XUY BẤT TÁN MI LOAN


Chương 58: Trục mày lại có làm sao
Nô bọc dọn xong bàn cờ, châm bình trà thơm không lâu, Bạch Thế Phi đã nhàn nhã bước đến.
Yến Nghênh Mi thấy hắn thần thái thong dong, vốn định độc địa chọc hắn một câu được hưởng thụ mỹ nhân thật tốt, lời vừa đến bên miệng lại nhớ đến có khi sẽ khiến Thượng Trụy không vui, cuối cùng nuốt trở vào.
Trái lại Bạch Thế Phi thấy nàng thần sắc khác thường, ánh mắt hơi khó hiểu nhìn sang Trang Phong Tuyền, người kia lại chỉ cười lấy tay ra hiệu mời hắn ngồi, hắn liền nhìn về phía Thượng Trụy, sóng mắt giao nhau, Thượng Trụy nhẹ liếc mắt nhìn hắn, trong lòng hắn có chút buồn cười, nha đầu kia lúc ở trước mặt người ngoài luôn đối với hắn không mặn không nhạt.
Hắn khoan thai ngồi xuống, cầm lấy quân cờ, bắt đầu cùng Trang Phong Tuyền đánh cờ.
Nhưng mà bất quá mới qua ba năm bước đi, mọi người trong phòng đều nhìn ra hắn không yên lòng, thỉnh thoảng ngẩng đầu, một mực nhìn quanh tiểu giai nhân, tình hình này lại khiến cho Yến Nghênh Mi và Trang Phong Tuyền bật cười, mà Thượng Trụy dần dần bị hắn nhìn đến xấu hổ, hơi có chút giận, đứng dậy đi tới, lại đứng ở phía sau hắn.
Bản thân Bạch Thế Phi cũng nhịn không được cười, ngửa đầu ra sau, “Nàng tới gần chút”.
Thượng Trụy chần chừ, mắt thấy Yến Nghênh Mi ở đối diện quăng cho nàng ánh nhìn chế nhạo khiến nàng càng thêm ngượng, trong lòng cũng không muốn đi qua, thế nhưng lại sợ lỡ như mình không làm theo lời hắn nói, không biết chừng hắn còn nói thêm mấy lời gì nghe không xuôi tai, chỉ đành xê dịch về phía hắn từng bước.
Vẻ xấu hổ này rơi vào trong mắt Bạch Thế Phi, nhìn chăm chú dung nhan xinh đẹp của nàng, trong lòng không khỏi hiện lên cảm giác nhớ nhung da diết, ngày nào đó nàng có thể đối với hắn thân mật một ít, cho dù mất vài năm dương thọ hắn cũng cam nguyện.
Yến Nghênh Mi cũng nhìn không được nữa rồi, cười trêu nói, “Hai người làm nóng người đủ chưa?”
Khuôn mặt Thượng Trụy nháy mắt đỏ thẫm, nhìn nhìn kẻ đầu sỏ gây nên chuyện mà Yến Nghênh Mi nói xong còn bật cười ra tiếng, dường như rất đắc ý, nàng gấp quá, áng chừng nâng đầu ngón tay lên đâm vào lưng Bạch Thế Phi, buồn bực nói, “Cười cái gì mà cười, còn không lo chơi tốt cờ của chàng đi!”

Cái hơn dỗi này làm cho trong lòng Bạch Thế Phi cực kỳ vui mừng, cảm giác giống như đã cùng nàng tâm đầu ý hợp, trong lúc nhất thời tâm tình bay cao, hướng đến Trang Phong Tuyền kêu lên, “Tuân mệnh, Tiểu Trụy bảo ta đánh cờ ta liền đánh cờ, đến đây, đại ca, huynh đệ ta hôm nay chém giết 300 hiệp”.
Trang Phong Tuyền bất đắc dĩ bật cười, qua mấy bước cờ, tâm thần hai người tập trung trong ván cờ dần dần điềm tĩnh lại.
Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy ở một bên im lặng mà xem cuộc chiến.
Thời gian dần qua, tốc độ hạ cờ của hai người đều chậm lại, thần sắc chăm chú dị thường.
Yến Nghênh Mi nhìn nhìn, nhẹ giọng cười nói với Trang Phong Tuyền, “Trận của huynh bày bố không bằng dàn quân đối phó của Bạch công tử rồi, quân cờ trắng chẳng những chiếm được đất, còn có thế công đối với quân cờ đen nữa”.
Thượng Trụy nhìn chằm chằm vào thế cờ lại có chút lắc đầu, “Chưa hẳn, quân cờ trắng bên góc ngoài ở thế yếu, mà phía trên còn chỗ trống, nếu quân cờ đen mạnh mẽ mở đường, có lẽ sẽ cướp được cơ hội thắng”.
Bạch Thế Phi và Trang Phong Tuyền nhìn nhau cười cười, Trang Phong Tuyền hạ xuống một quân cờ nữa, không chọn mở đường, lại hạ cờ xuống một góc nhỏ, Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy đột nhiên trầm trồ khen ngợi, Bạch Thế Phi thấy thế, ngược lại mở rộng thế lực ở bên trái, sau vài bước qua lại hắn bỗng nhiên đánh ra một đòn hiểm.
Thượng Trụy “A” một tiếng, “Nước đi này thật tuyệt hảo, quân cờ trắng từ bên trong thoát ra được đảo ngược tình thế, quân cờ đen xem như phiền toái rồi”.
Trang Phong Tuyền trầm tư, một tay đưa xuống hóa giải thế công của Bạch Thế Phi.
Thời gian lại trôi qua ước chừng nửa nén hương, quân cờ trắng tạo ra ba thế tấn công về phía quân cờ đen, Bạch Thế Phí bắt đầu cường sát, liên hoàn cướp bóc tranh giành khiến Trang Phong Tuyền như cũ không cách nào cứu sống quân cờ đen, phá không được thế công, cuối cùng Bạch Thế Phi một đường chiến thắng.
Yến Nghênh Mi và Thượng Trụy thở dài một hơi, “Xong ván cờ rồi, ván đấu này thật đặc sắc”.

“Thế Phi tính toán đường đi cực kỳ tinh vi, vừa ép sát vừa thận trọng từng bước, ta tự thấy không bằng”. Trang Phong Tuyền thu lại quân cờ rời ghế, “Hai người các nàng ai tới?”
Bạch Thế Phi nhìn Thượng Trụy, Yến Nghênh Mi vừa định đẩy nàng, Trượng Lục Dạng đã từ ngoài cửa xông vào.
“Thế Phi ca ca, thì ra huynh ở đây! Muội nói sao mà tìm mãi không thấy người đâu!”
Bạch Thế Phi bất đắc dĩ nhìn nhìn Thượng Trụy đã dừng bước không tiến tới nữa, quay đầu cười hỏi, “Tìm ta có việc?”
Trương Lục Dạng đặt mông ngồi ở phía sau hắn trên ghế dài nệm êm, chán đến chết mà đá chân, “Cũng không có gì, muội sắp buồn bực đến chết rồi”.
“Ồ? Người đông đủ như vậy, thật là náo nhiệt”. Hạ Nhàn Phinh nhẹ nhàng cười cũng theo ngoài cửa vào đến, miệng hướng đến mọi người ân cần hỏi thăm, đôi mắt đẹp lại chỉ dừng lại trên người Bạch Thế Phi, phảng phất ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Từ lúc Trương Lục Dạng tiến vào, Thượng Trụy đã lặng lẽ dời đi đứng ở một góc sau lưng Yến Nghênh Mi, hôm nay có Hạ Nhàn Phinh cũng tới tham gia náo nhiệt, khuôn mặt đã bình tĩnh vì không muốn người chú ý của nàng rốt cục xuất hiện một vết rạn, dung nhan xinh đẹp mơ hồ lộ ra rất nhỏ vẻ không kiên nhẫn cùng một tia mỏng buồn bực, rõ ràng đã không còn hào hứng nữa.
Hạ Nhàn Phinh trông thấy bàn cờ trên giường, ánh mắt lóe lên, trực tiếp bước tới ngồi xuồng đối diện Bạch Thế Phi.
“Ta xin lĩnh giáo Công tử một chút thế nào?” Dứt lời ngón tay thon dài đưa tới trước mặt hắn, tư thái u nhã mà cầm lấy quân cờ đen, dịu dàng nói, “Công tử, kính nhường trước một bước” Đặt quân cơ xuống, ánh mắt thoáng nhìn Yến Nghênh Mi đang định dẫn theo Thượng Trụy rời đi, bên môi âm thầm hơi vểnh lên.
Bạch Thế Phi đáp, “Bổn công tử há có thể khi dễ nữ lưu, chi bằng nàng và Đại phu nhân đấu một ván đi”. Dứt lời người đã đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên cạnh Trang Phong Tuyền cùng thưởng thức trà.

Yến Nghênh Mi đang định đùn đẩy, Hạ Nhàn Phinh đã nhìn chằm chằm vào nàng cười cười, “Không bằng ta và Đại phu nhân đánh cược một trận thế nào?”
Yến Nghênh Mi khẽ giật mình, ngược lại không vội rời đi nữa, cũng cười nói, “Không biết Nhị phu nhân muốn đánh cược gì?”
“Nếu Công tử không phản đối”. Ánh mắt Hạ Nhàn Phinh lướt qua Bạch Thế Phi, lại nhìn Yến Nghênh Mi có chút khiêu khích, “Chúng ta cược tối nay Công tử sẽ ở lại viện nào?”
Không để ý Thượng Trụy ở sau lưng nhẹ nhàng lôi kéo, Yến Nghênh Mi cất cao giọng nói, “Đã như vậy, không ngại thì đấu một ván thôi”. Nghĩ thầm nữ tử này cũng quá giỏi tính toán, Bạch Thế Phi cho tới bây giờ chưa hề bước chân vào Hoán Châu Các, nàng ta thắng sẽ được hắn ở lại một đêm, thua cũng không tổn thất gì.
“Đại phu nhân mời ——”
Yến Nghênh Mi lại không ngồi, chỉ mạnh mẽ túm lấy Thượng Trụy ở sau lưng đẩy lên, cười nói, “Tài đánh cờ của ta ngược lại so với nha đầu kia còn kém nửa phần, hãy để nàng ấy đấu thay ta, Nhị phu nhân không ngại chứ?”
“Tiểu thư!” Thượng Trụy thấp giọng buồn bực gọi, cũng đã bị Yến Nghênh Mi một phen đẩy vào chỗ ngồi rồi.
“Đương nhiên không ngại”. Vẻ mặt Hạ Nhàn Phinh lạnh lạnh, Yến Nghênh Mi này cũng không khỏi đánh giá quá thấp nàng rồi, vậy mà lại để ột nha đầu giao đấu với nàng, lại nghĩ, nếu nàng ta đã cam tâm tình nguyện đưa đến cho nàng cơ hội, không bằng nàng cứ thật tốt nắm chắc lấy, không cần biết đối thủ là người nào, chỉ cần nàng có thể thắng là được, lập tức sắc mặt hòa hoãn chút ít.
Yến Nghênh Mi không nói gì nhìn xuống, Thượng Trụy bất đắc dĩ vô cùng, đành phải cầm lấy quân cờ.
Sau khi uống cạn chén trà, Thượng Trụy bày trận Tinh Vô Ưu Giác, Hạ Nhàn Phinh vốn có ý khinh thường lúc này bắt đầu kinh hãi, ngẩng đầu liếc nhìn nàng chằm chằm, không ngờ tiểu nha đầu này vậy mà thâm tàng bất lộ, cũng không dám khinh địch nữa, tập trung tinh thần cẩn thận trong từng bước đi.
Trương Lục Dạng nhìn xem dị thường không thú vị, thấy Mạc Ngôn ở ngoài cửa len lén vẫy tay, liền chạy ra ngoài.
Kỳ nghệ của Hạ Nhàn Phinh ngược lại cũng không phải là hư danh, không lâu sau song phương đã rơi vào thế giằng co.
Thượng Trụy dường như đã lâu chưa gặp được địch thủ, bị khiêu khích khơi lên hứng thú, ấn đường nhíu chặt vô cùng chuyên chú, mà Hạ Nhàn Phinh bởi vì phía trước còn hơn mười nước cờ, không cần nghĩ cũng biết kết quả sẽ khiến mình rơi vào thế bất lợi, hơn nữa vì lo sợ thất bại nên muốn nhanh chóng kết thúc ván cờ, không khỏi có chút thấp thỏm nóng nảy.

Lại qua một lát, lúc Hạ Nhàn Phinh tấn công mạnh mẽ, Trang Phong Tuyền ngồi ở bên trái phía sau nàng ta lắc đầu, Bạch Thế Phi mỉm cười nhìn về phía Thượng Trụy, vừa vặn đúng lúc nàng đưa mắt nhìn lên chờ Hạ Nhàn Phinh đi bước tiếp theo, khóe miệng hắn khẽ cong, có dụng ý khác mà mập mờ híp mắt nhìn nàng, giống như đang nói tối nay hắn sẽ tùy nàng muốn làm gì hắn thì làm.
Thượng Trụy rũ mi mắt xuống, siết chặt quân cờ trắng đang giơ lên phía trên bàn cờ, chậm chạp không đặt xuống.
Yến Nghênh Mi nhịn không được hỏi, “Muội đang nghĩ gì vậy?” Quân đen thế bại đã rõ, nàng chỉ cần bắt đầu cướp giết, cơ bản có thể đánh vào cửa tử quyết thắng.
Quân cờ trong tay Thượng Trụy rốt cục nhẹ nhàng hạ xuống, lại khiến cho ba người đứng ngoài quan sát cùng nhau lộ vẻ kinh ngạc, bọn họ cùng nhìn về phía nàng, nói thế nào cũng không thể hạ cờ xuống vị trí này, đã thấy nàng cúi đầu thật thấp nhìn bàn cờ, không ai biết rõ nàng đang suy nghĩ những gì, ngoại trừ chính nàng ——
Một khắc này nàng đã nghĩ, hắn cho rằng nàng sẽ không cự tuyệt, nhưng nàng không thể không có hắn sao?
Hắn có biết hay không nàng cũng có khó chịu? Hay là hắn cho rằng trong lòng nàng thật sự ngay cả một chút oán hận cũng không? Hắn không phải ưa thích xem mọi người như quân cờ trong tay, không để người khác thoát khỏi lòng bàn tay của hắn sao? Hôm nay nàng sẽ để hắn thử cảm giác này một lần, vận mệnh của hắn đều nằm trong một cái nhấc tay của nàng lúc này, mà nàng, sẽ đuổi hắn ra khỏi mình… Hắn thích cưới nhiều phu nhân như vậy, sao không thật tốt mà hưởng thụ đi? Đã thế nàng sẽ thành toàn cho hắn.
Thấy nàng phảng phất như tâm ý đã quyết, sau mấy bước cờ thất bại, vẻ kinh ngạc trên mặt Bạch Thế Phi dần dần được che dấu, thần sắc càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi không còn chút biểu tình, Trang Phong Tuyền và Yến Nghênh Mi nhìn nhau đều nghi hoặc khó hiểu, mà Hạ Nhàn Phinh vốn đã giận tái mặt lúc này rất nhanh lộ ra vẻ vui mừng, bàn tay nắm chặt càng lúc càng triển khai thế công mãnh liệt.
Rốt cục, sau mấy bước đi, Thượng Trụy quăng cờ, “Nhị phu nhân kỳ nghệ tinh xảo, nô tỳ chịu thua”.
Hạ Nhàn Phinh nét mặt tươi cười, trong lòng nửa kinh hãi nửa vui mừng, kinh hãi là không ngờ nha đầu này kỳ nghệ lại thâm sâu như vậy bản thân trước giờ chưa từng gặp phải, vui mừng chính là may lúc sau nàng ta thất bại, bị nàng thừa cơ giành lấy cơ hội, nếu không hôm nay nàng muốn thắng nha đầu kia quả thật không dễ dàng.
Nàng nhìn về phía Bạch Thế Phi, ẩn tình nói, “Như vậy Công tử ——”
Bạch Thế Phi giương môi cười cười, dung nhan thêm rực rỡ xán lạn, “Tối nay giờ hợi, ta và Nhị phu nhân không gặp không về”.
Dứt lời vứt xuống một phòng người, một mình thong thả rời đi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi