XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Bên lề đường.

Ở dưới gốc cây lớn.

Trong tay của Trương thị đang cầm một cái giỏ, bên trong đựng rau rừng vừa mới đào.

Nàng ta đang nhìn Trình Loan Loan ở phía xa kia được người người bao quanh, trong lòng cảm thấy vô cùng ghen tị.

Trước đây, nàng ta là quả phụ được ngưỡng mộ nhất ở trong thôn, Triệu Trình thị cũng chỉ là người làm nền cho nàng ta.

1

Không biết bắt đầu từ khi nào, tính tình của Triệu Trình Thị đột nhiên thay đổi, thậm chí còn bắt đầu buôn bán đồ ăn, những người khác ở trong thôn cũng lên thị trấn buôn bán nhỏ nhưng không một ai bấu víu vào được Trịnh trưởng quầy của Như Gia tửu lâu, Triệu Trình thị này có thể câu dẫn được Trịnh chưởng quầy chắc chắn là vì nàng vẫn còn vài phần tư sắc.

1

Nếu đổi lại là nàng ta thì cũng có thể khiến Trịnh chưởng quầy tìm đến cửa.

Nhưng đáng tiếc là nàng ta không có cơ hội đó.

Khi Trương thị vừa ngẩng đầu lên liền thấy Triệu Phú Quý đang đứng ở trong góc tối, hai mắt dán chặt vào người Trình Loan Loan.

Nàng ta tức giận nghiến răng, nàng ta trẻ hơn so với Trình Loan Loan, càng hiểu rõ nam nhân hơn Trình Loan Loan, tên khốn Triệu Phú Quý này đã ăn thịt ở trong bát rồi mà còn nhìn đến miếng thịt ở trong nồi.

Nàng cầm cái giỏ đi tới, trong lòng vô cùng tức giận nhưng ngoài mặt thì lại rất ôn nhu: "Ta vừa hái được một ít rau rừng đưa cho nhà ngươi một ít, tẩu tử có ở nhà không?"

Triệu Phú Quý nhìn Trình Loan Loan từ xa, bụng dưới của gã như lửa đốt.

Gã đã nhớ nhung Trình Loan Loan hơn nửa năm, cũng đã tìm rất nhiều cơ hội nhưng chưa bao giờ thành công.

Gần đây, Trình Loan Loan càng ngày càng trở nên bắt mắt, luôn có người vây xung quanh nàng khiến hắn ta không thể tìm được cơ hội để đến gần.

Lần trước hắn ta đã bị Trình Loan Loan chửi mắng ở trước mặt mọi người, hơi thở gấp gáp của hắn ta dần trở thành cơn thịnh nộ.

Bụng dưới của hắn ta đang nóng như lửa đốt, hắn ta liếc nhìn Trương thị: "Bà nương của ta đưa hài tử lên trên núi rồi."

Ý của câu nói này rất rõ ràng.

Trương thị ngoan ngoan đi theo sau hắn ta, hai người một trước một sau cách nhau khoảng mấy chục mét, không ai biết được rằng hai bọn họ đang cùng nhau đi đến một nơi.

Triệu Phú Quý về nhà trước, một lúc sau thì Trương thị lẻn vào bằng cửa sau.

Đây không phải là lần đầu mà bọn họ tư thông, nàng ta vừa bước vào đã bị Triệu Phú Quý kích động đẩy lên giường.

Triệu Phú Quý nắm lấy y phục của nàng ta rồi nói: "Hôm nay là do nàng chủ động đó, ta không có tiền đâu."

Trương thị đẩy hắn ta một cái: "Ngươi cũng biết ta là quả phụ, bên cạnh không có nam nhân, hôm nay coi như là hời cho ngươi rồi..."

"Đồ đĩ già."

Triệu Phú Quý trực tiếp cởi bỏ đai lưng.

Khung giường đung đưa lắc lư một lúc rồi dừng lại.

Trong mắt của Trương Thị hiện lên một tia mưu tính: "Ta có cảm giác, dường như ngươi thích Nương Đại Sơn rồi?"

Triệu Phú Quý nghe vậy lập tức phủ nhận: "Con mẹ nó đừng có mà nói nhảm, nàng ta gần như là một mụ già rồi, lão tử đây cũng không phải là người thiếu nữ nhân."

"Phú Quý ca, nếu như ngươi thực sự thích Trình Loan Loan thì ta có thể giúp ngươi." Trương thị bám vào vai gã ta, "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không phải là ngươi đã lừa ta vào trong rừng sao, khi gạo đã nấu thành cơm rồi thì nương Đại Sơn đương nhiên sẽ trở thành người của ngươi."

Triệu Phú Quý híp mắt: "Cưỡng ép thì còn ý nghĩa gì chứ, lão tử muốn nàng ta phải cam tâm tình nguyện."

Trương thị nghiến răng tức giận.

Tại sao hồi đó tên khốn này lại không khiến nàng ta cam tâm tình nguyện ở bên cạnh gã cơ chứ. Chẳng lẽ nàng ta đáng bị cưỡng bức sao?

"Ơ, sao cửa sân lại mở thế này?"

Ở ngoài cửa, đột nhiên truyền đến giọng nói của Phú Quý thẩm.

1

Trương thị sợ đến mức bật dậy khỏi giường, nàng ta nhanh chóng mặc y phục vào rồi vội vã mở cửa, nàng ta từ cửa sau chạy trốn.

Phú Quý thẩm từ cổng bước vào, chỉ thấy được một bóng người lướt qua trước mắt, nàng ta vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nên đẩy cửa phòng ra xem, liền thấy nam nhân của mình đang vội vàng mặc y phục, mà buổi sáng nàng ta đã dọn dẹp sạch sẽ chiếc giường, bây giờ đều là một mớ hỗn độn, còn có một vài mùi khó chịu khiến nàng ta không thể chịu nổi.

"Triệu Phú Quý!"

Phú Quý thẩm phát ra thanh âm như giết lợn.

Nàng ta không thể đánh nam nhân của mình nên quay người, từ cửa sau đuổi theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi