XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói: "Con hỏi vị đại thúc ở bên cạnh rồi, tiền học phí của thư viện Nam Phủ một tháng là hai lượng bạc, còn phải mua giấy, bút, nghiên mực nữa, đầy đủ cũng phải tốn ít nhất một lượng bạc, nhà chúng ta học không nổi đâu."

Trình Loan Loan cười cười nói: "Chỉ cần các con muốn đi học, chung quy cũng sẽ có cách, vấn đề là, các con có muốn đi học không?"

Đáy mắt Triệu Tứ Đản hiện lên niềm khát khao: "Nương, con muốn đi học, nhưng mà đắt quá, nếu con đi học thì sau này trong nhà không mua nổi thịt ăn nữa phải không?"

"Vậy nương sẽ cố gắng kiếm tiền." Trình Loan Loan sờ sờ đầu hắn: "Trước tiên cho con đi học, con học xong về dạy lại cho đại ca, nhị ca, tam ca con, được không?"

Tứ Đản còn nhỏ, thích hợp đi học nhất, nàng đã muốn cho đứa nhỏ này đi học từ sớm nhưng vẫn không có cơ hội.

Hiện giờ trong tay coi như là có ít tiền, qua vài ngày nữa, gom đủ tiền học phí rồi có thể đưa Tứ Đản tới...

Đại thúc bên cạnh tốt bụng nhắc nhở: "Thư viện Nam Phủ chỉ nhận đồng sinh (thời Minh Thanh gọi đồng sinh chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài), mấy đứa con của ngươi chắc còn chưa biết chữ, chỉ có thể đưa đi học vỡ lòng thôi."

Trình Loan Loan che mặt, được rồi, thư viện Nam Phủ quả thật không nhận học tử vỡ lòng, nhưng mà trong thôn không có trường tư, học đường gần nhất ở thôn Trình gia, đánh chết nàng cũng sẽ không đưa mấy đứa nhỏ tới đó, vậy chỉ có thể đưa đến trường tư của trấn Bình An, đến lúc đó còn phải đến hỏi tình hình.

Tới chính ngọ, tiếng chuông của thư viện Nam Phủ vang lên, Trình Loan Loan chỉ đành tạm thời vứt chuyện này ra sau đầu.

Nàng đi đến trước sạp bắt đầu buôn bán, nhóm học tử tụ ba tụ năm lại, thạch băng bán được rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã bán được hơn phân nửa.

Nhóm học tử đứng trước sạp ăn thạch băng, luôn miệng thảo luận một vài kiến thức ở lớp học. Trình Loan Loan cũng vểnh tai lên nghe, thời đại này nàng rất xa lạ, phải tiếp thu nhiều tin tức hơn.

"Trời không mưa, ruộng đồng trong phạm vi ngàn dặm quanh trấn Hà Khẩu sợ là không có thu hoạch, không biết triều đình sẽ có biện pháp gì."

"Sát hạch tháng này chắc tiên sinh sẽ lấy đề bài này, chúng ta có thể suy nghĩ trước một chút."

"Nghe nói một thôn ngay cạnh trấn Bình An phát hiện nguồn nước, làm kênh rạch dẫn nước từ trên núi về, cứu vãn hơn một nghìn mẫu ruộng."

"Còn có chuyện lạ này sao?"

Trình Loan Loan không ngờ chuyện này vậy mà lại truyền đến trấn Hà Khẩu bên cạnh, ngay cả nhóm học tử không để ý đến chuyện bên ngoài cũng biết, xem ra khô hạn quả thật nghiêm trọng, trừ khi diện tích gặp thiên tai cực lớn, nếu không trên lớp học sẽ không có người nhắc đến mấy chuyện liên quan này.

"Nương, con nhìn thấy Trình biểu ca." Triệu Tam Ngưu mở to mắt: "Ở giữa bên kia kìa, có phải không?"

Triệu Tứ Đản muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa, bởi vì Trình Loan Loan đã nhìn thấy, Trình Chiêu mặc trang phục trắng xanh thống nhất của thư viện, trong tay cầm hai quyển sách, đang đi ra từ cổng thư viện.

Vốn hắn không định lại đây, nhưng lại cảm giác được có người nhìn mình nên nhìn qua, đối diện với tầm mắt của Trình Loan Loan.

Trình Chiêu chốc lát cười rộ lên, hắn biết ngày đó không nhìn lầm, quả nhiên là nhị cô, nhưng sao nhị cô lại bán thạch băng ở thư viện?

Hóa ra thạch băng mà mọi người trong thư viện khen ngợi mấy ngày nay đúng là của nhị cô bán. Trình Chiêu rất thích nhị cô, học phí của hắn phần lớn là nhị cô cho, nhị cô tốt với hắn hơn cả mấy biểu đệ.

Nhị cô chuyên bán đồ ăn ở ngoài trường học của hắn, đại khái là vì gom tiền học phí cho hắn. Hắn cất bước đi qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi