XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Mặt trời dần dần lên cao.

Sáng sớm mặt trời mang theo nhiệt độ, lại là một ngày khô nóng.

Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu đi lên trấn đưa hàng, Triệu Nhị Cẩu đến nay chưa về, Triệu Tứ Đản lùa vịt ra ruộng lúa, Hạ Hoa ngồi ở trong sân quấn cỏ khô, Ngô Tuệ Nương nằm ở trên giường còn hôn mê bất tỉnh.

Trình Loan Loan ngồi ở sâu nhà, trong tay ôm một quyển sách.

Nàng chưa từng học y nên không dám cho Ngô Tuệ Nương dùng thuốc lung tung, cho nên chỉ có thể mua quyển sách để bổ sung một chút kiến thức căn bản trước đã.

Trên sách nói, nữ nhân có thai té ngã hạ thể ra máu phải sử dụng thuốc giữ thai, nhưng cũng không thể sử dụng lung tung, đầu tiên hẳn là đi bệnh viện xác định thai nhi có bình thường hay không, muốn xác định thai nhi có khỏe mạnh hay không cần phải nghe tim thai.

Nàng từ trong Thương Thành mua một cái máy kiểm tra tim thai, dựa vào sách hướng dẫn đọc hiểu thao tác, sau đó đi đến phòng Ngô Tuệ Nương, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa phòng lại.

Nếu như hài tử đã chết từ trong trứng nước, hiện tại cần cân nhắc nên làm sao phá thai.

Nếu như hài tử còn sống, vậy thì quá tốt rồi, có thể tìm được phương thuốc giữ thai thích hợp nhất để giữ được hài tử.

Trình Loan Loan nhấc y phục của Ngô Tuệ Nương lên, cầm thiết bị thăm dò đặt ở trên bụng nàng ấy, một giây sau, trong phòng liền vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ, nàng không dám vui mừng quá sớm, bắt đầu đếm trong một phút tim nhập bao nhiêu lần, sau đó so sánh với trong sách hướng dẫn, nguy hiểm thật, nhịp tim của hài tử ở trong phạm vi bình thường, nói cách khác, hài tử không có việc gì, hẳn là thân thể mẫu thân quá hư nhược cho nên mới luôn hôn mê chưa tỉnh.

1

Trình Loan Loan cất dụng cụ thăm dò tim thai lại, ngồi ở sau nhà tiếp tục xem sách, chủ yếu là muốn tìm được thuốc giữ thai thích hợp với tình hình hiện tại của Ngô Tuệ Nương nhất.

"Vượng..."

Đại Hắc đột nhiên chạy chậm tới, nằm rạp trên mặt đất, cắn ống quần của nàng.

Đôi mắt đen nhánh tràn đầy tự trách nhìn nàng.

Trình Loan Loan cúi đầu sờ đầu của nó, ôn nhu nói: "Chuyện này không trách mi, mi còn chưa tới một tháng, là tiểu bảo bảo cơ mà."

Cũng không thể trách Tiểu Hắc, Tiểu Hắc từ khi sinh ra đến bây giờ còn chưa tới mười ngày, chân sau bị thương, đi đường cũng bất ổn.

Nhưng mà chó con nhanh lớn, mấy ngày là có một dạng khác, đợi thêm nửa tháng nữa, hai con chó này hẳn là có thể trông nhà giữ sân.

Đại Hắc nằm xuống bên cạnh nàng, yên lặng không lên tiếng.

Trình Loan Loan nhanh chóng đọc sách, như một khối bọt biển khô quắt hấp thụ tri thức liên tục không ngừng, rốt cục, nàng cũng xác định được thuốc cần dùng.

Đây là một loại thuốc giữ thai mới nghiên cứu ra, thích hợp với hai mươi tám loại triệu chứng thai nhi khó giữ được, nhưng mà giá thuốc rất đắt, một viên thuốc năm lượng bạc.

Trong sách hướng dẫn nói, ba ngày một đợt trị liệu, nói cách khác ít nhất phải mua ba viên thuốc, tổng cộng mười lăm lượng bạc.

Trình Loan Loan có chút đau túi, khoản tiền này, nàng phải tính ở trên đầu Triệu Phú Quý, để hắn ta lại chịu khổ thêm mấy ngày nữa mới được.

Nàng đi vào phòng, nghiền nát thuốc, dùng nước nóng hòa tan sau đó thận trọng cho Ngô Tuệ Nương uống vào. Ngô Tuệ Nương còn có ý thức của bản thân, cũng biết uống thuốc có thể giữ được hài tử, nàng ấy há mồm uống cạn sạch một bát thuốc.

Vừa cho uống thuốc xong, Triệu Đại Sơn cùng Triệu Tam Ngưu liền trở lại.

"Nương, trên trấn không có bán cá." Triệu Đại Sơn một mặt uể oải, "Có điều con mua về một con bồ câu non, bồ câu non đắt hơn gà vịt con, sáu mươi văn tiền."

Bồ câu non rất đắt, hắn do dự thật lâu mới quyết định mua nó.

Tiền mua bồ câu non chính là tiền nương kiếm được, sau này hắn nhất định phải tìm cách trả lại.

Trình Loan Loan khen ngợi gật đầu, bồ câu mặc dù nhỏ, nhưng mà rất có dinh dưỡng, giàu có các loại vitamin, rất thích hợp cho nữ nhân có thai ăn.

Nàng mở miệng phân phó: "Đại Sơn, trước tiên con làm thịt bồ câu, nhổ lông rửa sạch sẽ, ta đến hầm canh bồ câu."

Triệu Đại Sơn lập tức đi làm.

Triệu Tam Ngưu sờ đầu nói: "Nương, hôm nay chúng con đi lên trấn, nghe người ta nói Huyện lệnh đại nhân tìm được nguồn nước của mười mấy nơi rồi, hẳn là mấy người nhị ca sẽ lập tức trở về ngay thôi."

+

Trình Loan Loan thở dài một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi