XUYÊN ĐẾN BỘ LẠC NGUYÊN THỦY

Người chung quanh đều khẩn trương mà lo lắng nhìn động tác của Liễu Thư, sợ bỏ qua một chút nào đó, trong đó cũng có nguyên nhân học tập. Allen muốn làm gì đó giúp Liễu Thư, nhưng mà vị trí này đã sớm bị Vu y Phân Đạt chiếm cứ. Vu y vốn là trông nom loại chuyện thương bệnh này trong bộ lạc, hiện tại biết chính mình còn thiếu sót, cũng nhìn đến giá trị hết thảy Liễu Thư làm, cái này càng làm tâm tình nóng lên, vị trí đầu tiên này làm sao có thể để cho mặt hàng Allen cướp được.


Vì thế thú nhân đáng thương chuẩn bị lui xuống tuyến hai, cho dù chỉ là quan sát thì cũng tốt, đáng tiếc ở đây còn có một vị tộc trưởng. Tộc trưởng đại nhân rất quan tâm đối với chuyện này, cũng đi qua thảo luận. Đây chính là quan hệ phát triển lớn mạnh của bộ lạc mai này, tự nhiên ông là việc nhân đức không nhường ai, vì thế thú nhân chỉ có thể lui lại lần nữa.


Thăm dò xong xương cốt của Abby, thịt nát trên miệng vết thương xương cốt bị vỡ cũng được thanh lý, lúc này Noah cũng đã lấy thuốc trị thương trở lại.


"Vu y là cái này đi, nhiều loại dược của người con chưa từng nhận thức, thấy để cùng một chỗ nên đều lấy lại đây." Noah đã trở lại, nhưng mà trong lòng ôm một đống đồ, lại vừa nghe hắn nói, mọi người đều không nói gì, hàng này quả thực không đáng tin.


Vẻ mặt Vu y Phân Đạt hắc tuyến tiếp nhận một đống dược vật trong lòng Noah, thuận tiện quăng cho hắn một cái khinh bỉ, tìm hai loại dược tiêu sưng trừ máu ứ đọng ra đưa cho Liễu Thư: "Đây này, còn cần cái gì?"


"Tốt, nhanh chóng tìm hai khối da thú, băng bó miệng vết thương trước." Liễu Thư tiếp nhận dược, là một loại thảo dược bị phơi nắng khô không biết tên, này là vì cần dùng gấp ở mùa đông, Vu y phơi nắng hong khô để cho dễ bảo quản.


"Allen đập nát thảo dược đi." Thảo dược là phải đắp tới trên miệng vết thương nên cần đập nát trước.


Hiện tại gần như là Liễu Thư nói một câu tất cả mọi người sẽ hành động, bên này Allen vừa cầm dược đi đập nát, bên kia Phách Nhĩ mượn cái chén gỗ tới, đặt dược vào trong chén gỗ tìm tảng đá lớn nhỏ vừa phải rồi lập tức đập vỡ vụn đưa tới cho Liễu Thư.


Dược thảo tỉ mỉ lại cẩn thận đắp lên miệng vết thương của Abby, sau đó lấy da thú sạch sẽ Kathy đưa qua băng bó kỹ, cuối cùng chỉ dùng khúc gỗ cố định tốt chân gãy giúp hắn. Cái này bởi vì khúc gỗ Allen mang đến lớn nhỏ rất thích hợp cũng không cần gọt lại, trực tiếp lấy hai khúc buộc cố định lên.


"Thương gân động cốt một trăm ngày, Abby, ít nhất ba tháng anh đừng lộn xộn chân này của anh, đợi một trăm ngày sau thì chân sẽ tự nhiên khỏe lại." Sau khi xong hết thảy Liễu Thư lau mồ hôi nói, nói xong còn quét mắt liếc nhìn bốn phía một cái, giọng điệu nghiêm túc trịnh trọng: "Tôi chưa bao giờ biết nơi này sẽ cho rằng xương gãy sẽ là thương tổn nghiêm trọng như vậy, chân Abby cứ chữa trị như vậy thì sẽ không biến thành què phế bỏ, trừ phi chân của hắn không còn."


Abby là may mắn, may mắn Liễu Thư đến đây, nhưng mà ngẫm lại trước kia loại chuyện này trong bộ lạc khẳng định không phải là xảy ra lần đầu tiên, những người đó sẽ bị áp dụng cách xử lý nào đó, cắt bỏ hoặc là cứ trơ mắt nhìn chờ thương chân khép lại như vậy, nhưng cuối cùng vẫn bị khập khiễng.


"Chỉ cần ba tháng sao?" Bây giờ Abby còn có chút không thể tin được đâu, nhìn chằm chằm Liễu Thư giống như muốn càng xác định, những người khác cũng là một biểu tình như thế.


"Không nhất định phải ba tháng." Liễu Thư cười cười: "Năng lực khép lại miệng vết thương của thú nhân rất mạnh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng cỡ chừng một hai tháng, nhưng mà trong khoảng thời gian này trăm ngàn lần nhất định đừng dùng chân bị thương làm động tác kịch liệt, nếu không cũng thật sự là phế đi."


"Thật là thật tốt quá, Tiểu Thư cảm ơn cô, cảm ơn cô." Kích động nhất là thuộc về Ngải Đạt, liên tục nói lời cảm tạ.


"Đây là cần phải vậy." Liễu Thư không phải khách khí, hiện tại mặc kệ nói như thế nào cũng gần giống như là nửa người thuộc về Dực Hổ tộc, vì bộ lạc làm chút chuyện vốn là rất bình thường, cô cũng muốn có cuộc sống tốt, huống chi Abby còn là bằng hữu, lại càng không thể nhìn hắn bị thương cũng không quan tâm.


"Liễu Thư." Cô không tiếp xúc nhiều lắm với Carmen, đến ngay tại lúc đắp giường đất mới tiếp xúc nhiều một chút, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn có vẻ trầm mặc, thực sự ít nói chuyện với Liễu Thư, không nghĩ tới lần này hắn chủ động nói.


"Hả?"


"Chỉ cần là gãy xương đều có thể chữa khỏi như vậy sao?" Tiếng nói của Carmen cũng không lớn, nhưng mà ánh mắt cũng rất chuyên chú, một đôi mắt thú màu đen mà sâu thẳm.


"Cái này..." Liễu Thư do dự rồi mới nói: "Dưới tình hình chung là đều có thể, nhưng thương quá nặng mà nói vẫn sẽ để lại di chứng."


Nghe vậy, biểu tình Carmen càng lạnh nhạt hơn, những người khác hình như biết chút gì đó, bộ dạng muốn nói lại không nói biết từ đâu làm cho cô nghi hoặc, lúc này Allen đi lên trước, trầm giọng nói với Carmen: "Carmen, a phụ của cậu bị thương thật lâu."


Hình như Vu y Phân Đạt cũng biết nội tình, tiến lên vỗ vỗ bả vai dày rộng của Carmen: "Con đứa nhỏ này, ài..."


Carmen mím môi càng chặt, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Liễu Thư nhưng không có dao động: "Cánh tay của a phụ tôi bị gãy, không có đứt đoạn, qua thời gian dài như vậy, nhưng mà cũng không thể dùng, không biết có thể chữa khỏi hay không?"


Đây là lời nói Liễu Thư nghe được Carmen nói nhiều nhất, tuy rằng giọng điệu cũng không có bao nhiêu độ ấm, nhưng mà thỉnh cầu nồng đậm bên trong đó cũng làm cho người không thể bỏ qua.


"Thương tổn xương cốt bị gãy lúc ấy chữa trị là tốt nhất, hiện tại đã bị thương thật lâu chỉ sợ là vô dụng." Nhìn một chút hy vọng trong mắt Carmen dần mất đi, ngay cả bất đắc dĩ, nhưng sự thật chính là như thế, Liễu Thư không có năng lực này, sẽ không thể làm cho người ta hy vọng lung tung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi