XƯƠNG RỒNG HOẢNG LOẠN



Lúc Trần Duệ đến, vừa hay Tôn Niệm Tây đi vệ sinh xong, anh mặc bộ âu phục xám nhạt, bước đi mang
theo mưa rền gió dữ, nhìn không được thân thiện cho lắm, Tôn Niệm Tây đối diện với anh mấy giây, đã
có thể hiểu được thái độ của Tôn Ngữ Đàm.
Tôn Ngữ Đàm giới thiệu hai người với nhau rồi đưa menu cho Trần Duệ, “Em gọi mấy món rồi, anh xem
có cần thêm gì không.”
Cô nói xong thì bắt đầu buôn dưa lê bán dưa chuột với Tôn Niệm Tây.
Từ chuyện lớp cũ của Tôn Niệm Tây đến chuyện đám cưới của Trương Mông Hề ở Đường thành, rồi mấy
chuyện bát quái trong giới showbiz, hai người vừa ăn vừa mồm miệng liến thoắng.
Trần Duệ ngồi sang một bên, không quan tâm đến mấy chủ đề nhàm chán này, mãi cho đến khi Tôn Niệm
Tây hỏi cô: “Đúng rồi, cậu mua vé máy bay chưa, sắp hết tháng 11 rồi đấy?”
“Mua rồi.”
“Vé về Đường thành cũng mua rồi?”
“Cái đấy thì chưa, cứ để sang London rồi tính.”
Trần Duệ nhìn Tôn Ngữ Đàm, “Về Đường thành? Tại sao?”
“Để làm việc.

Trần Duệ, em quên nói với anh, em tính về Đường thành làm, không về Hải thành nữa.”
Tôn Niệm Tây mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn mặt của Trần Duệ.

Thật ra Trần Duệ cũng
không tỏ ra thái độ gì quá, anh ngồi thẳng người, buông đũa xuống, rút tờ giấy lau miệng.
Tôn Ngữ Đàm quan tâm nói: “Không vừa miệng à? Hay em gọi món khác nhé?”
Trần Duệ: “Không cần, anh no rồi.” Anh đứng dậy, “Anh vào toilet một lát.”
Trần Duệ vừa đi, Tôn Niệm Tây vội hít sâu một hơi, ngả người ra sau, “Tớ tưởng mình nghẹt thở sắp
chết rồi cơ.”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
“Người ta tức đến nỗi không nuốt trôi cơm.

Cậu quá đáng thế.” “Ừ, tớ muốn ép anh ấy.”

“Nếu anh ta không chịu thì sao?” “Thế thì phải dùng tí mánh khóe.”
“Cậy yêu mà tác quái, Trần Duệ sẽ bị cậu ép chết mất.” “Yêu chỗ nào?”
“Cậu biết tỏng anh ta rồi còn gì, vẫn muốn ép ảnh phải nói ra sao?”
“Người khác thì tớ kệ, nhưng Trần Duệ thì phải thế, tớ muốn xem anh ấy nhịn được bao lâu.”
“Đồ đàn bà độc ác.” “Hừ.”
Trên đường về, hai người không nói gì.
Chiếc xe dừng ở tầng dưới, Tôn Ngữ Đàm nói cảm ơn rồi mở cửa xe.

Cánh cửa “cụp” một cái, bị Trần
Duệ khóa trong.
Cô nhìn anh, anh nhìn về phía trước.

“Lại chuyện gì thế?” Cô hỏi.
“Em bán phòng để đi Đường thành à?” “Ừ.”
“Em không định quay lại.”
“Cũng chưa biết.” Tôn Ngữ Đàm nói, “Thỉnh thoảng em sẽ về mà, gặp bạn bè gì đó.”
“Bao gồm cả anh?”
“Nếu sếp Trần thu xếp được công việc thì em đây sẵn lòng.”
Trần Duệ bật cười, “Tôn Ngữ Đàm, em giỏi lắm, nói đi là đi, nói bán phòng là bán phòng, anh còn
phải nghe chuyện từ miệng người khác.” Anh nhìn cô, rõ rõ miệng đang cười nhưng đôi mắt lại đầy
sương giá, “Em nói thẳng cho anh, tiếp theo muốn làm gì, để anh còn biết đường chuẩn bị, kẻo lại
luống cuống tay chân.”
Tôn Ngữ Đàm không nói gì.
Trần Duệ nói: “Không còn gì nói với anh đúng không? Cũng đúng thôi, từ khi Võ Tuấn Triết về, em đã
muốn vạch rõ giới hạn với anh.

Tôn Ngữ Đàm, em đúng là nặng tình, bạn trai cũ là bạn trai cũ, mối
tình đầu là mối tình đầu.

Anh đã đánh giá thấp em.

Chỉ là, anh là cái gì trong lòng em?”
Bên trong Trần Duệ có hai người đang giằng co, một người không cam lòng, muốn hỏi cho bằng được,
người kia lại khinh thường, nói ra làm gì để bị chê cười? Sau đó, anh nghe thấy Tôn Ngữ Đàm nói:
“Trần Duệ, cửa hàng xương rồng ở H Nikol là của anh à?”
Hai kẻ trong người Trần Duệ đồng thời im lặng, ánh mắt nhìn anh hệt như Tôn Ngữ Đàm, Trần Duệ bị
nói trúng tim đen, anh vô thức nhìn đi chỗ khác, nhưng trái tim lại như thoáng xua tan lớp sương mù
mắc kẹt giữa hai người, thế mà anh lại cảm thấy hơi tức giận, không trả lời ngay.
Tôn Ngữ Đàm im lặng chờ đợi, chờ anh lên tiếng.

“Ừ.” Anh nói.
“Tại sao cây xương rồng lại đặc biệt đối với anh?” Tôn Ngữ Đàm được một tấc lại muốn một thước, hỏi
dồn.
“Em muốn nghe gì?” Trần Duệ lạnh lùng nói, “Muốn nghe anh nói, lý do anh làm mấy chuyện ngu xuẩn
này tất cả đều vì em, vì anh thích em, nhiều năm qua rồi vẫn nhớ mãi không quên, cầu mà không được,
chỉ biết nhìn cây nhớ người, đúng không?”
Tôn Ngữ Đàm bình thản: “Cho nên, là đúng phải không?”
“Có gì khác biệt chứ.” Trần Duệ cố chấp, không chịu nói thêm, anh còn châm biếm, “Sao nào, thấy anh
nghĩa nặng tình sâu, không thể quên em, nên rất đắc ý?”
“Sao anh phải giận thế.


Em chỉ hỏi anh thôi mà, không đúng thì thôi, em cũng đâu phải người luôn tự
cho mình là đúng.”
Tôn Ngữ Đàm kiên nhẫn nói: “Trần Duệ, chúng ta đã không gặp nhau rất nhiều năm rồi, dù rằng bây giờ
vui vẻ, nhưng rất nhiều chuyện lớn nhỏ em không cần phải báo cáo với anh.

Ví dụ như đi Đường thành,
đây không phải quyết định nhất thời, mà là suy nghĩ từ rất lâu của em.

Về Hải thành chỉ là bước đệm
giảm xóc, gặp được anh cũng là chuyện ngoài ý muốn.

Giờ đã đến lúc em phải sửa đổi chuyện ngoài ý
muốn ấy, có gì sai sao? Vốn dĩ chúng ta không phải quá thân thiết, nói đúng hơn là hai đường thẳng
song song.”
Lời này nói xong, mặt Trần Duệ đã chuyển sang đen sì, hai mắt nhìn Tôn Ngữ Đàm nổi lên giông tố,
anh kéo giật cô lại, giữ chặt cằm cô, “Em đừng có khen ngược, nói sửa đổi là sửa đổi sao, em từng
hỏi ý anh chưa?”
“Anh thật kỳ lạ.” Tôn Ngữ Đàm thở dài, cô bị anh ôm vào lòng, nhưng tỏ ra rất thoải mái.

Cô kéo tay
anh xuống, dựa gần vào anh, nhẹ nhàng hỏi, “Trần Duệ, rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Anh vừa không chịu thừa nhận yêu em, vừa không chịu buông tha em, anh là trẻ con à? Thích món đồ
chơi nào thì phải giữ khư khư trong tay?”
“Em không biết sao?” Ngón trỏ của Trần Duệ lướt qua má cô, “Em thông minh lắm cơ mà, chắc chắn đã
biết từ lâu rồi.”
Anh hôn cô.
Tôn Ngữ Đàm rất thức thời, bám lấy cổ anh đáp lại, càng hôn càng sâu, cô nỉ non, “Đừng giận em, sau
này thi thoảng em sẽ bay về chơi.

Trần Duệ, tình bạn của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi.”
Thật đáng giận, Trần Duệ điên tiết.

Anh đẩy cô ra.
Tôn Ngữ Đàm ngồi thẳng dậy, thong thả chỉnh lại cổ áo.

Cô lướt qua người anh, ấn mở cửa xe rồi đi

xuống.
Trần Duệ ngồi trong xe một lúc thì lên lầu.

Đêm đó anh không tìm Tôn Ngữ Đàm nữa.

Anh không muốn
cúi đầu quá sớm, nhưng cũng không định giằng co quá lâu.

Dù sao thì cô cũng đừng mơ bán được nhà.

Cái “tình bạn kéo dài mãi mãi” càng miễn bàn đến.
Ai biết Tôn Ngữ Đàm vừa quay đầu đã mất tích.
Hai ngày sau, Tôn Ngữ Đàm đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè, là ảnh selfie cô đội mũ ngư dân, ngồi
trên thuyền nhỏ.

Từng bụi cây rặng cỏ đằng sau đều nhuốm một tầng sắc thu, phía xa xa còn có hai
ngôi nhà màu gạch đỏ theo phong cách châu Âu.
Trần Duệ gọi Hoàng Sơ Vũ đến, hỏi cô ấy đây là đâu.
Hoàng Sơ Vũ bối rối, “Sếp đưa ảnh này thì ai biết được, mấy thôn như này ở Âu Mỹ có cả tá.”
“Mái nhà phủ đầy lau sậy, trên thế giới chẳng có nhiều đâu, đi tra đi.”
Hoàng Sơ Vũ gửi bức ảnh vào máy mình, cẩn thận phóng to lên, mái nhà xám xịt, không biết phủ bằng
cỏ gì.

Cô vừa ngưỡng mộ mắt soi của Trần Duệ vừa lười biếng cắt một góc ảnh của Tôn Ngữ Đàm, rồi
gửi vào hội chị em, hỏi xem ai từng đến đây chưa, cô đặc biệt nhấn mạnh chi tiết mái nhà đầy cỏ.
Thế mà cũng có người nhận ra.
Sau khi so sánh tỉ mỉ, cô mới kính cẩn nghiêng mình đưa cho Trần Duệ, như đang dâng kho báu, “Thưa
sếp, là Giethoorn ở Hà Lan.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi