Triệu lão thái thái sợ đến ngây người.
"Tứ Đản, con lấy cá ở đâu ra vậy?"
Cổng chính thôn Đại Hà là một con sông, người thôn Đại Hà có thể nói chưa thấy qua gà vịt nhưng tuyệt đối không có khả năng chưa thấy qua cá.
Nhưng mà trong thôn có quy định, ngày thường không cho phép người xuống sông bắt cá, phải chờ cá lớn lên, tới lúc ăn tết thì tập thể xuống sông dùng lưới đánh cá bắt cá, cá bắt được chia đều cho thôn dân cả thôn, hàng năm mỗi nhà đều có thể được phân trên trăm cân cá, mùa đông uống canh cá, cá ăn không hết làm lạp xưởng cá, đầu xuân cũng có thể ăn được chút vị tanh.
Kỳ thật bình thường nhà ai có sản phụ gì đó thì ở trong sông bắt mấy con cá cũng không ai nói cái gì.
Nhưng mấu chốt là, hiện tại trong sông không có nước, cá lớn như thế ở đâu ra?
Triệu Tứ Đản toàn thân ướt sũng, nhưng mà cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đắc ý nheo lại mắt: "A nãi, cháu bắt được hai con cá ở trong ruộng nhà cháu, vẫn còn sống, nương, mau chóng nấu canh cho đại tẩu đi."
Trình Loan Loan bảo hắn trước tiên bỏ cá vào thùng nuôi, buổi sáng nấu canh bồ câu non rồi, hai con cá này có thể giữ lại buổi chiều một con, ngày mai lại một con.
Nàng ra vẻ sầu bi thở dài một hơi: "Nước bên trong ruộng chảy vào vẫn chưa tới mười ngày, làm sao có thể mọc ra con cá lớn như thế chứ..."
Triệu lão thái thái gật đầu thật mạnh, đúng vậy, một con cá ít nhất phải ba bốn tháng mới có thể lớn như thế, nhưng dáng vẻ của Tứ Đản cũng không giống như nói dối, bà cụ trong lúc nhất thời có chút khó hiểu.
"Hẳn là cha Đại Sơn hiển linh rồi..." Trình Loan Loan tiếp tục thở dài, "Cả nhà chúng con sống không tốt, cha Đại Sơn ở trên trời cũng còn nhớ đến cô nhi quả mẫu chúng con, hai con cá này hẳn là hắn đã tốn không ít công sức mới đặt ở bên trong ruộng nhà chúng con được... Đồ cha Đại Sơn cho nhất định là đồ tốt, hi vọng hài tử trong bụng Tuệ Nương có thể bình an sinh ra..."
1
Con mắt của Triệu lão thái thái lập tức đỏ lên, lão nhân gia lau lau khóe mắt: "Hữu Kim luôn là một hài tử thành thật, bổng lộc đánh trận một phần không thiếu toàn bộ gửi về cho trong nhà, hiện tại người đã chết rồi mà còn lo lắng trong nhà, đứa nhi tử này của ta một lòng đều là vì người khác, xưa nay không suy nghĩ cho chính mình một chút..."
Trình Loan Loan yên lặng suy nghĩ, xem ra sau này xảy ra bất luận chuyện trái ngược lẽ thường nào đều có thể đẩy lên trên người Triệu Hữu Kim được.
Nàng mở miệng nói: "Nương, chén máu hươu này ngài mang về cùng cha ăn đi, Tuệ Nương bên này có canh cá là đủ rồi."
Chủ yếu là máu hươu tính nóng, cực khô, nữ nhân có thai không thể chạm vào, uống vào sẽ xảy ra chuyện lớn.
Triệu lão thái thái để máu hươu lên bàn, nghiêm mặt nói: "Ta và cha ngươi nửa thân thể đều đã xuống mồ rồi, còn uống cái này làm gì, ngươi giữ lại chờ mai cho Tuệ Nương uống, bỏ thêm chút muối vào, không hỏng đâu."
Lão nhân gia nói xong, xoay người rời đi.
Trình Loan Loan bất đắc dĩ xử lý máu hươu, đặt ở dưới ánh mặt trời cho khô lại, cắt thành phiến mỏng, chờ khi Tuệ Nương sinh hài tử có thể ngậm miếng máu hươu bổ khí huyết.
1
Bận rộn cho tới trưa.
Người một nhà vây quanh bàn ăn ăn cơm, mỗi người một cái bánh bột ngô rau dại, còn có một chén thịt bồ câu non.
Canh thì không có, đều giữ lại cho Ngô Tuệ Nương uống, nhưng mà nàng còn chưa tỉnh, là Triệu Đại Sơn miệng đối miệng cho nàng uống từng ngụm nhỏ.
Triệu Tứ Đản nhìn một màn này, trong lòng nổi giận.
Nếu không phải tên vương bát đản Triệu Phú Quý kia, đại tẩu căn bản sẽ không biến thành như vậy.
Hắn ăn cơm xong, cầm chén rửa sạch sẽ, mở miệng nói: "Nương, con đi bắt chút châu chấu trở về cho gà ăn."
Hắn mang theo cái gùi đi ra ngoài, nhưng không đi ra ruộng mà là đi tới dưới cây hòe lớn giữa thôn.
Hôm nay lại là một ngày nắng nóng, Triệu Phú Quý ngồi ở dưới cây hòe lớn, cả người vừa tiều tụy lại uể oải, không ít người đi ngang qua chỉ trỏ hắn ta, hắn ta cũng không phản ứng lại.