XƯƠNG RỒNG HOẢNG LOẠN



Trần Duệ khích cô: “Còn gì nữa không, nói hết một lần luôn đi.”
Tôn Ngữ Đàm không hé nổi miệng, cô đứng im một lúc rồi rồi vòng qua người anh bước về nhà.
Trần Duệ không giữ cô lại.
Khi Tôn Ngữ Đàm về đến nhà, bố mẹ cô đã ngồi đợi bên ghế sofa.
Tô Nam nhìn cô, “Cãi nhau à? Mẹ đã bảo lúc ăn cơm hai đứa có gì đó kỳ lạ mà, bố con còn không tin.”
Tôn Bình, “Tại bố không để ý, cứ tưởng con xấu hổ thôi.

Tiểu Đàm, bố nghe mẹ con bảo, hai đứa mới ở
bên nhau thôi đúng không?”
Tôn Ngữ Đàm ngồi ở phía bên kia, “Vâng.” Tô Nam: “Nhà cậu ấy biết chưa?”
“Chưa ạ.”
Tô Nam và Tôn Bình nhìn nhau.

Tôn Ngữ Đàm giải thích, “Là con không cho anh ấy nói.”
Tô Nam: “Hai đứa cãi nhau chuyện gì?”
“Không cãi nhau.

Trần Duệ bị điên, anh ấy đòi kết hôn với con.”
Lúc mới nghe đầu cô hoàn toàn trống rỗng, nên phản ứng đầu tiên là bỏ chạy.
Sau lời lên án của Trần Duệ, cô im lặng vì biết mình không cãi nổi.
Những lời của Trần Duệ đã vạch trần tâm tư của cô, anh nói cô không nghiêm túc, không yêu anh, nói
cô luôn có thể bỏ rơi anh bất cứ lúc nào.
Thật nhẹ nhàng.

Có thể buông xuôi dễ dàng là năng lực dễ có sao?
Chỉ có Trần Duệ mới đủ tự tin để khẳng định những gì nhất định phải thuộc về anh.
Tôn Ngữ Đàm thẹn quá hóa giận, nói không lựa lời, dùng những thứ anh quan tâm nhất để tổn thương
anh.

Nhưng khi cô tổn thương anh, cô lại thấy đau lòng.
Cô vẫn không phục, bèn kể lể với Tô Nam hòng tìm được đồng minh, họ mới ở bên nhau, mấy tháng ngắn
ngủi đã tính chuyện trăm năm, cô lo sợ cũng là sai ư?

Cô nghĩ Trần Duệ cũng giống cô.

Nhưng cô sai rồi.
Cô tưởng mình không muốn kết hôn, nhưng sao tâm trạng của cô lại lâng lâng như này?
Rồi cô ngước lên nhìn biểu cảm của bố mẹ, quả bóng bay dần dần phồng lên.

Tối nay không chỉ có cô,
cả bố mẹ cũng bị Trần Duệ đánh không kịp trở tay.
Nhưng sau phút ngạc nhiên, Tôn Bình chỉ nói với cô: “Con bé này, Trần Duệ muốn kết hôn là bị điên?
Điều đó chứng tỏ cậu ấy thực sự yêu con, dám gánh vác trách nhiệm.

Chỉ là quan hệ hai nhà sẽ hơi
rối thôi.”
Tô Nam lườm ông, “Nó rối từ lâu rồi.” Bà cau mày, đang lo chuyện khác.
Trong suy nghĩ của Tô Nam, nhà bà và Trần gia vốn không ngang hàng.

Ai bảo hồi trước nhà bà đến ăn
nhờ ở đậu nhà người ta.

Ba năm sống ở Hài thành bà không hề thấy thoải mái, đó là cảm giác như đứng
đống lửa, như ngồi đống than, chẳng thể tỏ ra tự nhiên.
Bà biết ơn Trần gia, cũng hy vọng sẽ trả ơn Trần gia, nhưng thật lòng bà không muốn dây dưa quá
nhiều với Trần gia, cho nên lúc Đàm Đàm đỗ đại học, bà mới giục Tôn Bình dọn về Thiệu thành.
Ai biết sau từng ấy năm, hai đứa nhỏ lại dính vào nhau.
Bà rất rõ rằng, chừng nào còn liên quan, nhà mình vẫn sẽ mang tiếng “thơm lây”, bà sẽ trở về cuộc
sống ba năm ấy.
Nhưng những lời này, những việc này, đều không thể thắng nổi câu “Con muốn” của con gái bà.

Tô Nam
chỉ hỏi, “Mẹ còn nhớ, lúc con mới về Hải thành, có nói với mẹ là Trần Duệ ghét con, không thể ở
chung?”
“Lúc trước con hiểu nhầm anh ấy.” Tôn Ngữ Đàm hiểu ý mẹ mình, “Trần Duệ rất tốt với con.”
“Cậu ấy muốn kết hôn, còn con thì sao?”
Tôn Ngữ Đàm nhìn mẹ, “Nếu mẹ không muốn thì con cũng không muốn.”
Cô bảo Trần Duệ mình ngại ánh mắt người khác, nhưng thực ra cô nào có ngại gì, từ đầu tới cuối, cô
chỉ sợ Tô Nam khó xử.
Những khó chịu năm đó của Tô Nam cô đều thấy rõ.

Cô quá hiểu mẹ mình, cũng biết mẹ đang sợ cái gì.
Tô Nam ngạc nhiên, “Tại sao?” Bà bỗng hiểu ra, hốc mắt đỏ hoe, “Con ngốc này.”
Tôn Ngữ Đàm rất buồn, nhưng vẫn mỉm cười rút khăn giấy đưa cho mẹ, “Mẹ đừng khóc, con với anh ấy đã
chắc chắn gì đâu.

Mẹ đừng lo mà.”
“Đúng là con ngốc!” Tô Nam đập lưng cô, “Con nghĩ mẹ lo cái gì?” “Đúng thế, lo cái gì?” Tôn Bình
chẳng hiểu gì.
“Ông thì biết cái gì.” Tô Nam trừng mắt nhìn ông, bà nắm tay con gái, chậm rãi nói: “Tiểu Đàm, mẹ
hỏi con, con có thích Trần Duệ không?”
Tôn Ngữ Đàm gật đầu.
Tô Nam nói: “Vậy là được rồi, Tiểu Đàm, mẹ thật lòng nói với con, chỉ cần con thích thì đừng băn
khoăn gì cả.

Con thích thế nào thì làm thế ấy.

Giờ là thời buổi nào rồi, làm gì có chuyện bố mẹ cấm
cản con cái yêu đương.”
Tôn Ngữ Đàm sụt sịt, cô rúc vào lòng mẹ, “Mẹ…”
Tô Nam thở dài, “Cũng tại mẹ, lòng tự trọng quá cao, khiến con phải giữ khoảng cách với nhà cậu

ấy.”
Sáng hôm 30, Tô Nam đang làm bữa sáng trong bếp thì Trần Duệ tới.

“Cháu chào dì ạ.” Anh đứng ở cửa,
cầm hai giỏ trái cây.
“Sao lại mua quà cáp rồi.” Tô Nam mời anh vào nhà, “Đàm Đàm vẫn chưa dậy, Tiểu Duệ, cháu ăn sáng
chưa?”
“Cháu chưa ạ.”
“Thế cháu đi gọi Tiểu Đàm dậy rồi cùng ngồi ăn sáng nhé.”
“Vâng ạ.”
Trần Duệ bước tới cửa phòng Tôn Ngữ Đàm, giơ tay gõ cửa.

Tôn Ngữ Đàm đã dậy từ lâu, nằm dài trên
giường chờ đợi.

“Vào đi.” Cô đã nghe thấy giọng Trần Duệ từ nãy.
Trần Duệ bước vào.

Anh mặc áo khoác màu cafe, đẹp trai phong độ, dừng lại bên giường cô.

Anh đút
tay vào túi, cúi đầu nhìn cô.
Cả hai vẫn còn chút dư vị sau trận cãi vã, không ai nói gì.
Tôn Ngữ Đàm nhấc chăn xuống giường.

Nằm thì mất khí thế quá.

“Tối qua ngủ ngon không?” Trần Duệ mỉa
mai.
“Ngon.” Tôn Ngữ Đàm đương nhiên nghe hiểu, cũng hỏi lại, “Còn anh thì sao?”
“Cả đêm trằn trọc.”
“Trần Duệ, sao càng lúc anh càng huỵch toẹt thế?” “Em nói xem.”
Tôn Ngữ Đàm làm tư thế tiễn khách, “Kính thưa quý ngài cao quý, em muốn thay quần áo, mời anh ra
ngoài chờ một lát.”
Trên bàn ăn, Tôn Ngữ Đàm vừa uống sữa bò vừa nhìn Trần Duệ ngồi đối diện.

Trần Duệ cũng nhìn cô.
Tô Nam cầm hai bát phở một lớn một nhỏ ra, Trần Duệ đứng dậy đỡ hộ.
Phở nạm bò sốt cà chua, bên trên còn rắc ít hành lá, thịt xông khói, trứng ốp la.

Màu sắc sặc sỡ,

mùi thơm ngào ngạt, vô cùng hấp dẫn.
“Cho nó bát nhỏ ấy.” Tô Nam ra hiệu cho Trần Duệ.
Tôn Ngữ Đàm hỏi: “Bố đâu rồi ạ?”
“Ông ấy đi dỡ hàng từ sáng rồi, Tiểu Duệ, chưa no thì nhớ bảo dì, trong bếp còn nhiều đồ ăn lắm.”
“Cháu cám ơn ạ.”
“Bao giờ bố về hả mẹ?”
Tô Nam nhìn đồng hồ trên tường, “Chắc nửa tiếng nữa.

Sao thế?” “Lát nữa bọn con sẽ đến cửa hàng dỡ
hàng hộ bố.”
“Không cần đâu! Hai đứa đến đó làm gì, Tiểu Đàm, hôm nay con dắt Tiểu Duệ ra ngoài chơi đi.”
“Không sao đâu dì,” Trần Duệ nói, “Cháu cũng muốn giúp chú mà.” Cuối cùng cả ba vẫn ra cửa.
Tô Nam thì thầm hết lần này đến lần khác, “Sao con dám bảo cậu ấy đi hả?” “Chẳng lẽ để anh ấy ăn
chực mãi?”
“Con đừng có nghịch.

Cậu ấy không biết dỡ hàng đâu.”
Trên đường đến siêu thị, Tô Nam gặp được rất nhiều hàng xóm và người quen.

Mọi người đều tò mò về
chàng đẹp trai đi đằng sau bà.

Bà thống nhất giới thiệu đó là bạn của Tôn Ngữ Đàm, mọi người cũng
hiểu ra ngay, không hỏi thêm gì nữa, chỉ khen cậu chàng rất đĩnh đạc, mắt nhìn của Tôn Ngữ Đàm tốt
thật.
Trần Duệ chỉ nghe hiểu một nửa, anh mỉm cười đứng yên một bên.
Cũng có mấy người vô duyên, vừa thấy đã hỏi đông hỏi tây, như thể đang điều tra hộ khẩu.

Tô Nam
đành vội vàng kéo người chạy thoát thân.
Tôn Ngữ Đàm quay đầu nhìn anh, anh đã khôi phục khuôn mặt vô cảm, nói thầm với cô: Nhìn cái gì?
Cô buồn cười dựng ngón tay với anh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi