XƯƠNG RỒNG HOẢNG LOẠN



Tôn Ngữ Đàm rất oan ức, nhưng cô không thể giải thích được.

Trần Duệ lại hỏi: “Chúng ta hôn nhau
mấy lần rồi?”
“Một lần.” Thật ra lúc Trần Duệ hỏi câu này, Tôn Ngữ Đàm đã biết là anh nhớ rõ tất cả.

Nhưng cô cứ
muốn nói như vậy, lần thứ hai anh nhận nhầm người, cô không muốn thừa nhận.
“Em nói dối.”
“Trong lòng tôi chỉ có một lần.” “Vậy lần thứ hai là ai.”
“Anh nói là ai thì là người đó.”
“Tôi có thể giúp em nhớ lại, xem có đúng là trong lòng em chỉ có một lần không.” Trần Duệ cúi xuống
hôn cô.
Tất nhiên cô nhớ.
Lần thứ hai xảy ra trong kỳ nghỉ đông năm ba đại học.

Thật ra, sau khi vào đại học, một người trong
nam, một người ngoài bắc, quan hệ giữa họ còn xa cách hồi cấp 3, gần như không có liên lạc gì.

Mùa
đông năm ấy gặp lại, chỉ vì cô theo bố mẹ đến chúc Tết, trùng hợp Trần Duệ lại không ra ngoài chơi
thôi.
Ngoại trừ lúc cô bước vào, anh ngước lên nhìn một cái, rồi cũng chẳng buồn liếc cô nữa, rất lạnh
lùng.

Tôn Ngữ Đàm nghi ngờ liệu anh có quên luôn sự tồn tại của mình rồi không, nhưng quên cũng
đúng, cô nghĩ, cũng không để ý lắm, từ lúc anh có bạn gái, cô càng ngại dính dáng tới anh hơn.
Cô cũng đang hẹn hò mà, với đàn anh lịch thiệp khóa trên, đàn anh không thích nhắn tin lắm, có việc
thì sẽ gọi điện thoại tới.


Cô sợ người lớn chê người nên ăn xong thì chạy ra ban công nói chuyện
điện thoại.
Ai ngờ người lớn rất tinh ý, Từng Hâm Quân lặng lẽ hỏi Tô Nam: “Tiểu Đàm yêu rồi à?”
Tô Nam nói: “Vâng, hai đứa mới quen nhau, ngày nào cũng gọi điện thoại, chả biết chuyện đâu mà nói
lắm thế.”
Từng Hâm Quân cười, “Bọn trẻ đang yêu mà, nghe giọng nhau đã thấy vui rồi.”
Tôn Ngữ Đàm quay lại, người lớn đã tụ tập thành bàn, chơi bài, nói chuyện, Trần Đình đứng cạnh cầu
thang vẫy tay với cô.
Cô chạy đến, Trần Đình nói: “Tiểu Đàm, em lên tầng gọi Trần Duệ hộ chị với, bảo chị có việc tìm
nó.”
“Dạ” Tôn Ngữ Đàm đi lên, Trần Đình lại dặn dò: “Nó vừa uống rượu xong, chắc đang ngủ, gõ cửa không
mở thì cứ trực tiếp vào.”
Tôn Ngữ Đàm đi đến cửa, gõ mấy tiếng, bên trong không có ai trả lời.

Cô chần chừ một lúc, rồi xoay
tay cầm, đẩy cửa vào, tấm rèm dày phủ kín căn phòng, giữa ánh sáng le lói, cô chỉ có thể mơ hồ thấy
một bóng người trên giường.
“Trần Duệ.” Cô gọi tên anh, anh vẫn không nhúc nhích.

Cô gọi to hơn, vẫn như đá chìm đáy biển.
Cô định đi qua đẩy anh dậy.
Nhưng cô vừa mới cúi xuống, một bàn tay đã kéo cô lên giường, Trần Duệ đè người tới, hôn lên môi
cô.

Cô nghiêng đầu tránh đi, Trần Duệ lại đuổi theo, giữ chặt lấy cằm cô, anh trằn trọc liếm mút
môi cô, nhất quyết không bỏ, hai người dây dưa trong bóng tối một lúc lâu, cuối cùng Tôn Ngữ Đàm
vật lộn mở được công tắc đầu giường, đèn trong phòng sáng bừng lên, Trần
Duệ dừng lại.

Bấy giờ anh mới thấy rõ cô, trong mắt hiện lên tia ảo não, dần dần thở chậm lại.

Anh buông cô ra, lùi sang một bên, giọng đều đều: “Tôi xin lỗi.”
Tôn Ngữ Đàm bị câu xin lỗi không chân thành của anh kích thích, cô đốp lại: “Không chấp nhận.” Rồi
xoay người hôn ngược lại anh, là Trần Duệ sai trước, anh cũng không chống cự, thậm chí còn lập lờ
đáp lại cô.

Không biết có phải ảo giác không, Tôn Ngữ Đàm lại cảm thấy Trần Duệ đang hưởng thụ sự
bắt nạt của cô.

Hơn nữa, hai người cứ hôn tới hôn lui như vậy, càng hôn càng sâu, khác xa với ý
định trả đũa ban đầu của cô.

Tôn Ngữ Đàm lúng túng đứng dậy, rút lui khỏi bầu không khí mê hoặc
này.
Trần Duệ vẫn nằm trên giường, đôi mắt lúng liếng, cánh môi ướt đẫm, nhìn cô không chớp mắt.

Tôn Ngữ
Đàm giật thót trong lòng, cô đột nhiên nhanh trí hỏi anh, “Trần Duệ, cậu thích tôi phải không?”
Trần Duệ không đáp, Tôn Ngữ Đàm lại truy vấn: “Phải không?” Trần Duệ nhắm mắt, “Thích thì thế nào,
không thích thì thế nào.” Tôn Ngữ Đàm: “Đều chẳng sao cả.”
Trần Duệ: “Cậu không thích tôi à? Cậu còn gửi thư tình cho tôi mà, cậu nói chỉ cần thấy tôi là sẽ
vui suốt cả ngày.


Tôn Ngữ Đàm sững sờ, cô cau mày suy nghĩ, “Sao cậu biết? Cậu vẫn giữ nó à.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, trí nhớ của tôi tốt thôi.”
“Hóa ra cậu đã đọc nó.

Tôi còn tưởng cậu sẽ vứt luôn cơ.”

Trần Duệ lại im lặng.

Anh cảm thấy mình có thể chịu đựng được giới hạn, cũng có thể là do nụ hôn
kia đã mở ra cánh cổng nào đó.

Anh nghịch ngón tay cô, lưu luyến không muốn buông, anh nói, “Cậu đi
nước ngoài với tôi được không? Đừng yêu đương.”
Tôn Ngữ Đàm: “Tôi không muốn đi nước ngoài.” Trần Duệ: “Vậy cậu có thích tôi không?”
Sao Tôn Ngữ Đàm có thể thừa nhận: “Tôi không thích cậu.” Trần Duệ: “Ồ.”
Anh buông tay cô ra.

Trong lòng Tôn Ngữ Đàm thực sự rất ngọt ngào, thậm chí bắt đầu dao động nhưng
cô không yên tâm, cô cảm thấy hôm nay anh quá khác thường.

Hay anh nhận nhầm người? Cô cúi xuống
gần hơn, nhìn anh cẩn thận, “Trần Duệ, cậu biết tôi là ai không?” Trần Duệ mím chặt môi, giống như
say lắm rồi, nội tâm Tôn Ngữ Đàm đang đánh trống reo hò, lại hỏi dồn: “Cậu biết tôi là ai không?”
“Biết chứ.” Trần Duệ nói, “Hướng Già Ngọc, cậu đừng trêu tôi nữa.”
Giống như bị cả xô nước đá dội lên người, Tôn Ngữ Đàm không biết phản ứng thế nào, cô rời khỏi
phòng, đi đến cầu thang mới nhớ ra mình lên đây làm gì.

Nhưng cô không muốn quay lại nói chuyện với
anh.
Cũng may, Trần Đình không hỏi nhiều.

Cô ấy thấy cô đi xuống một mình, cũng chỉ lẩm bẩm “Thằng oắt
con.”
Mấy năm trôi qua, nụ hôn của Trần Duệ càng thêm mạnh mẽ, anh đỡ sau gáy cô, môi đóng mở mấy lần,
đầu lưỡi đã chui được vào khoang miệng, mút chặt lấy lưỡi cô, không được mấy lần, Tôn Ngữ Đàm đã
thở hổn hển, choáng váng đầu óc.
Trần Duệ không khá hơn là bao.

Hai người hôn đến mức khó thở, anh mới rời khỏi môi cô, vùi mặt vào
cổ cô.
Tôn Ngữ Đàm chạm vào mái tóc ướt của anh, muốn dần bình tĩnh lại nhưng cách một lớp vải mỏng, hai

cơ thể trẻ tuổi kề sát nhau như vậy, hơi thở phập phồng của nhau, đôi bên đều cảm nhận được, những
biến hóa rất nhỏ đều bị phóng đại vô hạn, Tôn Ngữ Đàm nhận ra mình chẳng thể bình tĩnh nổi, có một
sự bồn chồn không rõ ràng đang lan rộng.

Đặc biệt Trần Duệ lại bắt đầu từ gáy cô hôn chậm xuống.
Nụ hôn ướt át rơi xuống xương quai xanh, Trần Duệ dừng lại, đặt cằm lên hõm vai cô, hỏi nhỏ: “Em
không mặc áo lót à.” Tôn Ngữ Đàm đỏ mặt, muốn duỗi tay che lại, nhưng bị Trần Duệ bắt được, anh cúi
đầu liếm ngực cô, nụ hồng run rẩy đứng lên, trên lớp váy ngủ ấm ướt có một điểm nhô lên, “Không mặc
thật kìa, Tôn Ngữ Đàm, em cố ý đúng không, em biết anh đến nên cố ý đi chân không đến mở cửa, đúng
không?”
“Đúng cái đầu anh.” Cô làm sao biết anh ôm tâm tư này tới gõ cửa.
“Em cũng không mặc quần lót đúng không?” Trần Duệ luồn tay vào bắp đùi cô tìm kiếm.

Tôn Ngữ Đàm bản
năng muốn tránh, lại bị anh bắt được, đè người lên, anh vén váy ngủ của cô lên, hai chân thon dài
trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn, Tôn Ngữ Đàm cong đầu gối, quần lót giữa háng căng chặt theo động tác
của cô.
“Thất vọng lắm nhỉ?”
“Ừ.” Trần Duệ xoa lòng bàn chân cô, lại tiếp tục hôn cô.
Tôn Ngữ Đàm níu lấy cổ anh, đón ý hùa theo, nụ hôn này kéo dài rất lâu, cơ thể cô đều nằm trong tay
anh, qua mấy phút cô đã bị lột sạch.
Ngón tay Trần Duệ xoa nắn cô, tiến sâu vào trong cô, rõ ràng cô không nhìn thấy, trong đầu lại như
có con đường dẫn thẳng tới nơi riêng tư, bị anh dày vò qua lại, dục vọng đạt cao trào.
“Sướng không?” Anh hầu hạ cô lên đỉnh một lần, ngón tay còn an ủi nhụy hoa đang run rẩy của cô.
Tôn Ngữ Đàm hé miệng, cả người mềm nhũn, muốn có qua có lại nhưng lực bất tòng tâm, Trần Duệ bật
cười, quỳ xuống giữa hai chân cô, anh cố tình banh rộng chân cô thành hình M, dương vật trượt lên
trượt xuống trước khe rãnh của cô.

Chỗ đó đã lầy lội sũng nước, mấp máy gọi mời anh tiến vào, miệng
lưỡi Trần Duệ khô khốc, đẩy mình vào trong cô.
Đèn quá sáng, sáng đến mức Tôn Ngữ Đàm không thể đối mặt với chuyện cô và Trần Duệ đang làm, nhưng
cô có thể nghe rõ, giữa màn đêm yên tĩnh, tiếng nước ọp ẹp giữa hai người, tiếng da thịt chạm nhau
và cả tiếng ngâm nga khó nén của cô nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi