XUYÊN ĐẾN CỰC PHẨM NÔNG GIA, TA LẤY ÁC CHẾ ÁC THẬT SẢNG KHOÁI

Nghe được Lục Thanh Vinh kích động nói muốn hưu tức phụ Ngũ Lang. Úc Uyển Chi cúi đầu ánh mắt cũng sáng lên.

Hiện tại những thay đổi này, đều là nha đầu chết bầm xúi giục tạo thành sau khi vào cửa. Chỉ cần bỏ nha đầu chết tiệt này đi, về sau có thể một lần nữa nắm bắt người nhà cũ, còn có thể đơn giản hơn nuốt công thức làm nến và nhang muỗi.

Huynh muội Lục Châu Cẩn cũng có chút kích động. Đúng, nên bỏ nha đầu có bệnh điên này đi.

Lão thái thái và người của Lục gia lại không hẹn mà cùng nhíu mày. Tức phụ Ngũ Lang là phúc tinh, lại dẫn bọn họ sống những ngày tốt đẹp, sao có thể hưu được.

Ánh mắt Lục Thiều lạnh lẽo nhìn cha hắn: “Kiều Diệp là thê tử của ta, hưu hay không, cũng không tới phiên phụ thân quyết định.”

Đây thật là cha ruột của hắn, không biết còn tưởng rằng hắn là con nhặt được.

Lục Thanh Vinh bị lời này chọc càng tức giận: “Nàng đánh người cha chồng ta đây rồi, con dâu bất hiếu như vậy, nhà ta cũng không dám nhận. Ta trực tiếp đi tìm tộc trưởng cùng tộc lão, ngươi không muốn hưu cũng phải hưu.”

Lục Thiều không những không đổi sắc mặt mà còn hỏi ngược lại: “Nàng đánh ngươi lúc nào? Rõ ràng là ngươi đánh vợ ta.”

Kiều Diệp kinh ngạc nhìn Lục Thiều. Chiêu đổi trắng thay đen gia hỏa này học thật nhanh.

Nàng mới không sợ cha chồng đi cáo trạng, dù sao vừa rồi nàng đã tạo thành một loại ảo ảnh là nàng bị đánh cho thôn dân bên ngoài rồi. Hơn nữa một cước nàng đạp cha chồng cặn bã kia là dùng kỹ xảo. Một hồi đảm bảo sẽ không lưu lại dấu vết, cho dù lang trung tới cũng không kiểm tra ra cái gì. Về phần dấu vết đòn gánh trên cánh tay đối phương, cũng dễ xử lý.

Nàng khoanh tay nói: “Đúng vậy, rõ ràng là ngươi đánh ta. Sau khi ta né tránh, ngươi đánh tới trên cây cột, đòn gánh bắn ngược lại, đánh lên cánh tay ngươi. Tiếp theo ngươi rất tức giận, lần nữa vung đòn gánh đánh ta, ta tránh né ngươi còn đập nát đòn gánh trên mặt đất. Ta càng không đạp ngươi, mà là ngươi cố ý nằm xuống muốn lừa bịp ta. Chúng ta có thể mời lang trung đến xem ngươi có bị thương hay không.”

Còn không đợi Lục Thanh Vinh nói chuyện, nàng đã nhìn người Lục gia trong sân hỏi: “Các ngươi nói xem, ta nói có đúng hay không.”

Người của Lục gia chỉ cần không ngốc, sẽ đứng về phía nàng, dù sao lợi ích hiện tại của bọn họ mới là trói buộc.

Quả nhiên, Lục lão tứ mở miệng trước: “Không phải nói đúng hay không, mà vốn chính là như thế. Ta chỉ thấy lão Ngũ đánh con dâu, còn không cẩn thận làm cánh tay mình bị thương. Bị ngã cũng là tự mình ngã. Nếu không ta để cho Lục Lang đi mời lang trung đến xem một chút?”

Hắn ít nhiều cũng có chút hiểu biết đối với tức phụ Ngũ Lang. Nếu nàng dám nói mời lang trung, thì đại biểu một cước kia đạp trên người lão Ngũ sẽ không nhìn ra vết thương rõ ràng. Lang trung tới cũng nhìn không ra được cái gì.

Vợ hắn cũng nói theo: “Đúng, chuyện tức phụ Ngũ Lang nói với nam nhân của ta, ta cũng thấy được.”

Còn không đồng ý nhìn về phía Lục Thanh Vinh: “Lão Ngũ, ngươi cũng làm cha chồng người ta rồi, sao còn muốn vu hãm con dâu vậy?”

Hưu Tức phụ Ngũ Lang đi sao được. Bọn họ nhất định phải nhất trí đối ngoại.

Mà ‘ngoại’ này, dĩ nhiên là ngũ phòng đã sớm thiên vị Úc gia đến lệch lạc luôn rồi

Ba người Lục đại tẩu nghe vậy, lập tức mở miệng nói: “Đúng đúng, chúng ta cũng đều thấy được, rõ ràng là lão Ngũ ngươi đánh con dâu.”

Đám người Đại Lang cũng nhao nhao mở miệng: “Chúng ta cũng nhìn thấy, là ngũ thúc đánh tức phụ Ngũ Lang.”

So sánh với Ngũ thúc hút máu Lục gia, bọn họ đương nhiên phải đứng về phía tức phụ Ngũ Lang.

Lục Thanh Vinh không thể tin được nhìn những người này lại đi theo con trai và con dâu của hắn đổi trắng thay đen.

Hắn tức giận đến toàn thân phát run: “Ngươi, các ngươi thật vô sỉ.”

Kiều Diệp nhíu mày: “Đây đều là học từ vợ chồng các ngươi đấy. Cha chồng à, không phải ngươi muốn đi tìm tộc trưởng và các tộc lão vu oan cho ta sao? Có muốn để mấy người đường ca đưa ngươi đi không?”

Lục Thanh Vinh thấy Kiều Diệp kiêu ngạo trào phúng, liền biết nha đầu chết tiệt này thật có can đảm để đám người Đại Lang đưa hắn đi.

Bởi vì hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Nếu thật sự dựa theo lời của nha đầu chết tiệt kia nói, còn có nhiều người Lục gia chỉ ra là hắn đánh người hãm hại như vậy. Tộc trưởng và tộc lão chắc chắn sẽ không tin tưởng hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía lão thái thái: “Nương, người phải làm chủ cho con!”

Ý là muốn lão thái thái làm chứng giúp hắn.

Lão thái thái lại khó xử thở dài: “Trước đó ta vẫn luôn ở trong phòng, không nhìn thấy gì cả, làm sao làm chủ cho ngươi?”

So với tiểu nhi tử vì vợ mà tính kế bà, bà dĩ nhiên càng nghiêng về việc bảo vệ cháu dâu hiếu thuận, lại có thể mang theo cả nhà sống những ngày tháng tốt đẹp. Lại nói, bà xác thực cái gì cũng không thấy, nghe được thì không tính.

Lục Thanh Vinh không dám tin nhìn lão thái thái: “Nương, có phải nha đầu chết tiệt kia dùng thứ gì mê hoặc các người hay không?”

Lão thái thái tức giận nói: “Ngươi cho rằng lão nương dễ mê hoặc như vậy sao? Ta vốn không thấy được.”

Lục Thanh Vinh thấy thế tức giận gần chết, hắn thật sự không dám tin mẹ ruột sẽ không bảo vệ mình.

Hắn nhìn về phía ba người Lục lão đại: “Đại ca, nhị ca, tam ca, trước đó nương ở trong phòng không thấy được nhưng các ngươi đều ở trong sân, lại đều thấy được. Các ngươi nếu coi ta là thân đệ đệ, chúng ta về sau cùng nhau sống những ngày tốt đẹp. Các ngươi đưa ta đi gặp tộc trưởng, giúp ta làm chứng.”

Hắn cố ý nhấn mạnh “Cùng nhau trải qua ngày tháng tốt”.

Kiều Diệp cười nhạo: “Công công, các ngươi ở huyện thành sống tốt như vậy, đều là nghiền ép mấy ca ca ruột ngươi đây. Bây giờ bọn họ còn không trông cậy được vào ngươi để sống những ngày tháng tốt đẹp, về sau lại trông cậy vào thế nào đây? Ta thấy bản lĩnh khác của ngươi không được, bản lĩnh vẽ bánh gạt người ngược lại là lợi hại đấy.”

Mỗi lần Lục Thanh Vinh nhìn thấy nha đầu chết tiệt kia, đều muốn dùng kim khâu miệng của nàng lại. Thật sự là quá ghê tởm. Trải qua chuyện lúc trước, hắn đối với con dâu sẽ nổi điên này là có chút sợ hãi. Cho nên không có phản ứng nàng, mà tiếp tục nhìn ba người Lục lão đại nói: “Đại ca, nhị ca, tam ca, ta là thân đệ đệ của các ngươi mà!”

Trên mặt ba huynh đệ Lục lão đại đều là biểu lộ khó xử. Điều này cũng quá khó khăn cho bọn họ! Bọn họ một mặt có chút muốn giữ tình huynh đệ. Một mặt lại không muốn đắc tội với tức phụ Ngũ Lang, càng không muốn để nàng bị đuổi ra khỏi Lục gia.

Lục nhị tẩu nhìn thấy nam nhân nhà mình do dự, tức giận đến không chịu được, không nhịn được đưa tay nhéo eo hắn một cái.

Lục lão nhị đau đến nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn vợ: “Ngươi lão nương này làm gì vậy?”

Lục nhị tẩu cũng trừng mắt nhìn hắn: “Có phải ngươi lại bị hồ ly tinh mê hoặc, cho nên muốn giúp bọn họ không? Ngươi đừng quên, hiện tại nhà này là ai kiếm tiền, ai mới có thể mang chúng ta sống những ngày tháng tốt đẹp. Huynh đệ của ngươi nói muốn mang chúng ta sống những ngày tháng tốt đẹp, nói nhiều năm như vậy cũng không thực hiện được. Không đúng, bản thân hắn ngược lại là sống những ngày tháng tốt lành, chỉ là không có nghĩ tới các ngươi những ca ca này mà thôi.”

Nàng ta tiếp tục lớn mật uy hiếp: “Nếu ngươi dám giúp bọn họ, ta sẽ để tức phụ Ngũ Lang thu thập ngươi.”

Nam nhân nhà mình nếu dám giúp lão Ngũ, nàng thật sẽ để cho tức phụ Ngũ Lang đánh hắn.

Lục lão nhị: “……”

Bà nương này thật sự là triệt để lật trời, lại muốn để người ta thu thập nam nhân của mình. Thật ra thì hắn càng hướng về phía Kiều Diệp hơn, bây giờ thấy vợ mình như vậy, lập tức có chủ ý.

Hắn cười khổ với Lục Thanh Vinh: “Lão Ngũ, ngươi thấy rồi, ca ca cũng không có cách nào.”

Tiếp theo thở dài: “Ta không thấy tức phụ Ngũ Lang đánh ngươi, cho nên ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện náo loạn chỗ tộc trưởng. Còn có cái gì phải hưu con dâu kia, về sau cũng đừng nói nữa.” Nếu không sẽ bị con dâu của ngươi thu thập đấy.

Lục đại tẩu và Lục tam tẩu thấy thế, cũng nhao nhao nhìn về phía nam nhân của mình: “Còn ngươi, đừng nói cũng đau lòng thương tiếc hồ mị tử kia đấy?”

Lục lão đại và Lục lão tam: “……”

Những bà nương này nói bậy bạ gì đó, chuyện gì cũng đều có thể nói dính tới chuyện này.

Hai người tỏ thái độ rất mạnh mẽ: “Làm sao có thể, chúng ta cùng vợ lão ngũ trong sạch.”

Lục lão đại nhìn về phía Lục Thanh Vinh nói: “Lão Ngũ, việc đánh con dâu về sau không thể làm như vậy nữa.”

Nếu không còn bị con dâu đánh, lão Ngũ ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi.

Lục lão tam cũng nhìn về phía đệ đệ nhà mình với ánh mắt đầy đồng tình: “Lão Ngũ, đừng náo loạn. Con dâu ngươi tốt lắm, ngươi đừng luôn nghĩ đến chuyện bắt lỗi nàng và Ngũ Lang. Ngũ Lang là con ruột của ngươi, ngươi làm cha, sao lại nhẫn tâm như vậy chứ?”

Hắn lại nhịn không được cảm thán: “Nếu đổi thành con của ta, ta tuyệt đối không nỡ động đến một đầu ngón tay của nó.”

Hắn muốn con của mình nhiều năm như vậy, lại không sinh ra được. Trước đó vợ hắn sinh tiểu nhi nữ còn bị thương thân thể, về sau sợ là hắn không thể có con trai. Mà lão Ngũ sinh được một đứa con tốt như vậy lại không biết quý trọng, hắn nghĩ đến đều tức. Nếu đổi đứa con này thành của hắn thì tốt rồi.

Người nói lời này vô tâm nhưng nghe lại có ý. Lục Thiều và Kiều Diệp cùng nghĩ ra một ý tưởng. Sau đó không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn lẫn nhau, cũng nhìn ra ý nghĩ của đối phương.

Trong lòng đồng thời nghĩ đến, bọn họ thật đúng là ăn ý, đây chẳng lẽ chính là tâm ý tương thông sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi