Trên mặt giường đất là tảng đá, tuy rằng các thú nhân đã làm nó tương đối rất bằng phẳng, nhưng nếu như thực sự cứ để như vậy mà nằm trên đó ngủ thì tuyệt đối cực kì cấn. Thuận tay túm cỏ khô, đây là dùng để nhóm lửa. Dùng đao cắt ngắn, rồi tìm khối da thú quấn lại buộc thành một cái chổi nhỏ, đi lên giường đất cẩn thận quét quét. Xác nhận sạch sẽ rồi, Liễu Thư vừa lòng sau đó cười nói với một nhóm thú nhân thô kệch trong sơn động: "Giường đất này phải hong vài ngày đốt vài lần là có thể ngủ."
Noah từ lúc Carmen đốt giường đất thì đã chạy tới, đưa tay vuốt mặt giường đất vẻ mặt vui mừng, lúc này nghe Liễu Thư nói lại cao hứng: "Sờ lên thì ấm áp, ban đêm ngủ sẽ rất thoải mái." Cái này thật tốt, nhất định là em gái có thể sống qua mùa đông này, vừa nghĩ đến đây, khỏi nói Noah có bao nhiêu vui vẻ. Hắn nghĩ tới hết thảy cái này đều là giống cái trước mắt mang đến thì trong lòng là một mảnh lửa nóng, giống cái có khả năng như vậy hắn rất thích nha, nhưng mà... Allen thật sự rất đáng giận, đã được giống cái thừa nhận. Hắn cũng chỉ có thể nhìn giống cái mà than thở, nhưng mà cho dù là như thế Noah đã âm thầm quyết định ở trong lòng cũng phải tìm một giống cái có khả năng như vậy trở về làm bạn lữ.
Thời gian sau đó, mấy thú nhân bận rộn làm việc một ngày tuy rằng không nặng, nhưng là vì nguyên nhân không rõ ràng cũng rất là khiến người ta rầu rĩ đều ngồi xuống vây quanh lò sưởi nói chuyện, đề tài tự nhiên là không rời cái giường đất này. Liễu Thư thì lại bận rộn lên, cô lấy quan niệm làm chủ của người Thiên triều, người khác đã giúp mình làm việc như vậy thì cô phải làm chút gì đó. Cô vội vàng nấu nước cho mấy đại thú nhân gột rửa một thân bùn đất.
"Liễu Thư chúng tôi đi về trước đây." Liễu Thư có quan niệm này nhưng các thú nhân thì cũng không có, đây chẳng qua là giúp chút việc nhỏ cũng không tính là cái gì, Đạt Nhĩ uống vào hai ngụm nước rồi nói.
"Ai nha, đừng." Liễu Thư vội nói: "Đều bận rộn một ngày rồi, cơm nước xong lại đi, Allen sắp trở lại."
"Hả? Ăn cơm à." Giữa thú nhân ở chung với nhau, nếu như có thể phân chia thứa ăn của mình cho những người khác là đại biểu quan hệ rất tốt. Tuy rằng Liễu Thư chỉ đơn thuần nghĩ bày tỏ một chút cảm ơn, nhưng ở dị giới khác thì hoàn cảnh bất đồng, các thú nhân vẫn rất kinh ngạc.
Cũng may Phách Nhĩ và Abby đến Allen cọ cơm cọ cũng nhiều, cũng có chút kinh nghiệm, lúc này cũng biết thời biết thế nói: "Được, nhìn thời gian Allen cũng sắp trở lại."
Lời này mới vừa dứt thì bên ngoài sơn động truyền đến tiếng bước chân ngay sau đó là mành đã bị xốc lên, Allen khiêng con mồi bước chân vững vàng tiến vào, mà đi theo phía sau hắn là Oman, cũng kéo một con mồi theo.
Allen lão đại không khách khí ném con mồi một cái tiếp theo liền đặt mông làm bên cạnh Liễu Thư, nhìn hắn một thân gió tuyết, Liễu Thư vội vắt một tấm da thú nóng cho hắn lau mặt lau tay, vừa phủi bông tuyết trên người cho hắn. Còn Oman sẽ không có vận may như vậy, chỉ là hắn cũng rất quen thuộc tự rót mấy chén nước ấm cho mình. Sau khi ngồi xuống thì một cước đá lên mông hổ của Noah cất giọng khí thế nói: "Mau đi dọn dẹp hai con này một chút, sắp mệt chết anh."
Noah cũng không tức giận, cười hì hì nói: "Tiếp qua hai ngày nữa sẽ đi nhà anh đắp giường đất, anh cũng chuẩn bị nhiều thức ăn chút." Nói xong thì đứng dậy đi thu thập con mồi, thú nhân Đạt Nhĩ, người chẳng những lớn, tính tình cũng là một người hiền lành, thấy Noah đi cũng nói: "Ta đi giúp hắn." Được rồi, hắn là cảm thấy ăn cơm ở đây rất ngượng ngùng.
Allen thản nhiên hưởng thụ hết giống cái chăm sóc, vui vẻ híp mắt, Phách Nhĩ thấy thì khịt mũi một cái, nói thầm hàng này đang âm thầm đắc ý nè, chợt tìm lời nói: "Hôm nay săn bắn thế nào, sao lại trở về cùng Oman?" Ai chẳng biết hiện tại giống cái bảo bối nhà Oman đang có thai.Nói tới cái này, sắc mặt Allen thoáng nghiêm túc: "Hai con mồi này trong lúc vô ý phát hiện cũng là vận khí, mùa đông năm nay động vật di chuyển nhiều hơn năm rồi không ít, bởi vì thời tiết nên rất nhiều dã thú đều đã ẩn núp, nói vậy ra ngoài tìm thức ăn càng ngày càng khó rồi."
Phách Nhĩ thân là con trai tộc trưởng, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là tộc trưởng kế tiếp, hắn vô cùng coi trọng đối với sự phát triển của bộ lạc và cuộc sống tộc nhân. Hắn nghe vậy cũng nhíu mày, nhưng mà trước mắt lại không có biện pháp gì dễ làm, mùa đông năm nay tới sớm nhiều lắm, làm cho người ta bất ngờ.
"Không phải tôi đến xem trước sao, cái gọi giường đất này là thế nào, mấy ngày nay Eva luôn khó ngủ ăn không ngon nên tôi lo lắng đây." Oman lên tiếng, hôm nay hắn tới đây một là sợ em trai mình có một mình chú ý không hết, dù sao cũng đông người, còn đều là thú nhân, một đám đều là cật hóa. Hai là đến xem giường đất đắp thế nào, mùa đông trong bộ lạc cũng chỉ có Eva nhà hắn mang thai, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì trong mấy gia đình được đắp giường đất trước, khẳng định nhà hắn có thể sắp xếp trước.
"Làm rất tốt, vừa rồi Carmen đi đốt lửa, anh sờ sờ xem bây giờ còn nóng đó." Abby vội vàng đề cử, nói đến giường đất này vẫn là bọn hắn dùng sức nên cũng đáng được khoe ra.
Allen có chút buồn bực, hắn vốn cũng muốn đắp giường đất, nhưng mà vì phải đi săn bắn cho nên không có mình, nghĩ đến giường đất Liễu Thư ngủ cũng không phải do mình đắp thì vẫn rất buồn bực.
Nghe vậy, Allen và Oman đều chạy tới xem giường đất mới ra lò, không thể không nói quả nhiên là thứ tốt, hai đại thú nhân này vô cùng vừa lòng. Một người thì cảm thấy giống cái mình thích thật sự rất giỏi, có giường đất này hắn cũng không cần lo lắng giống cái sẽ ngủ không ngon. Tâm tư của Oman cũng giống vậy, có lẽ nhà mình cũng sẽ có một cái, đều là bảo bối cục cưng chính là tuyệt đối phải bảo hộ tốt.
Phách Nhĩ tính tình ổn trọng, Carmen chính là cái hũ nút, chỉ có Abby này nhảy nhót ra sức nói ra công tích vĩ đại hôm nay của bọn họ.
Đợi Đạt Nhĩ và Noah trở về, mấy thú nhân rất tự giác đi hỗ trợ, giá thịt nướng giá thịt nướng, Liễu Thư còn đặc biệt xào thịt, nấu canh thịt, một đám người coi như là ăn tận hứng.
Kế tiếp năm người Phách Nhĩ coi như là xuất sư đắp giường đất, sau đó thì an bài hỗ trợ đắp giường đất cho gia đình có giống cái và ấu tể, trong đó cô nhi viện chính là lựa chọn đầu tiên, đứa nhỏ là tương lai mấu chốt của bộ lạc, tự nhiên tộc trưởng sẽ coi trọng.
Đợi cho năm người bọn họ càng ngày càng thuần thục thì bắt đầu phân công, một người hoặc là hai người một tổ, mà trong đó Allen cũng sẽ đi hỗ trợ trong thời gian rỗi. Nếu như đi tới gia đình có thú nhân, thú nhân nhà đó cũng sẽ chuẩn bị đồ ăn cho bọn hắn, đây là học được từ Liễu Thư, không có ai cảm thấy không tốt, ngược lại rất là tán thành, người khác tới hỗ trợ hắn bày tỏ cảm kích qua cung cấp thức ăn là rất tốt.
Vì thế trong những ngày kế tiếp, toàn bộ bộ lạc chính là một cảnh tượng hăng say đắp giường đất, sẽ luôn trông thấy cánh dài trên lưng hổ treo hai cái gói da thú to bay tới bay lui đi về. Mỗi khi nhìn đến như thế, tộc trưởng và Vu y Phân Đạt đứng chung một chỗ quan sát là hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt cười tủm tỉm.