng dậy rót ly nước đá, không dám nghĩ nữa.
Càng tệ hơn là, tối đó trong mơ anh đã cởi chiếc váy hai dây đó xuống.

Sau khi tỉnh lại, Trần Duệ
rất tức giận.

Anh không nghĩ mình hơi thích Tôn Ngữ Đàm, chỉ là mơ thôi mà, anh đâu thể kiểm soát
được.
Sự kháng cự của anh thể hiện ở chỗ anh không bao giờ đi qua những nơi từng gặp Tôn Ngữ Đàm nữa,
nhưng giống như bị ám, anh càng tránh thì xác suất hai người gặp nhau càng cao.
Một chiều chủ nhật, Trần Duệ đang chơi bóng trong công viên.

Đột nhiên, bên cạnh có tiếng con gái
hét lớn.

Anh quay đầu thì thấy Tôn Ngữ Đàm đang tập trượt ván xuống sàn phủ.

Cô dang tay bám lấy
hai bên lan can giữ cân bằng, miệng kêu ầm ĩ, giống hệt đồ ngốc.
Một mặt, Trần Duệ cảm thấy mình bị ma ám rồi, mặt khác lại không thể nhịn cười.

Giây tiếp theo, Tôn
Ngữ Đàm trượt xuống đất, hình như cô không biết
giảm xóc, được một cậu trai ôm eo đỡ xuống, hai người theo lực đạo xoay một vòng, Tôn Ngữ Đàm ôm
vai Võ Tuấn Triết, vẫn hồn bay phách lạc, “Quá đáng sợ, quá đáng sợ, tớ còn muốn sống tiếp, không
trượt lên dốc nữa đâu.”
“Sợ cái gì, cậu ngã thì tớ đỡ.” “Nhỡ cậu không đỡ kịp thì sao?”
“Má, sao cậu nhát gan thế Tôn Ngữ Đàm, cậu có tin cậu ngã hai lần là biết trượt luôn không.” Võ
Tuấn Triết ôm cô quay lại, “Cậu xem chị kia có ngầu không, người ta cũng ngã mấy lần đấy.

Còn nữa,
cậu bọc đầu gối kín mít thế kia, có ngã cũng chẳng đau nổi.”
Tôn Ngữ Đàm không chỉ thấy chị gái ngầu lòi trượt ván bên cạnh, cô còn thấy cả chàng trai lạnh lùng
quen thuộc.
Trần Duệ thực sự rất nổi bật trong đám đông.

Tôn Ngữ Đàm thu ánh mắt lại, đấm Võ Tuấn Triết, “Tớ
tin cái đầu cậu, bỏ tớ xuống.”
“Còn lâu, mà sao cậu nhẹ thế, ngày ăn đủ bữa không thế?”
“Này, hai người còn tính ôm nhau bao lâu?” Không biết Canh Quả trượt ván về lúc nào, cô ấy mới đi
nhìn lén crush về, đang rất thỏa mãn, cứ cười tủm tỉm mãi.
Võ Tuấn Triết buông Tôn Ngữ Đàm ra, ôm lấy Đại Trương, “Ghen à, lại đây, tớ cũng ôm kẹo nhỏ của tớ
một cái.”
Canh Quả đảo mắt khinh thường, nhún chân lướt ván bay đi.
Cô ấy quay đầu nhìn lại, thấy trên quảng trường, con mèo ba chân Tôn Ngữ Đàm đang nắm tay Võ Tuấn

Triết, chân run run tập trượt.

Cũng may cô học nhanh, yêu cầu cũng thấp, học qua loa mấy lần đã có
thể lướt được ván, bèn tha cho thầy Võ.
Trần Duệ sớm không cười nổi.
Anh biết Võ Tuấn Triết, họ học khác lớp nhưng thi thoảng vẫn chạm mặt nhau trên sân bóng, trong ấn
tượng của anh thì cậu ta là người rất khá, khảng khái hòa đồng.
Cô gọi anh xưng em với ai cũng đâu liên quan tới anh?
Trần Duệ kiềm chế không nhìn về hướng đó nữa, nhưng tâm trí lại không nghe sai sử, tất cả đều là
hình ảnh Tôn Ngữ Đàm bị người khác ôm lấy, anh càng nghĩ càng điên tiết, động tác cũng dữ dội lên,
người đối diện bị anh dọa sợ, Viên Trạch Kỳ cũng kéo giật tay anh, “Này, Trần Duệ, cậu lên cơn à?”
Trần Duệ chậm lại, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn qua bên đó.

Đã lâu như vậy mà hai người kia
vẫn lôi lôi kéo kéo? Trần Duệ đen mặt, nhảy lên thật cao, ném mạnh quả bóng vào rổ, lòng lại chẳng
thấy vui tí nào.
Năm cuối cấp 3 giống như bữa tiệc tất niên, Tôn Ngữ Đàm quyết hy sinh thân mình đóng bình hoa ngốc
nghếch trong một vở kịch nói.

Lớp phó văn nghệ Lý Minh Y đã quyết định cho cô tạo hình tóc đuôi
ngựa.
Sau khi tạo kiểu, cô ấy nhìn Tôn Ngữ Đàm trong gương rồi im lặng nửa ngày.
Tôn Ngữ Đàm vuốt cằm, “Đạo diễn có hài lòng không?”
Lý Minh Y bẹo má cô, “Không giống tưởng tượng của tớ lắm.” “Ồ?” Tôn Ngữ ngó nghiêng, “Chưa đủ
ngốc?”
“Ừ.” Trong trí tưởng tượng của Lý Minh Y, đây rõ ràng là kiểu tóc ngố tàu, sao giờ buộc lên lại
thấy thông minh đáng yêu thế nhỉ?
“Không sao đâu.” Tôn Ngữ Đàm xoay ngón chân, đối mặt với Lý Minh Y, “Tớ sẽ dùng diễn xuất bù đắp.”
Cô cười toe toét, gò má vút cao, trông rất giống nhân vật được giao.
“…Cũng không cần phải làm thế đâu.”
Lý Minh Y trầm tư suy nghĩ một lúc, rồi sửa lại kịch bản.

Tôn Ngữ Đàm đọc thử, thấy vai của cô càng

nhẹ nhàng hơn, chỉ cần đứng đờ đẫn bên góc sân khấu là được, cô vội vỗ tay hoan hô cô bạn.
Lý Minh Y buồn cười: “Nhìn cậu đắc ý kìa.”
Hôm biểu diễn, mặc dù vai diễn của Tôn Ngữ Đàm không nặng nhưng các vai chính đều xoay quanh, họ
phối hợp nhịp nhàng, khiến mọi người dưới đàm cười ầm ĩ.
Trong tiếng vỗ tay reo hò, tài nữ Lý Minh Y đứng ở cánh gà giơ ngón cái với cả nhóm, Tôn Ngữ Đàm
lui về hậu trường, thở phào nhẹ nhõm.

Võ Tuấn Triết đưa cho cô một ly trà sữa nóng, khen cô diễn
rất tốt.
Tôn Ngữ Đàm mặc kệ cậu ta, giơ tay muốn tháo buộc tóc, lại bị Võ Tuấn Triết ngăn lại, “Đừng, đừng,
đừng tháo, đẹp lắm luôn.”
.
“Cậu ngắm chưa chán à?” Cô bạn ngồi cạnh châm chọc.

“Chưa.”
“Nhưng chúng tôi muốn thay quần áo, Võ Tuấn Triết, cậu còn định ngồi đây nhìn?”
Võ Tuấn Triết nhắm tịt mắt lại, nghiêng người lui ra ngoài, miệng còn không quên nhắc, “Tôn Ngữ
Đàm, cậu đừng có tháo ra đấy!”
Tôn Ngữ Đàm đành thả tay xuống.
Sau khi ra ngoài, cô và Võ Tuấn Triết cùng ngồi về chỗ, tình cờ lại ngồi trước Trần Duệ một hàng.

Lúc thấy Trần Duệ, Tôn Ngữ Đàm hơi do dự không biết có nên chào hỏi không, ở đây toàn người quen,
nhỡ lại bị bơ thì xấu hổ lắm, mặt anh còn sưng lên nữa, như thể đang nói cậu dám chào thì chết
chắc, cũng phải, chỗ anh toàn bạn bè thân thiết, ai lại muốn quen biết với cô gái diễn vai ngớ ngẩn
chứ.
Thế là cô vờ như không có chuyện gì, rời mắt đi, ngồi xuống cùng Võ Tuấn Triết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi