XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Ngô Tuệ Nương đang mang thai.

Nữ nhân có thai ban đêm đi tiểu đêm sẽ nhiều hơn.

Bên ngoài sắc trời rất tối, nàng ấy cũng không biết là giờ nào, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, sợ làm Triệu Đại Sơn tỉnh.

Công việc trong ruộng đều là nam nhân của nàng làm, mệt mỏi một ngày trở về còn phải đọc sách học toán, thân thể và đại não đều mệt mỏi đến cực hạn, nàng ấy hi vọng Đại Sơn có thể nghỉ ngơi thật tốt.

Nàng đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, tiếp tục đi ra ngoài.

Nàng kéo chốt cửa nhà chính ra, một cái bóng đen đột nhiên nhảy vào, nàng ấy không đứng vững, bị đụng té ngã trên đất.

Bụng của nàng ấy lập tức truyền đến cơn quặn đau, một dòng nước nóng từ dưới thân dũng mãnh tiến ra, nàng ấy đau đếm một chữ cũng nói không nên lời, nàng nhịn đau, mở miệng nói: "Nương, có, có trộm..."

Nhưng nàng ấy thật sự quá đau, thanh âm rất nhỏ.

Trình Loan Loan nằm ở trong phòng nghe thấy hình như có thứ gì đó rơi trên mặt đất, phát ra tiếng bịch nặng nề.

Nàng vén chăn lên ngồi dậy, một cái bóng đen đột nhiên xông vào trong phòng, mò thẳng về phía giường của nàng.

"Nương, cẩn thận!"

Triệu Tam Ngưu đột nhiên đứng dậy, từ phía dưới gối lấy ra một cây đao, đây là cây dao trước đó nương đưa cho hắn, một thanh đoản đao sắc bén, hắn vẫn luôn không nỡ sử dụng.

Hắn xoay người xuống giường, đâm thẳng về phía bóng đen.

Bóng đen này chính là Triệu Phú Quý, hắn đến có chuẩn bị, cũng biết Triệu Tam Ngưu sức lớn, làm sao lại không chuẩn bị được.

Trong tay hắn ta cầm một cây củi dài, dùng sức đánh qua, bỗng nhiên đánh trúng lưng Triệu Tam Ngưu, Triệu Tam Ngưu bị đau té ngã trên đất, đao trong tay cũng rơi trên mặt đất.

Triệu Phú Quý hai mắt thích ứng với bóng đen, cười lạnh nhặt con đao lên.

Tức phụ của hắn ta không muốn sống với hắn ta tiếp, hắn ta lại không muốn cưới Trương quả phụ, trong nhà dù sao cũng phải có một bà nương[1], nương Đại Sơn cũng rất không tệ.

[1] Phụ nữ đã có chồng.

Mặc dù lớn tuổi chút nhưng dáng dấp cũng được, mấu chốt nhất là biết làm ăn, hủy hoại thanh danh của nương Đại Sơn đi, nương Đại Sơn cũng chỉ có thể đi theo hắn ta, tiền làm ăn kiếm được sẽ đều đưa hết cho hắn ta. 

Dù sao hắn ta đã thành trò cười của người trong thôn, cùng Trương quả phụ gian díu với nhau dù sao đã bị người ta biết hết rồi, có gian díu thêm với một người nữa cũng không có vấn đề gì.

Triệu Phú Quý đạp lên người Triệu Tam Ngưu một cái, Triệu Tam Ngưu gào một tiếng từ dưới đất bò dậy, lại bị Triệu Phú Quý dùng đao kề ngay cằm.

Triệu Tứ Đản hoàn toàn tỉnh táo, sau khi hắn thích ứng với bóng đêm mới rõ ràng đang xảy ra chuyện gì, lập tức chắn ở trước mặt Trình Loan Loan.

Trong một căn phòng khác, Triệu Đại Sơn cũng bị đánh thức, không nói hai lời muốn từ cửa xông vào.

"Mấy tiểu tử các ngươi tốt nhất ngoan ngoãn lăn ra ngoài, nếu không ta sẽ thu thập từng đứa một!"

Đao trong tay Triệu Phú Quý ở dưới ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào lộ ra một tia ánh sáng lạnh lẽo.

Trình Loan Loan cười lạnh.

Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu cộng lại, lại thêm nàng, ba người chưa chắc đã đấu không lại Triệu Phú Quý.

Nhưng Triệu Phú Quý trên tay có đao, không cẩn thận thì sẽ làm bị thương người, nàng không muốn để các con chịu tổn thương không cần thiết.

Nàng lạnh giọng mở miệng: "Đại Sơn, Tam Ngưu, Tứ Đản, các con đều đi ra ngoài trước đi."

Triệu Tứ Đản nước mắt đầm đìa: "Nương, con phải bảo vệ người, con không cho phép bất luận kẻ nào ăn hiếp người."

Triệu Tam Ngưu trợn mắt trừng Triệu Phú Quý, cho dù chết, hắn cũng không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương một đầu ngón tay của nương hắn.

Triệu Phú Quý cười lạnh: "Ai nói ta muốn ăn hiếp nương các ngươi, ta là để cho nương các ngươi hưởng thụ một chút tư vị đã lâu..."

"Ngậm miệng!"

Trình Loan Loan lạnh giọng ngắt lời hắn.

Loại lời hạ lưu này quả thực là làm bẩn tâm hồn tinh khiết của bọn nhỏ.

Nàng ôm Triệu Tứ Đản ném xuống giường: "Ngoan, đều nghe lời của nương, đi bên ngoài chờ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi