XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trình Loan Loan đứng ở cổng nhà.

Nàng nhìn Trương thị ở trước mặt, giống nguyên thân, đều là quả phụ trong thôn.

Có điều thanh danh của nguyên thân ở trong thôn cực kém, Trương quả phụ này lại không giống, giọng nàng ta nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ, hòa nhã với mọi người, người trong thôn nhắc đến Trương quả phụ đều không nhịn được khen ngợi vài câu.

"Triệu đại tẩu, cuộc sống của nhà ta ngươi cũng biết, ba khuê nữ một nhi tử, ai cũng há miệng chờ ăn, nhà ta không có nam nhân, toàn bộ đều dựa vào một mình ta chèo chống, ta còn trẻ hơn ngươi vài tuổi nhưng thật ra nhìn còn lớn hơn ngươi, cuộc sống này thật gian nan." Trương thị thở dài: "Đại tẩu, ngươi có thể đưa ta đi buôn bán đồ ăn cùng được không, để ta hỗ trợ là được, một ngày cho ba văn năm văn đều được...."

Sắc mặt Trình Loan Loan lạnh nhạt: "Một ngày ba văn năm văn, chi bằng hái thêm cỏ lồng đèn, hai cân cỏ lồng đèn giá đã bốn văn rồi, đến chỗ ta hỗ trợ là muốn làm gì?"

1

Sắc mặt Trương thị cứng đờ: "Ta đây không phải chỉ muốn kiếm sống thôi sao?"

Trình Loan Loan lãnh đạm cự tuyệt.

Nguyên thân cùng Trương quả phụ này vốn không có qua lại, càng đừng nói nàng, sao nàng có thể để một người không quen biết đến hỗ trợ.

Nàng xoay người vào nhà, đóng cổng, rồi lại đóng cửa nhà chính, ngăn cản toàn bộ ánh mắt. Trương thị tức giận cắn răng, nàng ta đề nghị hỗ trợ với giá ba văn năm văn một ngày, Triệu đại tẩu cũng không đồng ý, giọng điệu cũng quá kiêu ngạo.

Không phải chỉ là chút đồ ăn thôi sao, không phải chỉ lời được chút tiền đó hả, thật sự nghĩ mình sắp thành người giàu rồi sao?

Nàng ta xoay người bước đi, mới vừa đi ra vài bước, một cánh tay từ trong góc kéo nàng ta ra phía sau đại thụ, nàng ta nhìn qua, là Triệu Phú Quý.

Nàng ta giãy ra, hạ giọng mắng: "Đẩy đẩy kéo kéo làm gì, trời còn chưa tối đâu, bị người khác thấy thì thành cái gì?"

"Nàng giả vờ cái gì, ban đầu không phải nàng dụ dỗ ta hả?" Triệu Phú Quý véo ngực nàng ta một cái: "Lên núi hay là tùy tiện tìm một chỗ?"

Trương thị vươn tay: "Trả tiền, nếu không mặc kệ."

Triệu Phú Quý hùng hùng hổ hổ lấy ra một văn tiền từ đai lưng quần, sau đó kéo Trương thị tới chỗ đất hoang, chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng hít thở nặng nề.

1

Sắc trời dần dần tối lại.

Trình Loan Loan và mấy hài tử đều đang bận rộn làm việc, hai ngày trước làm ba thùng thạch băng đã bận đến cuối giờ tuất, lượng công việc của hôm nay còn gấp đôi, sợ là trước giờ tý mới có thể làm xong.

Trong phòng đốt đuốc, nàng cẩn thận lọc thạch băng, Triệu Nhị Cẩu cũng làm chung, mẫu tử hai người cùng làm sẽ mau hơn một chút.

Triệu Tam Ngưu thì lại giúp đỡ Triệu Đại Sơn cùng chà xát hạt thạch hoa.

Triệu Tứ Đản và Ngô Tuệ Nương cùng nhau bóc cỏ lồng đèn lấy hạt thạch hoa.

Cứ làm mãi làm mãi, bỗng nghe thấy Triệu Tam Ngưu hoảng sợ kêu lên: "Đại ca, tay ca sao vậy?"

Trình Loan Loan buông đồ trong tay xuống đi qua, nương ánh lửa nhìn lại, bỗng chốc hoảng sợ, bàn tay của Triệu Đại Sơn bị tróc da đến trắng bệch, bởi dù dùng sức quá mạnh, da trong lòng bàn tay bị cọ xát tróc ra, lộ phần thịt bị ngâm thành màu trắng, may mắn duy nhất chính là không chảy máu.

1

Hai canh giờ này, tay hắn vẫn ngâm trong nước hạt thạch hoa, tiểu tử này vậy mà không rên một tiếng.

Trình Loan Loan mím mím môi.

Tưởng tượng thì rất đẹp, một ngày bán được mấy trăm bát thạch băng, thu nhập có thể nhiều hơn một hai.

Nhưng sự thật là, bán càng nhiều, người cả nhà lại càng mệt, hôm nay mới là ngày đầu tiên mà một đôi tay của Đại Sơn thiếu chút nữa đã bị tàn phế.

Triệu Đại Sơn cười ngốc nghếch nói: "Nương, con không sao, không đau chút nào."

Triệu Tam Ngưu mở miệng nói: "Đại ca, ca đi làm việc khác đi, việc này giao cho ta là được, da ta dày, chịu được."

Trình Loan Loan nhìn thoáng qua thùng gỗ bên cạnh, còn nửa cân hạt thạch hoa chưa cọ rửa, trong thùng trước mặt Đại Sơn và Tam Ngưu có nửa cân đang làm dở.

Nếu không làm xong mấy việc này, ngày mai không thể giao hàng đúng giờ được, từ trước đến này nàng đều không phải thương nhân thất tín.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi