XUYÊN ĐẾN BỘ LẠC NGUYÊN THỦY

Vu y Phân Đạt không có cao hứng như Liễu Thư, nhưng thấy bộ dạng cô vui thích, cũng có một chút tò mò đối với thứ làm cho bà ghét bỏ không thôi: "Tiểu Thư đây là cái gì, gừng, giống như không có thể ăn đi." Cũng quá khó ăn.


"Ha ha, gừng này chính là thứ tốt, có thể ăn, nhưng mà phương pháp ăn cũng không phải giống như Vu y nói là làm như vậy, lúc nấu cơm nhất là thịt để ăn thì bỏ thêm chút gừng có thể trừ đi vị tanh nồng, làm cho hương vị ăn càng thêm ngon." Nói xong, Liễu Thư còn cắn một ngụm thịt gừng, cũng không sợ cay, cười hì hì tiếp tục nói: "Nó còn có giá trị dùng dược, nói thực ra cũng là một loại thảo dược, có công hiệu thanh nhiệt giải độc, nhất là dùng gừng nấu canh gừng, có thể xúc tiến tuần hoàn huyết dịch, xua tan khí lạnh, còn có thể đổ mồ hôi, trị liệu ho khan phong hàn và đau đầu, tóm lại rất nhiều chỗ tốt."


Ánh mắt Phân Đạt mạnh mẽ sáng ngời, cẩn thận lấy qua nửa miếng gừng khác trên tay Liễu Thư, vừa nhìn vừa chậc chậc lấy làm kỳ: "Không nghĩ tới thứ khó ăn như vậy cũng có nhiều chỗ tốt như vậy, ài, thực đáng tiếc lúc ấy ta mang nhiều chút trở về thì tốt rồi."


Khuấy động một chút, tóm lại tìm ra mấy củ gừng, cộng lại cũng nhiều hơn nửa kg, Vu y nhìn còn rất đáng tiếc. Ngược lại Liễu Thư không thèm để ý, đã có thứ này, như vậy về sau sẽ tìm cũng giống nhau.


"Đừng ngại, đợi đến đầu xuân là có thể đi ra ngoài tìm thử xem, ngược lại khi tìm thì tìm nhiều một ít để dự trữ."


"Ừ, con nói có đạo lý, cứ như vậy đi." Vu y cũng không phải người rối rắm, nghĩ thông suốt rồi thì cầm mấy củ gừng vui vẻ còn kém chút nữa không tìm được thấy phương hướng. Lại còn ra sức lôi kéo Liễu Thư nói tác dụng ưu việt của gừng, còn hỏi tỉ mỉ cái loại này, làm cho Liễu Thư thật buồn cười, đương nhiên trên thực tế xác thực cô cũng nở nụ cười.


Mãi cho đến khi Allen tới đón người Vu y cuối cùng mới buông tay, trước khi đi còn đưa mấy củ gừng cho Liễu Thư. Nói thật cô vốn cũng muốn hỏi xin, nhưng mà chỉ có mấy củ như vậy, hơn nữa Vu y lại hết sức yêu thích, cô cũng sẽ không không biết xấu hổ mà hỏi, không nghĩ tới lại được đưa mấy củ, lập tức cao hứng tìm không thấy phương hướng, ra sức nói cảm ơn với Vu y.


"Ài, cái này có là cái gì, gừng vẫn là con phát hiện đấy, nếu con không nói chúng ta ai cũng không biết nó có nhiều tác dụng như vậy, tặng cho con mấy củ, cho dù là cho con hết cũng là đương nhiên. Nhưng mà tôi còn muốn giữ lại nhìn xem, thì cũng chỉ cần vài củ." Vu y chất phát không thèm để ý vẫy vẫy tay nói.


Liễu Thư có chút cảm động, cuối cùng chỉ cười cười, tiếp nhận gừng, cưỡi ở trên lưng Allen rời đi.


"Tiểu Thư, Vu y đưa cho em là cái gì?" Trên đường Allen hỏi.


"Cái này kêu là gừng." Cô cầm một củ gừng lắc lắc ở trước cái mũi của Allen, còn chưa kịp nói tới chỗ tốt của gừng như hiến vật quý thì xảy ra biến cố. Tay Liễu Thư dính nước gừng, đưa tới con hổ bự thì một cái hắt xì không hề báo trước xông ra, thân hổ nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa thì quăng Liễu Thư rớt xuống dưới, làm cô sợ tới mức luống cuống thét chói tai.


"Thực xin lỗi, thực xin lỗi Tiểu Thư." Thú nhân phạm sai lầm lập tức khẩn trương ổn định thân hình, sau đó chính là ra sức xin lỗi.


Liễu Thư lòng còn sợ hãi ghé vào trên lưng hổ rầm rì giả chết một hồi lâu, cũng sắp trở lại sơn động, cũng một đường nghe thú nhân nói lời xin lỗi. Kỳ thực cũng không có gì chỉ lặp đi lặp lại mấy câu như vậy, cô nghe mà khóe miệng cũng có chút co rút: "Được rồi, không trách anh, là bản thân tôi không tốt làm anh bị sặc."


"Thực sự không có việc gì hả?" Allen thật cẩn thận, sợ Liễu Thư tức giận, âm thầm tự trách trách mình quá sơ suất.


"Thật sự không có." Cũng biết thú nhân hết sức đơn thuần, nếu cô không nói tốt, không biết sẽ tự trách thế nào đâu.


Đến cửa sơn động, Allen thật cẩn thận đặt Liễu Thư xuống, sau đó nhanh chóng biến trở về hình người, tiến lên đỡ lấy cô, tỉ mỉ đánh giá cô từ trên xuống dưới sợ hành động vừa của mình rồi sẽ dọa cô xảy ra nguy hiểm gì.


Liễu Thư thì không sao, nhưng mà bộ dạng ánh mắt đỏ đậm của Allen làm cho trong lòng cô nhất thời không có tư vị, có lẽ chỉ sợ hàng này còn khẩn trương hơn cả cô nữa. Lập tức trong lòng cô ấm áp, mềm mại không thôi, cô không tự chủ được vươn tay sờ lên đầu tóc rối màu đỏ kim đó: "Thật sự là ngốc tử."


"Tôi không ngốc." Không nghĩ tới Allen lại sẽ phản bác, bắt lấy tay Liễu Thư đang vuốt đầu hắn, nhẹ nhàng nắm trong tay, lôi kéo cô đi.


"A, anh không ngốc thì ai ngốc, một tên đại ngốc, người lớn đầu không lớn." Lúc này hứng thú, Liễu Thư nhíu mày liễu, nói càng sắc bén.


Allen không thèm để ý, chỉ là bàn tay có thể cho hắn nắm trong tay có chút cảm giác mát lạnh, khóe miệng mang theo nụ cười nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Tôi không cần thông minh nhiều, em thông minh là tốt rồi, tôi chỉ cần lớn là được, như vậy sẽ càng dũng mãnh cường tráng, cũng để bảo vệ em, bảo vệ em cả đời... Thần thú làm chứng."


Bốn chữ cuối cùng, Allen nói rất nhẹ rất chậm cũng rất kiên định, giống như kiên quyết của hắn, từng chữ từng chữ cứng rắn mà cố chấp nện ở trong lòng Liễu Thư, trở thành dấu ấn, cái loại vĩnh viễn cũng không thể rút đi này. Trong khoảng thời gian ngắn khiến cho cô từ trước đến nay có tiềm chất nữ hán tử có xúc động rơi lệ.


——


Sau khi trở về Liễu Thư nói chỗ tốt của gừng cho Allen, hàng này thật hưng phấn vỗ ngực bảo đảm nói đến mùa xuân thì nhất định tìm rất nhiều rất nhiều trở về, Liễu Thư biết tâm ý của hắn chỉ cười, cũng không nói thêm cái gì.


Mấy củ gừng cũng không thể làm gì, cắt nửa miếng nấu cá kho tàu, cá được cô chiên tới màu vàng xốp giòn, lại rắc gừng lên mặt, mặc dù còn thiếu gia vị khác, nhưng hương vị này chính là tốt hơn trước không ít, cũng có vị, Liễu Thư thèm ăn nước đến miếng tiết ra.


Gừng còn lại, cô cũng không có động tới, đương nhiên cô còn muốn ăn những thứ khác, nhưng mà tổng cộng chỉ có mấy củ. Có giường sưởi thì không sợ rét lạnh, nhưng ai có thể cam đoan sẽ không bị đau đầu nhức óc, dưới điều kiện tiên quyết không có thuốc cảm mạo thì gừng vẫn là phải dự giữ đi. Cô cũng chỉ là vừa nghĩ như vậy, cũng không nghĩ rằng rất nhanh gừng của cô thật sự phát huy công dụng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi