Chương 25: Tranh giành như không gặp gỡ
Trong Bạch phủ ai cũng không thể tưởng tượng được, Bạch Thế Phi và Thượng Trụy hai người bình thường đều rất hiền hòa, vậy mà đã ầm ĩ đến mức này lại hoàn toàn không có một chút dấu hiệu hòa hảo nào.
Vì muốn trốn tránh khỏi nhiệt tình của mọi người cứ thỉnh thoảng lại âm thầm tìm cách tác hợp, Thượng Trụy thậm chí không hề cùng Yến Nghênh Mi đi ra dùng bữa, đều để Vãn Tình đi thay nàng, mà Bạch Thế Phi chứng kiến tình cảnh này, cũng dứt khoát không đi ra ăn luôn, chỉ gọi người mang này nọ đến phòng ngủ, về sau kể cả làm việc cũng là toàn bộ đến Đệ Nhất Lâu thương nghị.
Một người ở Sơ Nguyệt Đình, một người ở Đệ Nhất Lâu, hai người đều là cổng chính cũng không ra, mặc cho đám nô bộc và tỳ nữ vẫn một lòng hi vọng bọn họ lại hòa hảo dù có khóc cũng không làm được gì, mà cái tên Bạch Kính liên lụy mọi người cùng nhau bị xử phạt thì trở thành chuột chạy qua đường, mặc kệ đi đến chỗ nào cũng sẽ bị cả đám tỳ nữ vừa cấu vừa đánh, kêu đau không được, đành phải xám xịt mà chạy trối chết.
Bên trong Bạch phủ yên lặng tĩnh mịch, đã mất đi tiếng cười ngày xưa.
Trong nháy mắt đã đến lễ Sơ Thất, sáng sớm từng nhà chuẩn bị đồ cúng trái cây nhang đèn, cúng tổ tiên xong đốt pháo cũng rồi, dọn dẹp lại đèn nến châm ngày đêm ở bên trong tất cả các gian phòng, màn gấm lụa đỏ cũng tháo xuống, qua ngày hôm nay là bước sang năm mới hẳn rồi.
Bởi vì Trang Phong Tuyền sớm đã dự định mùng tám đầu năm sẽ rời đi, cho nên buổi tối, Bạch Thế Phi sai người đưa hắn cùng Yến Nghênh Mi đến Đệ Nhất Lâu mở tiệc rượu tiễn biệt.
Một bên uống một bên nói, không tránh khỏi đề cập đến những chuyện xảy ra gần đây trong triều đình.
Trang Phong Tuyền nói, “Nghe nói Thái hậu tuy rằng nghe theo lời Lữ đại nhân khuyên can, dùng đại lễ công khai chôn cất Lý thần phi, nhưng cuối cùng thì trong lòng cũng không phải quá tình nguyện, cho phép ông ấy làm lễ tang nhưng không được ra từ cửa cung mà phải hủy một bức tường hoang để ra, về sau do Lữ đại nhân kiên trì mới xuống lệnh đưa quan tài ra từ cổng Tây Hoa”.
Bạch Thế Phi đáp phải, nói: “Lúc sau vẫn là Lữ thừa tướng cùng với thân tín của bà ta La Sùng Huân nói rõ mối liên can thiệt hơn, mới có thể làm lễ nhập liệm cho Thần phi kia theo nghi thức của Hoàng hậu”.
Trang Phong Tuyền liếc nhìn Yến Nghênh Mi, thấy nét mặt nàng mang lo lắng, hai người tâm ý tương thông, hắn cũng không phải không có lo lắng nên thay nàng mở miệng nói ra, “Thái hậu đã có hành động rồi, tiếp theo sẽ là Tiết Khuê Tiết đại nhân cùng với Yến đại nhân, tình cảnh tiến triển như thế có phải rất đáng lo ngại không?”
Bạch Thế Phi lắc đầu, “Về điểm này thì các người ngược lại có thể yên tâm, Thái hậu giật dây nhiều năm, để ý nhất đơn giản chính là quyền lực trong tay, cũng tuyệt đối không chịu dễ dàng buông tay, cũng vì một lòng muốn tự mình chấp chính cho nên tâm phúc của Hoàng thượng mới là mối đe họa lớn nhất của bà ta, bà ta nhất định sẽ dè chừng mục tiêu là làm thế nào khống chế được ngài ấy, chứ không phải đối phó với Tiết đại nhân, đối với Yến đại nhân và ta, chiêu giết gà dọa khỉ này bất quá là làm cho chúng ta thấy, bà ta đã diệt hết uy phong của Hoàng thượng, để chúng ta hiểu rõ rằng không ai có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bà ta, dùng đòn cảnh cáo này để chúng ta tự giải quyết cho tốt”.
Yến Nghênh Mi nhẹ thở phào, “Như vậy ta cũng yên tâm một chút.”
“Một khi bà ta đã bắt đầu thì mọi chuyện phải xử lý cho xong, nếu suy đoán của ta không sai, ngày Tiết đại nhân bị giáng chức điều đi sẽ không còn xa, về phần Yến đại nhân, các người cứ việc yên tâm, ông ấy ngược lại nhất định sẽ bình an vô sự”.
Trang Phong Tuyền ngạc nhiên nói, “Vì sao đệ khẳng định như vậy?”
Bạch Thế Phi cười khổ không thôi, “Huynh suy nghĩ một chút, mẫu thân của Hoàng thượng vô duyên vô cớ bệnh chết, người mà ngài ấy nể trọng nhất tam triều nguyên lão Tiết Khuê cũng bị trục xuất khỏi kinh thành, duy chỉ có đệ, Bạch Thế Phi và nhạc phụ được bảo vệ chu toàn, mà đệ chẳng những lúc nào cũng được Thái hậu triệu tiến vào cung nói chuyện phiếm, còn mờ mờ ám ám tứ hôn kết thành mối quan hệ thông gia với thân tín của bà ta Binh Bộ Thượng Thư Hạ Kính, mặc dù lòng đệ đối với Hoàng thượng sáng tỏ tựa nhật nguyệt, nhưng những chuyện như thế bày ra trước mắt ngài ấy, ai mà biết trong lòng ngài ấy có suy nghĩ thế nào về đệ chứ?”
Cái này là im hơi lặng tiếng châm ngòi ly gián, chiêu chiêu giết người trong vô hình.
Mọi chuyện quá rõ ràng, cho dù Bạch Thế Phi có trung thành thế nào và tận tâm mưu đồ trợ giúp Triệu Trinh ra sao, thì ngày sau ở trước mặt ngài ấy cũng không lấy được nửa điểm tốt đẹp, mà ngày nào đó, một khi tín nhiệm của Triệu Trinh đối với hắn nổi lên dao động, hắn ngược lại rất dễ bị dẫn tới họa sát thân, bởi vậy, hành động sáng suốt tự nhiên vẫn là xoay người đầu nhập cho Lưu Nga thôi.
Lưu Nga bức bách như thế, đơn giản chính là muốn hắn từ nay về sau cúi đầu nghe lệnh.
“Lâu dài về sau, đệ và Hoàng thượng tất sẽ có kẽ hở, đệ tính toán thế nào?” Trang Phong Tuyền hỏi.
Bạch Thế Phi cười cười, nâng chén rượu lên, “Không vội, từ từ rồi tính”.
Vốn vẫn nhớ đến mối quan hệ của bậc cha chú với Lưu Nga có ít nhiều sâu xa, cho nên chỉ cần bà ta không quá phận, hắn cũng sẽ chịu buông tay, cười cười mà qua, nhưng hôm nay xem ra bà ta hẳn là muốn phá hỏng đường lui của hắn, nếu không phản bội Triệu Trinh thì không bỏ qua, đã như vậy, vì muốn tự bảo vệ mình, hắn cũng không cần khách sáo nữa.
Đêm trong Sơ Nguyệt Đình yên tĩnh im ắng, bông tuyết rơi rơi, thong thả phất phới rơi xuống đất.
Trong đêm tối, Thượng Trụy một mình ngồi ở hành lang trước thềm đá, nhìn nhìn cây sáo ngọc xanh biếc trong suốt trong tay, đã mấy ngày rồi, nàng cũng không hề đến Lâm Uyển.
Nhẹ nhàng đặt cây sáo bên môi.
Mấy ngày nay nàng thủy chung biểu hiện điềm nhiên như không có chuyện gì, đáy lòng cô độc bị dồn nén xuống, ngay lúc này trong đêm yên tĩnh không một bóng người, rốt cục vẫn tràn ra trong lòng.
Nhớ lại từ lúc tiến vào Bạch phủ đến nay, hắn lúc nào cũng cố ý trêu chọc nàng, khiến nàng buồn bực không chịu được, tuy rằng như thế, nhưng về sau cũng không thể không thừa nhận nàng đã dần dần nhận ra một sự thật, chính là hắn đã sớm từ trong vô tri vô giác mà khiến nàng có chỗ thay đổi.
Từ lúc ở trong phòng ăn, hắn lần lượt buộc nàng phải mở to mắt nhìn thẳng vào hắn, nàng đã bắt đầu thử ngẩng đầu nói chuyện với người ta, mà một lần thử, thật bất ngờ đã đưa nàng đến với bạn bè.
Quen biết rồi, Vãn Tình mới nói cho nàng biết, thì ra mình ở trong mắt mọi người là lạnh lùng kiêu ngạo, thanh cao, sắc mặt luôn nhàn nhạt, cũng không chịu nhìn thẳng vào ai, giống như đối với ai cũng cự tuyệt từ ngoài cửa, Vãn Tình nói lúc đó các nàng cũng không dám đến gần nàng, sau này mới biết thì ra nàng rất hiền hòa, đối với mọi người ‘hữu cầu tất ứng’.
Dần dần, cùng với bọn Vãn Ngọc Vãn Lộng Vãn Hà cũng như đám người kia từ từ thân quen, cuộc sống của nàng bắt đầu có chút thay đổi, trở nên có ý nghĩa hơn, các nàng dường như vĩnh viễn có chuyện nói mãi không hết, biết được rất nhiều chuyện thú vị trong phủ ngoài phủ, có cái gì ngon cũng không quên để dành lại một phần cho nàng, bắt gặp nàng thêu khăn đẹp đều vây quanh đòi cướp, còn có nguyên một đám tranh nhau nói cho nàng biết Công tử thích những gì.
Hắn thích gì? Dường như không có gì là hắn thực sự ưa thích.
Quần áo, hắn gần như chỉ mặc mỗi áo trắng, bên cửa hàng khổ khổ cực cực đưa đến hơn chục bộ áo lụa tơ vải ngũ sắc rực rỡ, trông mong hắn lựa chọn để được vài câu khích lệ, vậy mà hắn lại cứ chỉ chỉ vào mấy phần gấm trắng, nói một câu tùy tiện may vài bộ, dưới chân một bước cũng không ngừng, cùng Nhị quản gia vừa đi vừa bàn luận rồi đi ra ngoài.
Ăn, lại càng kén chọn, trong mắt người khác là sơn hào hải vị hắn cũng không thèm cho vào miệng, nói mấy thứ này chỉ thích hợp để đãi khách, mỗi bữa ăn chưa từng thấy hắn động đến quá ba món, trà thì phải là trà Long Phượng cùng Bắc Uyển phơi riêng, lượng trà vừa đủ không nhiều hơn một mảnh không ít đi một lá, độ ấm vừa phải không nóng hơn một chút cũng không nguội hơn một chút, chỉ cần khẩu vị hơi có chút không hợp, đơn giản là thử một lần rồi không bao giờ động vào nữa.
Nàng nhìn không ra có cái gì mà hắn không nhứt quyết soi mói cho bằng được… Đại khái, trừ nàng ra.
Yến Nghênh Mi khích lệ nàng nên thả lỏng tim một chút, cho dù là nam tử bình thường thì trong nhà, từ xưa đến nay lấy ba vợ bốn nàng hầu cũng là chuyện bình thường, đừng nói chi hắn chỉ mới bất quá là gặp dịp vui đùa, diễn trò xã giao mà thôi.
Ngay cả Vãn Tình Vãn Muộn cũng như mọi người, thỉnh thoảng lại ân cần khuyên bảo nàng, nói hắn chọn trúng nàng cũng không biết là nàng tu luyện mấy đời mà được phúc phần này, trách cứ nàng chẳng những không biết trân trọng phúc phần, ngược lại còn huyên náo khiến hắn không vui, cả một đám đối với hành động của nàng đều cực lực không cho là đúng.
Kỳ thật đạo lý trong đó, nàng làm sao mà không hiểu rõ?
Nhưng, chỉ là bọn họ cũng không phải là nàng, không có người nào giống như nàng, cho nên cũng sẽ không có bất kỳ người nào có thể hiểu được, nàng ở một bên lặng lẽ nghe nhìn, cả một đám tôi tớ mặt mày hớn hở bàn luận chuyện phong lưu của hắn, lòng của nàng, làm thế nào cũng không khống chế được, lục phủ ngũ tạng ở bên trong đền lan tràn một cảm giác đau nhức lạnh buốt thấu xương.
Nếu nàng ở cạnh hắn, cũng đồng nghĩa về sau mỗi ngày đều phải nghe nói những chuyện này, thậm chí biết đâu một ngày nào đó sẽ tận mắt nhìn thấy… Nàng cảm thấy bản thân thật không cách nào thừa nhận, chỉ cần nghĩ đến hắn có khả năng đang ở cạnh ca cơ kia hay là nữ tử khác cùng nhau vượt qua mộng đẹp, lòng của nàng đến cùng là không cách nào nói rõ bi thương.
Cuộc đời này chưa từng trải qua đau nhức, một khắc kia bám lấy khiến nàng không thở nổi, hận không thể chết đi.
Nàng nghĩ, ở cạnh hắn như thế, không bằng, không bằng cách xa hắn ra…
Nếu không phải sáng hôm đó hắn đến tìm nàng, trong chớp mắt hắn phất tay áo xoay người đi, nàng nhìn thấy thần sắc bi thương thật sâu của hắn, đại khái giờ phút này, nàng cũng sẽ không tâm loạn như ma thế này…
Liên tục thổi sai mấy chỗ, tiếng sáo đã không thành điệu, cuối cùng trong dư âm thanh thoát mềm mại mà dừng lại.
Bạch Thế Phi lẳng lặng đứng ngoài cổng vòm Sơ Nguyệt Đình.
Lúc ở Đệ Nhất Lâu xa xa trộm nghe thấy tiếng sáo, không cách nào khống chế được tưởng nhớ trong lòng, hắn vứt xuống lời mời của hai người kia, đạp tuyết tìm đến, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, đúng là mùa đông bông tuyết bay lượn, nhưng tại sao khúc ‘Hằng Nga Bôn Nguyệt’ lại cô tịch đến vậy, dường như có ý muốn cô đơn sống cho đến hết quãng đời còn lại.
Rõ ràng chỉ ngăn cách bởi một bức tường hoa, nàng ở ngay cạnh trong gang tấc, hắn lại không thể tới gặp nàng.
Hắn sợ, sợ lại một lần nữa nhìn thấy trên gương mặt nàng cái loại quyết tuyệt dị thường kia, cho dù có phải đưa hắn vào chỗ chết, nàng giống như sẽ quyết tâm mà làm không chút nào thương tiếc.
Chưa bao giờ thử qua, một khắc kia dường như là đau lòng muốn chết, tựa như đao cắt.
Nhẹ nhàng xòe bàn tay ra, tuyết đã rơi đầy, thật lâu, nhìn nhìn nó hòa tan trong lòng bàn tay.
Cả đời này cao quý khắp thiên hạ, không có gì không đắc ý, nghĩ đến là có được, vậy mà đường tình của hắn lại gian khổ như thế.
Rũ xuống bông tuyết còn chưa tan hết, hắn nâng bước rời đi, cứ như vậy đi, vốn dĩ là hai người trên một con đường, lại vẫn quay trở về mỗi người đi trên phần đường của riêng mình.
Qua năm là hắn hai mươi mốt tuổi, Bạch gia ba đời chỉ có một mình hắn, giờ là thời điểm hắn cần một vị thê tử chân chính.
Hạ Nhàn Phinh đối với hắn cuồng dại si tình, tuy là Thái hậu một tay tứ hôn, nhưng nhìn ở bất kỳ phương diện nào, đối với hắn mà nói, cũng là đối tượng lựa chọn môn đăng hộ đối.