XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Buổi trưa, mặt trời nóng hừng hực.

Cũng coi như là thời điểm thoải mái trong một ngày.

Mới vừa ăn no nê, có thể nằm nghỉ ngơi một lát, người trong nhà tùy ý nói chuyện phiếm, vô cùng nhàn nhã tự tại.

Triệu Đại Sơn không phải là một người có thể ăn không ngồi rồi, hắn chuẩn bị xây một cái chuồng vịt và chuồng gà, còn Triệu Tam Ngưu đi bổ củi, Triệu Tứ Đản mang về rất nhiều cỏ khô, ngoại trừ chuồng gà chuồng vịt, bây giờ còn muốn làm thêm một cái ổ chó.

Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản đều tới hỗ trợ, ba huynh đệ vội vội vàng vàng làm việc.

Buổi trưa qua đi, Triệu Hữu Ngân và Triệu Hữu Tài tới chà thạch băng, có Ngô Tuệ Nương đứng bên cạnh giám sát, Trình Loan Loan tính toán đi lên núi một phen.

Lúc trước chưa thấy sự đời, cứ ngỡ rằng một trăm lượng là một khoản tiền cực lớn, hiện giờ đi một vài lần tới trấn Hà Khẩu, nàng mới biết ở thời đại này sự chênh lệch giữa giàu và nghèo là rất lớn.

Người nghèo chi tiêu một năm chỉ khoảng hai lượng bạc.

Mà một kiện y phục của người giàu có sẽ không ít hơn hai lượng.

Nàng và bốn hài tử không có khả năng phải sống ở nơi này cả đời, nàng muốn cho bọn nhỏ khám phá thế giới bên ngoài.

Cầm chắc tiền trong tay sẽ cảm thấy tự tin hơn.

Trình Loan Loan đeo giỏ trên lưng, vừa mới bước đi vài bước đã thấy Đại Hắc đuổi theo phía sau.

Đại Hắc tuy không có bao nhiêu thịt, nhưng bộ lông trên người vừa mượt vừa dài, thoạt nhìn giống như một quả cầu tròn vo, lăn lại đụng vào nàng, cắn ống quần làm nũng.

Đại Hắc kêu lên ô ô, khiến con chó nhỏ ở nhà Vương thẩm bên cạnh cũng chạy lại.

Chẳng qua chỉ mới chăm sóc có nửa ngày đã thấy hai con chó nhỏ này có sự chênh lệch rõ ràng, chó nhỏ nhà bọn họ tinh thần rất tốt, nhưng con chó nhà Vương gia rõ ràng đã bị bệnh.

Con chó này còn quá nhỏ, đột nhiên bị thay đổi nơi sống thì sinh bệnh cũng là chuyện bình thường.

Trình Loan Loan nhìn đông nhìn tây, thấy không ai chú ý bên này liền nhanh chóng vào thương thành mua một viên thuốc nhét vào miệng con chó nhỏ.

Viên thuốc này cứ coi như là trả tiền mua chó đi.

Thuốc đắng chát, mùi vị không ngon, con chó nhỏ chống đối muốn nhổ thuốc ra.

Trình Loan Loan vội vàng bóp miệng chó con lại.

Sau khi Vượng Tài uống thuốc xong, nàng mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, con chó này có lẽ tạm thời sẽ không bị bệnh mà chết.

Nàng tiếp tục lên núi.

Trong kênh mương uốn lượn là dòng nước suối trong vắt, theo hướng kênh mương đi lên có thể gặp được rất nhiều phụ nhân.

Ruộng đồng đã có nước, người trong thôn bây giờ cũng không tiết kiệm như trước nữa, dù sao nửa tháng sau cũng đến mùa thu hoạch rồi. Tuy rằng thu hoạch năm nay không bằng năm trước, nhưng nếu thu hoạch được lương thực thì đó chính là lương thực nhà mình, có thể mang gạo lên trấn trên để đổi thành gạo kê mì đen, nghe nói giá lương thực tăng cao, mặc dù bọn họ thu hoạch không nhiều lắm nhưng dùng để đổi lấy gạo kê thì chắc cũng như năm vừa rồi.

Tất cả mọi người đều mong chờ mùa thu hoạch.

Trên mặt mỗi người đều mang theo một tia hy vọng.

Tâm tình của Trình Loan Loan cũng rất tốt.

Con chó nhỏ đi theo phía sau nàng, chó con chỉ mới đi được vài trăm thước đã dừng lại, ngậm lấy ống quần của nàng làm nũng.

Trình Loan Loan đành phải cúi xuống ôm chó con vào ngực.

Đi đến chỗ cuối cùng của kênh mương, đứng ở trên tảng đá có thể nhìn thấy thôn dân của thôn Quế Hoa đang đào mương ở giữa sườn núi.

Dựa vào tốc độ này, chiều nay có lẽ sẽ đào thông kênh mương.

Cũng không biết tình huống bên chỗ Nhị Cẩu như thế nào.

Trình Loan Loan tiếp tục đi sâu vào trong núi, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng đi tới bên này.

[Ting! Phát hiện phục linh thiên nhiên hoang dại]

Phục linh.

Đây là một loại dược liệu thông thường.

Phục linh không có hạt giống hay rễ cây, không dễ tìm thấy trong tự nhiên, nhưng mà nếu thương thành đã chỉ điểm thì đối với nàng cũng không phải việc gì khó.

Trình Loan Loan nhìn thoáng qua màn hình mờ ảo, hình ảnh hiện lên là một khu đất trống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi