XUYÊN ĐẾN MẠT THẾ TRANG THÀNH NGỐC TỬ

A Nhất mở cửa rồi đi về phía bọn họ, gật đầu chào Từ Vũ Hàn rồi mới liếc qua Lục Khang đang mệt mỏi ngồi bệt dưới sàn, từ đầu đến cuối vẻ mặt của anh ta vẫn lạnh băng, không có một chút biểu tình nào.

Từ Vũ Hàn chỉ gật đầu chào anh ta một cái, sau đó liền đặt toàn bộ chú ý lên người Từ An. Đã từng thấy Từ An dùng máu của cậu giúp hắn khôi phục vết thương, Từ Vũ Hàn lúc này cũng không quá ngạc nhiên.

Tận mắt nhìn vết thương đẫm máu dữ tợn từ từ khép miệng, trong lòng Từ Vũ Hàn có chút vui mừng nhưng cũng đau xót.

Vui vì Từ An sẽ không bị vết thương dằn vặt, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy đau đớn, thà rằng những vết thương này đều chuyển đến trên người mình. Dù ở bên cạnh cậu, hắn cũng không thể hoàn toàn bảo vệ cậu khỏi thương tổn, Từ Vũ Hàn sâu sắc cảm nhận được bản thân rốt cuộc có bao nhiêu bất lực.

Nhận ra tâm tình Từ Vũ Hàn không tốt, Từ An điều động chút tinh thần lực vừa khôi phục an ủi hắn.

Từ Vũ Hàn lập tức cảm nhận được tâm thần của mình giống như có một dòng suối ấm chảy qua, hắn ngẩng đầu nhìn chăm chú vào gương mặt Từ An, trong mắt nén không nổi yêu thương. Ánh mắt của hắn trắng trợn như vậy, hoàn toàn không để ý đến vấn đề nơi này còn có người khác.

Da mặt của Từ Vũ Hàn đặc biệt dày, nhưng Từ An không được như vậy, thấy ánh mắt trắng trợn của hắn, cậu nhịn không được quay đầu nhìn sang hướng khác.

"Ưm hừm!" Khương Nhã nhẹ giọng ho một tiếng, quan tâm hỏi Từ An: "Cậu có cần tôi giúp chút không?"

Từ An khẽ lắc đầu, mỉm cười trả lời: "Cô dùng dị năng giúp mọi người đi, vết thương này không là gì với tôi cả, rất nhanh sẽ lành."

Khương Nhã thời gian dài ở phòng thí nghiệm của Từ, cũng biết được khả năng đặc biệt này của Từ An, tuy có chút lo lắng nhưng vẫn gật đầu, tiếp tục chữa thương cho những người khác.

Thấy Từ Vũ Hàn vẫn còn lo lắng, ánh mắt hiện rõ vẻ đau lòng, Từ An nhịn không được vươn tay ôm lấy hắn, an ủi nói: "Vết thương này không là gì cả, em không sao đâu, thật sự! Vậy nên anh không cần phải đau lòng."

Lời của Từ An như đâm vào lòng Từ Vũ Hàn, hắn kéo đầu cậu tựa lên vai mình, tư thế của hai người lúc này vô cùng ái muội. Từ Vũ Hàn luồn tay vào tóc Từ An nhẹ nhàng vuốt ve, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói: "Khi thấy em bị thương tôi sẽ đau lòng, vậy nên tiểu An, phải biết yêu thương chính mình, không nên vì có khả năng đặc biệt liền mặc kệ cho bản thân bị thương."

Động tác cùng với giọng nói ôn nhu của Từ Vũ Hàn khiến lòng Từ An mềm nhũn, tuy nói là không sao nhưng cậu cũng biết đau, chỉ là nỗi đau này còn chưa đến mức khiến cậu phải lên tiếng. Từ An chỉ là một đứa trẻ, cũng muốn có người an ủi mình, cũng muốn được yêu thương, ngoại trừ cha ba ba, trước nay chưa từng có người nào toàn tâm toàn ý đối xử với cậu như thế này.

Từ An nhịn không được nở một nụ cười thỏa mãn, gương mặt càng chôn sâu trong lồng ngực Từ Vũ Hàn. Cậu nghĩ, sau khi trở về sẽ nói toàn bộ những bí mật của mình cho Từ Vũ Hàn biết, đồng thời cũng cho hắn một câu trả lời rõ ràng. Còn về Từ Vũ Hàn sau khi biết rõ sự thật liệu có chấp nhận cậu hay không, đấy xem như là một ván cược, một ván cược mà Từ An không thể chấp nhận được hậu quả của việc thua cuộc.

Lục Khang ngồi dậy phủi sạch bụi bám trên quần áo, trong cổ họng phát ra mấy tiếng hừ nhẹ, vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn nói: "Đừng có ở trước mặt người khác khoe ân ái, Từ Vũ Hàn cậu còn không mau buông..."

Lời còn chưa nói hết, tay Lục Khang đã bị A Nhất giữ lấy mạnh mẽ kéo hắn vào ngực mình, anh ta dùng gương mặt vạn năm không đổi đối diện với hắn, lạnh nhạt nói: "Chen vào không gian riêng tư, phá hỏng thời gian nói chuyện yêu đương của người khác là không phúc hậu. Cậu yên tĩnh chờ chữa thương đi, có tôi ở bên cạnh cậu."

Nghe câu đầu tiên của anh ta, Lục Khang trừng mắt, có xu hướng bạo phát, nhưng khi nghe câu cuối cùng, gương mặt hắn lập tức đơ ra trong chốc lát, nhưng vẫn không tránh được ánh mắt A Nhất.

Lục Khang hất tay anh ta ra rồi lùi về sau hai bước dựa lưng vào bức tường, ánh mắt lạnh băng cảnh cáo nói: "Việc của tôi còn chưa đến phiên anh quản, anh đừng có lúc nào cũng xen vào."

A Nhất vẫn giữ vẻ mặt vạn năm không đổi nhìn Lục Khang, khác là ánh mắt anh ta càng thêm sâu thẳm.

Từ An tò mò nhìn hai người kia, kéo tay áo anh trai nhà mình nhỏ giọng hỏi: "Hai người họ làm sao vậy?"

"Bọn họ trước kia là tình nhân, sau đó vì vấn đề trên dưới không hài hòa nên tách ra." Từ Vũ Hàn vừa thản nhiên trả lời vừa cởi áo khoác mặc lên người Từ An, vì áo của cậu sớm đã bị dị năng công kích biến thành rách nát không còn hình dạng, cũng không thể để em trai nhà mình bán khỏa thân trước mặt người khác được.

Lần này Từ An hiểu được câu 'trên dưới không hài hòa' của Từ Vũ Hàn, đột nhiên nghĩ đến tình trạng của hai người, nhịn không được liếc nhìn nam nhân đang chăm chú giúp mình lau sạch bụi bẩn trên mặt.

Chắc là cậu và hắn sẽ không xung đột về vấn đề đó đâu... nhỉ?

Từ Vũ Hàn cũng phát hiện Từ An nhìn mình, cũng may hắn không có đọc tâm thuật, nếu không sẽ không bình tĩnh vươn tay xoa đầu cậu như lúc này.

Đối diện với Từ Vũ Hàn vẻ mặt ôn nhu, Từ An chịu không nổi phải quay đầu nhìn chỗ khác, lúc này mới nhìn thấy mấy thùng vũ khí chất chồng lên nhau đặt trong phòng.

Từ Vũ Hàn theo ánh mắt Từ An nhìn lại, nhận ra bản thân vừa rồi vậy mà quên mất mục đích chính khi đến đây, hắn trong lòng chột dạ ngoài mặt thản nhiên hỏi A Nhất: "Sao chỉ có mình anh?" A Nhất lớn hơn Từ Vũ Hàn bốn tuổi, lúc nhỏ đều là anh ta huấn luyện với hắn và A Quân, là người Từ Vũ Hàn tuyệt đối tin tưởng, hắn mới giao kho hàng nơi này cho anh ta quản lý.

A Nhất trả lời: "Khi nghe tin cậu đến Viên Chính, tôi để đội của mình trước tiên đem theo ba thùng đạn dược và súng máy đến tìm cậu. Hiện tại cậu đến đây, có lẽ bọn họ sẽ tìm đến chỗ Kiều Âu."

Từ Vũ Hàn gật đầu xem như đã biết, ánh mắt đảo qua vết rách trên áo khoác A Nhất. Anh ta không che dấu, cởi bỏ áo khoác và áo lót, lộ ra cơ ngực hoàn mỹ và băng quấn trước bụng, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Không cẩn thận nên bị thương, cũng may là có dị năng nên không bị lây nhiễm."

Khương Nhã vừa chữa khỏi vết thương của A Tam lập tức đi lại đây, vươn tay cởi bỏ băng gạc trên bụng A Nhất. Trước mạt thế cô là sinh viên ngành y, dù chỉ mới năm hai nhưng đối với mấy việc này rất thành thạo, cũng không cảm thấy ngượng ngùng gì.

Khi nhìn thấy vết thương của A Nhất, cô cũng không nhịn được phải hít sâu một hơi, than thầm nam nhân này đúng là đủ kiên nhẫn, vết thương sâu như vậy mà có thể đi lại bình thường, thậm chí không hề nhăn mày lấy một cái.

Khương Nhã lấy hộp cứu thương trong ba lô, dùng kéo nhỏ cẩn thận cắt chỉ khâu sau đó bắt đầu điều động dị năng, trên tay cô xuất hiện ánh sáng màu lục nhạt, chậm rãi chữa thương cho anh ta.

Lục Khang đứng một bên, thấy vết thương của A Nhất thì nhíu mày, nổi giận hỏi: "Bị cái gì đả thương?"

A Nhất mặc Khương Nhã chữa thương, ánh mắt vẫn nhìn Lục Khang, không mặn không nhạt đáp: "Tang thi phong hệ, sau khi gió cắt trúng thì bị nó cào thêm một cái, vết thương tuy hơi sâu, nhưng vẫn còn di chuyển được." Vẫn là cái vẻ mặt vạn năm không đổi này, nói chuyện như thể thương tích không phải nằm trên người mình. Lửa giận của Lục Khang lên đến đỉnh điểm, nhưng lại không thể đánh anh ta được, hừ lạnh một tiếng quay đầu sang chỗ khác.

Vết thương chậm rãi khép miệng, không lâu sau liền hoàn hảo không thấy chút dấu vết nào, Khương Nhã thở ra một ngụm dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán. Dù có chút kiệt sức nhưng ánh mắt sáng rực, thi thoảng lại liếc nhìn Lục Khang và A Nhất đã nói rõ tâm trạng của cô.

Lục Khang rốt cuộc nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, không nhìn đối phương nói: "Quá bất cẩn!" A Nhất nhìn theo sườn mặt hắn, 'ừ' một tiếng. Nếu lúc không phải vì cứu người của mình, anh ta cũng không bị thương đến mức này.

Mọi người xung quanh rất thức thời, người thì nhìn trần nhà, người thì nhìn mũi chân, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ra vẻ không để ý.

Nhóm bọn họ đối với Từ Vũ Hàn đã không còn cách nào, hiện tại lại xuất hiện thêm một A Nhất mặt liệt, chỉ đành phải cố gắng tăng khả năng miễn dịch của mình lên, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị cái không khí màu hồng phấn này dìm chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi