XUYÊN ĐẾN BỘ LẠC NGUYÊN THỦY

Giường đất sử dụng chủ yếu vẫn là ở vùng Đông Bắc, không phải có người thường nói giường đất lớn Đông Bắc sao.


Trong nhà Liễu Thư cũng tiếp giáp phương Bắc, cô nhớ rõ mới trước đây khi còn ở trong nhà ngủ chính là giường đất. Khi đó trên giường đất còn có bệ bếp nhỏ, vào mùa đông không có việc gì thì nấu cơm chiều đun nước ấm ở trên đó, cũng thuận tiện đun nóng giường đất, buổi tối ngủ trên đó miễn bàn có bao nhiêu thư thái, chỉ là ngủ giường đất phải uống nhiều nước, dù sao hơi nóng làm mất nước.


Từ lúc cô có thể độc lập, rời khỏi nông thôn bần cùng rồi cũng rất ít khi ngủ qua giường đất, phần lớn là khi dẫn đội du lịch ở tại một ít khu dừng chân xa xôi thì ngủ qua một hai lần, nhiều năm trôi qua, một ít thói quen cũng đã sửa lại, cũng may trong đầu óc vẫn còn nhớ kỹ.


"Giường đất là cái gì?" Vừa rồi mới nói nhà ở hiện tại lại là giường đất, Allen vẫn rất cố gắng nghĩ tới nhiều kiến thức mà mình không biết.


"Giường đất chính là giường, không khác biệt lắm với giường đá chúng ta ngủ, nhưng mà có thể nhóm lửa ở dưới gầm giường, ngược lại toàn bộ giường đều sẽ ấm nóng. Trời rét đậm như vậy muốn giữ ấm thì ngủ ở trên giường đất rất thoải mái nha, buổi tối cũng không sợ đông lạnh." Cô tỉ mỉ nói ra một lần tác dụng lợi ích của giường, đề xuất trọng điểm, cái này tốt nhất cho giống cái và ấu tể sợ lạnh.


Quả nhiên, Allen nghe xong thì ánh mắt sáng ngời, vội vàng hỏi tới: "Tiểu Thư, cái này hiện tại có thể làm không?" Nếu giường đất trong miệng Liễu Thư hiện tại làm được mà nói, tuyệt đối là thần thú phù hộ Dực Hổ tộc.


Liễu Thư có chút khó xử, nhưng mà vẫn nói: "Có thể thì có thể, nhưng mà hiện tại chuẩn bị nhiều tảng đá đến như vậy, ngược lại bùn đất thì không sợ, tuy rằng hiện trên mặt đất đều bị đông cứng, nhưng yêu cầu một chút để làm giường đất vẫn có thể tìm được."


"Tiểu Thư choáng váng sao, nơi này chính là một tòa núi đá, muốn tảng đá gì mà không có." Lúc này Allen trở nên thông minh, cười nhìn Liễu Thư nói.


"Ặc..." Vậy cũng có thể, được rồi, tuy rằng là xuyên qua, còn đến một đại lục dị thế, nhưng mà rốt cuộc là tư tưởng nhân loại bình thường giam cầm cô, Liễu Thư vẫn chưa ý thức được thú nhân cường đại chân chính, đó là một thiệt hại lớn, phải sửa.


"Nhưng, hiện tại không phải... không phải trong bộ lạc không đủ người sao, các anh vừa phải săn bắn vừa phải chống đỡ ngoại xâm." Toàn bộ bộ lạc cũng chỉ mấy trăm người, trong đó còn có giống cái và ấu tể không sức chiến đấu, cho dù là thú nhân còn có bệnh tật tàn phế nữa, bận rộn như vậy ở đâu ra nhân thủ chứ.


"Tiểu Thư." Allen thực nghiêm túc: "Em không biết giường đất em nói có bao nhiêu quan trọng đâu, hiện tại tôi phải đi tìm tộc trưởng, tin tưởng tộc trưởng nhất định sẽ phân ra một bộ phận nhân thủ đến hỗ trợ làm giường đất. Mùa đông bộ lạc sợ nhất chính là đồ ăn khuyết thiếu và giá lạnh, có đôi khi rét lạnh càng đáng sợ hơn, đói, chúng ta có thể nhẫn nại, có lẽ ngay sau đó thì có thể tìm được đồ ăn, nhưng mà lạnh, chúng ta không có cách nào. Một chút lạnh, cũng sẽ làm cho giống cái suy nhược và ấu tể còn nhỏ sinh bệnh, sau đó càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng chúng ta căn bản không có biện pháp cứu trị bọn họ, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chết hết."


Giọng của Allen không cao, trầm thấp lắng đọng, cũng giống như tâm tình của hắn lúc này. Hắn đã trưởng thành, đã qua nhiều cái mùa đông như vậy, từ khi bắt đầu có trí nhớ hắn đã không biết thấy qua bao nhiêu lần sinh ly tử biệt như vậy, làm cho người ta bi thương lại bất đắc dĩ. Thú nhân rất cường đại, cái này nói lên lực lượng của bọn họ, thần thú là công bằng, cũng tàn nhẫn, hắn ban cho thú nhân lực lượng cường đại, lại hình như đều ban những thứ này cho thú nhân, cho nên giống cái cực kì nhỏ lại tương đối yếu ớt, cho dù lại dành cho họ bao nhiêu trân trọng, nhưng các nàng yếu ớt thật sự có được không nhiều lắm.


"A ma của tôi và Oman chính là sinh bệnh rồi chết đi ở trong một mùa đông, bà bị đông lạnh. Vu y Phân Đạt suy nghĩ rất nhiều biện pháp lại không thể tránh được, cuối cùng anh em chúng tôi còn có a ba chỉ có thể trơ mắt nhìn bà rời đi. A ba thương tâm sau khi lại xác định tôi và Oman có thể tự chăm sóc cho mình thì rời khỏi bộ lạc một mình lưu lạc ở trong rừng."


Liễu Thư không có dự đoán được Allen còn có thân thế thế này, tính toán ra thì khi a ma của hắn chết và a ba rời đi lúc đó hắn còn chưa có trưởng thành nữa. Nói vậy lúc trước a ba Allen cũng vì thấy hắn có anh trai Oman chăm sóc mới dứt khoát kiên quyết bỏ đi. Thú nhân cả đời trung thành với một bạn lữ, sau khi bạn lữ qua đời thì đi xa tha hương, cả đời lưu lạc cũng không nguyện trở về nơi thương tâm. Nghĩ như vậy, Liễu Thư cảm giác mũi có chút ê ẩm, lại nhìn Allen, đột nhiên cô nghĩ, nếu như có một ngày cô cũng ra đi ngoài ý muốn, vậy thú nhân này làm sao bây giờ đây. Cô nghĩ đến bóng dáng cô tịch đó, trong lòng đau xót, động tác liền có chút không chịu khống chế.


"Tôi sẽ ở bên bên cạnh anh." Mở rộng hai tay, Liễu Thư ôm lấy nửa người trên của Allen, đây là lần đầu tiên cô thể hiện cảm xúc khắc sâu với thú nhân này.


Đang đắm chìm trong bi thương của a ma và a ba, thân mình Allen bỗng cứng đờ, dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới Tiểu Thư sẽ ôm hắn, phản ứng trước hết chính là cả kinh, sau đó chính là vui sướng, thương cảm gì đó đều là mây bay.


Qúa đỗi vui mừng, thú nhân ngây thơ liền có chút thẹn thùng, nhưng mà cũng không có biểu lộ ra ngoài, đương nhiên tình huống mặt đỏ tai hồng đều bị che lấp ở dưới làn da ngâm đen, Allen động động cái đầu do dự một chút vẫn là đánh bạo cọ cọ Liễu Thư đang ôm hắn.


Bị cái đầu lông xù cọ cọ, Liễu Thư cũng nhớ lại lúc này cô phạm phải chuyện lớn mật gì, nhưng mà rốt cuộc hiện tại bọn họ coi như là người yêu, thân là người Thiên triều cởi mở, Liễu Thư tỏ vẻ tương đối bình tĩnh, đưa tay sờ sờ bộ lông trên đầu đó, vuốt mao lông.


Bên ngoài sơn động gió lạnh nổi lên bốn phía, trong động đống lửa đốt cháy, ấm áp đưa tình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi