XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Triệu lão thái thái ngồi dưới bóng cây trong sân.

Vừa ngẩng đầu nhìn thấy hai đứa nhi tử ngốc nhà mình đi tới, liền tức giận mắng: "Đây là uống nhiều hay là chưa tỉnh ngủ?"

Triệu Hữu Ngân lấy mười tiền đồng trong ngực ra: "Nương, đại tẩu đưa tiền công cho con."

Triệu Hữu Tài nuốt một ngụm nước miếng: "Việc cũng rất đơn giản, đại tẩu cũng quá hào phóng, vậy mà cho con tận mười văn tiền."

Tôn thị thấy thế lập tức lại gần, lạnh lùng nói: "Đơn giản cái gì? Chàng nhìn mà xem hai cái tay này đi, vết chai thật dày đều bị ngâm đến trắng cả, làm thêm vài ngày nữa thì đôi tay cũng phải phế bỏ. Mười văn tiền này đến mua thuốc cũng không đủ."

"Vậy được." Triệu lão thái thái gật đầu, "Lão tam, ngày mai con cũng đừng đến bên đại tẩu con, ta tìm giúp con một người đáng tin thay con đi."

Tôn thị cười trừ nói: "Nương, con chỉ thuận miệng oán giận có vài câu, không cần phải thật sự oán đại tẩu."

Làm việc đồng áng thì tay cũng đều sẽ bị thương, đốn củi có đôi khi còn chặt cả trên tay mình, làm những việc này cũng không có mười văn tiền công.

Lão thái thái bình thường sẽ trừ đi một nửa số tiền sung công, một nửa còn lại bọn họ có thể tiết kiệm được để làm tiền riêng.

Triệu lão thái thái lấy năm văn tiền từ tay hai đứa con trai, lạnh nhạt phân phó: "Giúp đại tẩu các con làm việc thì cũng không thể chậm trễ công việc, nghỉ ngơi một lát liền nhanh chóng liền ra ruộng, lúc này trời không còn quá nóng, làm việc cũng được thoải mái một chút."

Tôn thị kéo nam nhân nhà mình trở về phòng, cẩn thận hỏi: "Đại tẩu bảo chàng đi làm cái gì, tay lái ngâm thành như vậy, là rửa cái gì?"

Triệu Hữu Tài xoa xoa lỗ tai: "Đại tẩu đã dặn rồi, không được nói."

Tôn thị thầm hận, đại tẩu đây chính là đang sợ bị nàng ta bắt chước cách làm, không nói thì không nói, nàng ta còn có thể đoán không được sao?

Trong nhà cỏ còn có lồng đèn mà Xuân Hoa đem về chất thành đống ở dưới mái hiên, đợi lát nữa rảnh rỗi đem đèn lồng hái xuống đưa đến bên đại tẩu là có thể đổi tiền.

Tôn thị tháo xuống một cái đèn lồng ở trong tay mà thưởng thức, lúc trước nàng ta còn vụng trộm nấu hai cái đèn lồng, nấu chín cũng nhìn không ra trò gì.

Bên ngoài đèn lồng này bọc một lớp rất mỏng, đặt ở trong nước rửa một hồi liền rách, sau khi lột ra bên trong lại là hạt màu nâu đen, nàng ta cầm hạt ngửi một chút, hoàn toàn không liên quan đến mùi vị của thạch băng.

Nhưng đèn lồng cũng chỉ có hai bộ phận này, một là lớp vỏ ở bên ngoài, hai là hạt nằm ở bên trong.

Tôn thị vẫn đứng ở dưới mái hiên đầy vẻ thắc mắc.

Bên kia, Văn thị cùng Triệu Hữu Ngân cũng đang nói chuyện, nàng đem năm văn tiền cất kỹ ở dưới giường trong phòng, sau đó liền dặn dò: "Đại tẩu có thể cho chàng làm việc này là bởi vì chúng ta đều mang họ Triệu, là người một nhà, chàng nên làm cho thật tốt, ngàn vạn lần đừng lười biếng..."

1

Trong khi đó Trình Loan Loan và mấy đứa nhi tử còn đang bận rộn.

Mặc dù có Triệu Hữu Ngân cùng Triệu Hữu Tài chia sẻ hai cân hạt thạch hoa, nhưng còn dư lại một cân cần phải xử lý, nàng cùng Triệu Tam Ngưu mỗi người chà nửa cân.

Thạch bằng được chà xát ra toàn bộ đều ở trong chậu gỗ, cần phải lọc cẩn thận rồi mới bỏ vào thùng gỗ, đây cũng chính là một công việc cần kiên nhẫn và cẩn thận, bởi vậy Triệu Tam Ngưu không thể làm được, Trình Loan Loan chỉ có thể chậm rãi làm một mình...

Sau này việc làm ăn mở rộng hơn, nàng sợ là sẽ phải càng ngày càng mệt mỏi, đau nhức và vui vẻ.

Đợi đến khi mặt trời nghiêng về phía tây, sáu thùng thạch băng cuối cùng cũng đã được làm xong, sau đó quấy một chút tinh bột vào đó, đã coi như là đại công cáo thành.

Trước khi trời tối gần như đã hoàn thành gần hết công việc, cả nhà tối nay sẽ không cần phải thức đêm.

Trình Loan Loan xoa xoa cái thắt lưng nhức mỏi để đứng dậy chuẩn bị đi nấu cơm.

Nàng mới vừa đi tới cửa liền thấy một người ở ngoài sân khom lưng nhìn khắp chung quanh. Nàng nhíu mày hô một tiếng: "Tam thẩm, ngươi đang làm gì vậy?"

Tôn thị hoảng sợ, lập tức đứng thẳng người, ho khan vài tiếng nói: "Ta tới đưa đèn lồng, ha ha, chắc đại tẩu còn chưa ăn cơm đúng không?"

Trình Loan Loan đi tới kéo cửa sân ra, nàng nhìn về phía cái rổ trong tay Tôn thị, không phải là đèn lồng mà là hạt thạch hoa đã được bóc ra.

Lông mày của nàng nhíu chặt, lão tam không đáng tin như vậy sao, vừa trở về liền đem chuyện bên này nói ra?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi