Chương 13: Ném đá giao niên tế
Trong thành Khai Phong các cửa hàng lớn nhỏ mọc lên như rừng, từ một hai tháng trước đã bắt đầu cạnh tranh bán đồ mừng năm mới, áo gấm lộng lẫy, môn thần lớn nhỏ, lịch năm, hoa vải, câu đối tết… , sau lễ ngày mồng tám tháng chạp, Bạch phủ cũng bắt đầu sửa sang chuẩn bị đón tết, làm thịt khô, ủ rượu xay gạo, sơn phết nhà cửa, phòng ốc sạch sẽ, mua sắm các loại rượu trái cây, chuẩn bị tốt hoa thơm đồ cùng để nghênh thần.
Giữa tháng chạp, Trang Phong Tuyền đã đến Bạch phủ, dự định ở lại đây đón mừng năm mới.
Từ sau lần gặp mặt ở hành lang, Thượng Trụy cũng không trốn tránh Bạch Thế Phi nữa, thế nhưng suốt nửa tháng qua lại không chịu nói với hắn câu nào.
Mặc kệ Bạch Thế Phi thừa dịp không có ai vây quanh bên người nàng ăn nói khép nép mà cầu xin tha thứ, hoặc là nhờ Bạch Kính đưa thư hối lỗi, chỉ tay lên trời thế thốt sau nay sẽ không làm cho nàng tức giận nữa, nhưng tất cả đều vô dụng, sang ngày hôm sau lúc nàng nhìn thấy hắn, vẫn là lạnh lùng mà liếc, cứ thế kiếm chuyện bận rộn làm việc.
Ngay cả đến buổi tối lúc hắn mời Trang Phong Tuyền và Yến Nghênh Mi đến Đệ Nhất Lâu uống rượu tán gẫu, nàng vẫn là nói gì cũng không chịu đi cùng Yến Nghênh Mi sang đây.
Bạch Thế Phi quả thực ‘vô kế khả thi’, kêu khổ thấu trời.
Yến Nghênh Mi không ngừng nén cười, “Ta có một biểu đệ vẫn luôn ưa thích Thượng Trụy, tình hình lúc muội ấy tránh hắn cũng tựa như hôm nay tránh huynh vậy, biểu đệ không còn cách nào đành phải đến nhờ ta tìm cơ hội cho hắn và Thượng Trụy gặp nhau một lần”.
Khó được dịp nghe người khác kể chuyện trước đây của nàng, Bạch Thế Phi hết sức hào hứng, “Nàng có giúp hắn không?”
“Ta thăm dò nha đầu kia trước, kết quả muội ấy nói nếu ta thật sự làm như vậy, muội ấy thề sẽ không để ý tới ta hẳn một tháng”.
Trang Phong Tuyền nổi hứng tò mò, “Sau đó thế nào?”
“Về sau ta thấy biểu đệ đau khổ cầu khẩn hết mức, nên đã đáp ứng hắn, an bài cho bọn họ gặp riêng với nhau một lần, vốn ta tưởng rằng nha đầu kia chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ sau khi muội ấy gặp hắn xong rồi thì nổi lên bướng bỉnh, thật sự suốt một tháng không nói chuyện với ta lấy nửa câu, trọn vẹn ba mươi ngày, một ngày cũng không thiếu”.
“Ôi…” Bạch Thế Phi nhịn không được vỗ trán ai thán.
Trang Phong Tuyền cười ha ha, vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Huynh đệ tốt ơi, đệ còn phải cố gắng nhịn nửa tháng nữa đó.”
Bạch Thế Phi cười hắc hắc, dõng dạc mà nói, “Chỉ cần có thể ôm mỹ nhân về, ráng nhịn thêm mấy cái nửa tháng thì có làm sao”. Mỉm cười, ánh mắt nửa rũ xuống chớp động, lúc nâng mi lên nhìn về phía Yến Nghênh Mi thì đã nhiều hơn một phần dạt dào hứng thú, “Nàng ấy từ nhỏ đã bị bán vào Yến phủ sao?”
Không ngờ hắn xông ra hỏi câu này, Yến Nghênh Mi không khỏi giật mình, cười cười nói, “Dĩ nhiên là không phải”.
Trang Phong Tuyền thấy hai người này một hỏi một đáp, cảm giác dường như có chút khác thường, chân mày nhảy lên vẫn là nhìn về phía Bạch Thế Phi.
Bạch Thế Phi ngâm nga nói, “Huynh có còn nhớ sáu năm trước, vào cái ngày tuyết rơi đầy trời đó, ta phóng ngựa trên đường cái ở cổng Nam không?”
“Nhớ chứ, lúc ấy đệ thiếu chút nữa là đụng vào một đứa bé trai và cả Nghênh Mi nữa.”
Bạch Thế Phi bỗng nhiên nghiêng đầu, nửa cười nhìn về phía Yến Nghênh Mi, “Nàng ấy chính là đứa bé trai kia đúng không?”
Yến Nghênh Mi khe khẽ thở dài, “Huynh nhớ ở trước mặt nàng ấy ngàn vạn lần đừng nên nhắc tới, bằng không thì bảo đảm sẽ không có chuyện tốt đâu.”
Bạch Thế Phi gật gật đầu, nâng chén rượu lên chậm rãi uống, trong mắt ẩn ẩn một chút suy nghĩ sâu xa, cũng không hỏi tiếp nữa.
Dường như chỉ trong vòng một đêm, mai vàng nở rộ, sắc hoa tràn khắp cả Bạch phủ, hương hoa thơm ngát mười dặm.
Hôm nay đã đến ngày hai mươi bốn tháng chạp, bởi vì là ngày giao năm, mọi nhà đều tế bái ông táo, bên trong bạch phủ hết sức long trọng, từ mấy ngày trước đã đem bếp lò, bàn ghế, chảo nồi các loại ra dọn rửa sạch sẽ.
Ngày tế bái hôm đó, bức tranh táo quân dán ở trên bếp lò suốt một năm bị khói lửa ám được gỡ xuống, đưa lên nào là đầu heo, song ngư, bánh đậu, kẹo mạch nha, bánh ngọt cùng các loại rượu quả đồ cúng phong phú đủ loại, bức tranh gỡ xuống được để vào trong lư hương mà đốt, lại đốt thêm một ít tiền vàng mã, sau đó ở trên bếp lò dán bức tranh táo quân mới vào, hai bên tranh còn dán đôi câu đối ‘Thượng Thiên nói chuyện tốt, hạ giới bảo bình an”, cuối cùng dùng hèm rượu tinh tế bôi lên miệng lò.
Bởi vì Bạch phủ mọi năm đều ột nhóm người hầu thay phiên nhau về nhà ăn tết, để tiện cho những người này được sớm trở về, hằng năm trong phủ đều vì nô bộc mà tổ chức bữa cơm tất niên sớm tức ngày hai mươi bốn hôm nay, do đó sau khi dọn đồ cúng phiền phức xuống, lễ tiễn thần hoàn tất, Thiệu Ấn ‘ngựa không dừng vó’ mà đi an bài tiệc rượu buổi tối.
Bạch Thế Phi và Đặng Đạt Viên hướng về phía thư phòng mà đi.
“Sau khi Thái hậu hạ chỉ muốn khoác lên vai bộ đế phục tiến vào thái miếu làm lễ, thì Tham tri Yến đại nhân cùng với Lễ bộ Tiết Khuê cũng đã tham gia vào phản đối, Yến đại nhân dùng tứ thư trong cuốn ‘Thượng thư chu quan’ nói về lễ nghi triều đình ở trên triều mà trần thuật, cho rằng lúc Thái hậu tế lễ nên mặc lễ phục của Vương hậu chứ không phải lễ phục của Đế vương”. Đặng Đạt Viên bẩm.
“Còn Tiết Khuê kia nói gì?”
“Cả đám phụ chính đại thần khác đều không dám nói gì, duy chỉ có Tiết thừa tướng đứng ra nói, ‘nếu Thái hậu nhất định phải mặc trang phục như vậy đi bái kiến tổ tông, vậy thì đến lúc tế lễ ngài sẽ dùng lễ bái của nam hay là dùng lễ bái của nữ mà hành lễ?’ “
Bạch Thế Phi bật cười ra tiếng, “Ông ta dám nói vậy.”
“Tiết thừa tướng vốn dĩ cật lực phản đối hành động lần này của Thái hậu mà”.
“Vị Tiết Khuê này là nguyên lão tam triều, là một người cương nghị, nghiêm khắc, chính trực, cho dù có là Thái hậu, cũng khó mà làm được gì ông ta”.
“Thái hậu tuy rằng tỏ vẻ không vui, nhưng với hai vị thừa tướng đại nhân cật lực can gián phía dưới cũng không thể làm gì được hơn đành phải nhượng bộ, mặc dù bà ta không hoàn toàn tiếp thu lời can gián của bọn họ, nhưng cũng đã cho thay đổi một chút trang phục long cổn, vẫn là kiểu dáng của Hoàng đế, chỉ là giảm bớt điều mục thứ hai, giống nhau về trang phục đi bái tổ tông, váy đi tảo, cũng không có bội kiếm, đến cuối cùng, trang phục bà ta mặc lúc đi tế bái nói chung cũng không phải là trang phục hoàn chỉnh của Hoàng đế, khoác áo long cổn đầu đội vương miện”
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Bạch Thế Phi khẽ cười khổ, ” Có thể khiến cho bà ta cải đổi một chút cũng đã không dễ rồi, ngươi cứ đợi mà xem, qua năm bà ta chắc chắn sẽ tìm cơ hội giáng tội lên hai người Yến Tiết bọn họ, đến lúc đó, bổn công tử cũng không cách nào thoát thân đứng ngoài cuộc được”. Sắc mặt có chút tối tăm phiền muộn, dường như trong lòng đang treo lơ lửng một nỗi băn khoăn mơ hồ.
“Chẳng lẽ không có kế sách nào ứng đối hay sao?”
“Lúc này bà ta đang nổi nóng, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ được, ngươi phân phó xuống dưới, cứ an tĩnh một chút trước để an ổn qua năm mới đi, những chuyện thừa thải qua năm rồi nói”.
Đặng Đạt Viên nhẹ gật đầu, “Tiểu nhân hiểu rõ.”
Bạch Thế Phi vì Lưu Nga mà sắp đặt một phen nhiễu nhương, cũng không phải là không có tìm hiểu trước khi hành động, mà là cố ý ở thời điểm hiện thời lấy tĩnh chế động, buông lỏng để xem bà ta ra chiêu như thế nào, hiệu quả vừa sâu vừa cạn.
Lúc đang nói chuyện thì thấy Thiệu Ấn đem tới một xấp giấy đỏ đã cắt chỉnh tề.
“Công tử, cũng đã sắp dọn bàn cơm, nên chuẩn bị tốt phong bao lì xì rồi”.
Bạch Kính tiến đến mài mực, Bạch Thế Phi đặt bút lên mặt trong tờ giấy đỏ tùy ý viết xuống số lượng tiền thưởng khác nhau, Thiệu Ấn lại gọi vài nô bộc tới, ba chân bốn cẳng đem mỗi tấm giấy đỏ được viết xong để lên trên lò than sưởi ấm, hong khô mực nước, sau đó cho vào một đám bao lì xì.
Cho vào bao xong, Thiệu Ấn cầm khay đựng bao lì xì, dẫn theo đại gia hỏa đang bị kích động hướng về phía phòng ăn mà đi.
Bạch Thế Phi mỉm cười đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi, trong thư phòng lại không còn ai khác, đôi mắt hắn bất chợt nhìn về phía góc bàn, nhặt lên một tờ giấy đỏ bị rơi ở một góc khuất, đặt bút ghi xuống, đặt lên lò than hơ cho khô, rồi giấu vào tay áo sau đó cũng cất bước rời khỏi.